*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Ăn cơm tối xong, Thước Nhạc và Khúc Phàm vào không gian. Lúc trước, họ mua mấy đôi cún, Samoyed, Bichon Frisé*, Husky, chó đốm, Alaska, cùng với a Phúc và vợ của nó. Ban đầu, mỗi ngày Thước Nhạc đều chăm sóc cẩn thận, chuẩn bị thức ăn cho chúng nó, nhưng hoàn cảnh sinh trường trong không gian tốt, chưa đầy hai năm đã sinh sản ra không ít đời sau. Năng lực sinh sản của loài chó rất mạnh, lúc đó Thước Nhạc cũng không khống chế quá mức, một năm hai thai, mỗi lần bốn đến năm con, mà chó đốm nhà họ mỗi lứa ít nhất cũng có chín con. Không đầy hai năm, trong không gian đã có chút tràn đầy loài chó. Nhưng điều đáng tiếc là, đám cún trong nhà linh tính mạnh nhưng chỉ có mấy đôi nuôi ban đầu là tiếp cận hóa yêu mà thôi. Thước Nhạc nghĩ có thể bởi bản thân chó đã là loài có linh tính mạnh, những động vật càng thông minh thì đôi khi lại càng dễ phân tâm. Nhưng Thước Nhạc thấy dù chúng không hóa yêu nhưng tuổi đời của chúng nó lại tăng lên, sức mạnh cũng có vẻ mạnh nhưng lại có chút giống dị thú. Với chuyện này, cậu muốn cứ thuận theo tự nhiên, không thểyêu cầu quá cao, hơn nữa, so với đa số đám động vật nhà họ, tỉ lệ hóa yêu của bọn nó đã khá cao.

* Bichon Frisé:

Thước Nhạc không có thời gian chăm sóc chúng nó, nên đã chuyển chúng nó đến thảo nguyên. Trong không gian rất nhiều thức ăn, hơn nữa thỏ còn sinh sản rất nhiều trên thảo nguyên khiến thảo nguyên trở thành thảo nguyên thỏ chân chính. Chúng nó có đôi khi cũng sẽ tự đi săn, tuy không hung tàn như sói, nhưng dã tính trong cơ thể cũng được dưỡng ra, cũng coi như cực phẩm.

Hai người Thước Nhạc vào không gian xem thử, thuận đường tìm một nhóc Bichon Frisé. Bởi tối sẽ có đại hội so cún, mọi người đều phải mang cún cưng theo. Nếu không muốn thi đấu, vậy cứ mang một nhóc Bichon Frisé có vẻ tốt hơn. Tuy rằng có thể mang a Phúc theo, nhưng nó hiện đã thành thủ lĩnh của bầy chó trong không gian, mỗi ngày đều bận tuần tra thảo nguyên. Hơn nữa, nó là điển hình của trọng sắc khinh hữu, lúc trước tìm lão bà cho nó, hiện tại đã sinh bốn ổ chó con, nhưng vẫn dính nhau như hình với bóng. Vì duy trì tôn nghiêm của mình, hiện Thước Nhạc ôm nó, nó còn thấy ngượng nữa đó.

Thảo nguyên giờ đây cũng đã có cảm giác gió thổi mặt cỏ, ngưu dương gặm; ngưu dương đã thành đàn, những loài linh dương vân vân bắt từ Châu Phi về đều đã sinh sôi nảy nở, cỏ cũng mọc tươi tốt, cung cấp thức ăn cho phần lớn dộng vật.

“Sao đám Đại Hùng lại ở trong rừng vậy?” Nhìn Thước Nhạc đang dẫn đường vào rừng, hắn hỏi.

“Ai biết, mấy loài khác đều rất hung mãnh, chỉ có Đại Hùng và a Phúc có vẻ yếu nhược chút. Vốn em muốn để chúng qua sống bên phía rừng trúc kia, chúng nó không thích mà giờ nhìn cũng rất tốt.” Thước Nhạc từng quan sát đám chó trong không gian, kỳ thật khi trí tuệ ngày càng cao thì chúng nó bắt đầu xuất hiện hình thức sinh hoạt kiểu gia tộc, tự tìm kiếm nơi ở sau đó đều tự phân công nhiệm vụ cho mình, mỗi con đều có nhiệm vụ, cấp bậc riêng trong gia tộc của mình, thoạt nhìn đã có cảm giác xã hội.

Hai người vừa nói chuyện vừa đi đến nơi đám Đại Hùng tụ tập, ở cạnh thảo nguyên trong rừng cây. Cạnh đó có một con suối nhỏ, không lớn lắm nhưng rất trong, tuy không có công năng như nước hồ nhưng cũng ngọt lành, rất thích hợp để uống. Lúc trước Thước Nhạc làm cho chúng nó đủ loại kiểu dáng ổ. Đám Bichon Frisé ở trong dãy ổ thấp bé cao một mét, bên dưới là không gian khoảng nửa mét, có chút giống lầu các phương Nam. Thước Nhạc làm rất nhiều ổ đặt chung với nhau, tạo thành một khu. Lúc đó vì thấy thật thú vị nên Thước Nhạc làm rất nghệ thuật, mỗi khu nhà ở của mỗi loại cũng không giống nhau. Khiến cậu không ngờ được là đám cún đó rất trân trọng nhà của mình, cứ cách một thời gian cậu lại đến đây xem qua, trong phòng rất sạch sẽ. Rồi cứ vậy, qua một thời gian, Thước Nhạc cũng không quản nữa.

Bichon Frisé trong đám cún là ít nhất, hiện tại chỉ có ba mươi hai con, nhưng dù chỉ có ba mươi hai con cũng không hề ít, nhìn qua là cả đám bông trắng dày đặc.

Đại Hùng và Hùng Hùng là thủ lĩnh của đám Bichon Frisé, hiện chúng nó cũng đã sinh ra linh thức, không bao lâu sau sẽ hóa yêu. Thấy họ đến đây, cả hai đều chạy tới, Đại Hùng dùng sức nhảy vào lòng Thước Nhạc. Thước Nhạc cảm thấy tay hơi trầm xuống.

“Sao mày nặng vậy hả?” Cừ thật, nặng hơn cả Samoyed rồi.

“Ha ha, nó giờ cũng chả khác gì gấu cả. Em xem cái thân hình béo núc này đi.” Khúc Phàm nói rồi vỗ vỗ sau lưng Đại Hùng.

Thước Nhạc nghĩ, vẫn thấy không nên mang chúng nó ra thì hơn, “Chúng ta chọn con nhỏ chút.”

“Đại hùng, bọn tao định mang một nhóc con ra ngoài. Mày bảo chúng nó đến đây chúng ta xem thử chút.” Khúc Phàm vỗ vỗ đầu Đại Hùng.

Uông uông—Đại Hùng sủa hai tiếng, không lâu sau đám cún con đã chạy qua đây. Nghe theo tiếng kêu của Đại Hùng, đám nhóc đó xếp thành mấy hàng, Thước Nhạc thấy chúng nó xếp theo thứ tự lớn nhỏ, rất có trình tự.

Đang muốn khen một câu thì thấy một nhóc Bichon Frisé chỉ lớn bằng quả bóng cao su đi từ trong nhà ra, đi đến nơi đám cún đang đứng, tựa hồ không biết nên đứng đâu nên ngã trái ngã phải, cuối cùng chạy đến trước mặt Đại Hùng sủa hai tiếng rồi ngồi xuống. Nâng khuôn mặt nhỏ nhắn lên, đôi mắt đen nhánh rất thuần khiết.

Uông uông—uông-Đại Hùng lại sủa vài tiếng, nhóc con Bichon Frisé lại lắc trái lắc phải đứng lên, chạy về phía đội hình cún nhỏ, kết quả chưa chạy được nửa đường lại vấp ngã, thoạt nhìn ngốc ngốc.

“Rồi, chọn nhóc này.” Hai người nhìn rất vui. Thước Nhạc lại dò xét qua nhóc này, cún nho nhỏ này thế mà đã có thần thức, chỉ là tuổi vẫn còn nhỏ nên có hơi ngốc.

Cũng không hẳn mọi loài có được linh thức thì đều thông minh. Cũng không phải tất cả những loài thông minh thì đều có thể có linh thức, thành công hóa yêu. Thước Nhạc cũng quan sát những chú cún ở đây, tuy rằng thể hiện ra sự thông minh nhưng thực tế ngoài Đại Hùng và Hùng Hùng thì cũng chỉ có nhóc con nho nhỏ kia có linh thức mà thôi. Đây cũng là một loại thiên phú.

Uông uông—uông uông uông—uông uông—Đại Hùng nghe xong rất hưng phấn, Thước Nhạc nhìn mắt nó cũng hiểu ý nó, nhóc này là đứa con nhỏ nhất của Đại Hùng và Hùng Hùng, hơn nữa thai kia chỉ có một nhóc duy nhất, từ khi nó sinh ra đã khác biệt rồi.

“Như vậy, sau đợt này thì để nó ở bên ngoài một thời gian nhé, có lẽ sẽ có tiến bộ.”

Uông uông uông—

“Ừm? Vậy nhé, tao sẽ trông nó, hẳn không sao đâu.” Thước Nhạc gật đầu, Khúc Phàm đã ôm nhóc con kia lên, nhóc con kia dường như rất hứng thú với Khúc Phàm, ngửi ngửi rồi lại cọ cọ, cặp mắt đơn thuần kia khiến Khúc Phàm rất thích. Nhóc con này thật quá thú vị, cặp mắt kia tựa như biết nói vậy.

Hai người vừa ôm nhóc Bichon Frisé ra khỏi không gian thì mắt nhóc con này tựa như không đủ dùng luôn. Một hồi nhìn thứ này, một hồi lại xem thứ kia, Khúc Phàm đặt nó trên đất, hết nhìn đông lại ngó tây một lúc rồi bắt bắt đầu di chuyển, chạy lăng quăng trong phòng, nhưng chạy mấy bước lại ngã sấp xuống.

“Nó từ khi biết đi đã bước không vững, thường xuyên bị ngã.”

“Cơ thể không có vấn đề gì nha?” Khúc Phàm nói xong ôm nhóc Bichon Frisé dưới gầm bàn lên, dùng tay kiểm tra một lần.

“Ách…” Vẻ mặt Khúc Phàm kỳ quái nhìn Thước Nhạc.

“Sao thế?”

“Não của nhóc này rất phát triển nhưng tiểu não của nó lại không so được với những chú cún thông thường.”

“Em xem thử.” Thước Nhạc nhận lấy, nhìn kỹ một lần, “Quả nhiên là…” Cậu nhất thời không biết nói gì. Trí não phát triển, tiểu não lại nhỏ hơn những con chó khác, thức hải đã mở ra, còn rộng hơn Đại Hùng nữa.

“Điều này gọi là có được ắt có mất. Giờ nó đã như vậy, sau này hóa yêu nhất định cũng không có vấn đề gì, nhưng năng lực vận động và phối hợp với cơ thể của nó nhất định không được tốt.” Khúc Phàm nói xong nở nụ cười, điều này là sao, dù là thực vật hay là yêu thì vũ lực đều rất quan trọng với chúng nó. Nhà họ sẽ không có một con cún nào chỉ dựa vào ngộ tính mà hóa yêu đó chứ.

Xoa xoa đầu Bichon Frisé, Thước Nhạc cười cười, “Nói thật, hiện em thật mong chờ đến lúc sau khi nó hóa yêu.”

***

Lái xe vào câu lạc bộ, phía trước cửa đã có rất nhiều loại xe nổi tiếng, xem ra đã có không ít người tới. Hai người ôm Bichon Frisé vào câu lạc bộ, còn chưa tới giờ thi đấu, mọi người vẫn đang nói chuyện ở đại sảnh. Bọn họ cũng được mở mang tầm mắt, chó ở đây cơ bản đã bao quát được hầu hết những loài chó nổi tiếng trên thế giới, hơn nữa cũng có nhiều người mang theo cún cưng như bọn họ.

Bichon Frisé nhà họ so với ở đây cũng không phải loài tốt gì cả, Bichon Frisé sinh ra trong không gian, trưởng thành trong không gian nên vẫn thật ‘tự nhiên’. Cún cưng nơi này hiển nhiên đều được trang hoàng tỉ mỉ. Bọn họ thấy cũng có hai nhóc Bichon Frisé khác. Thước Nhạc đoán rằng mỹ dung kia của nó chắc cũng phải tốn khoảng mấy vạn, thậm chí mấy chục vạn mới làm ra được. Bichon Frisé giống như nhà bọn họ, tuy rằng cũng có bộ lông xõa tung, nhưng hoàn toàn không bị cắt tỉa, rất dài, cong cong không chỉnh tề.

Từ khi Bichon Frisé tiến vào đây, còn có vẻ rất hưng phấn, nó lần đầu tiên nhìn thấy nhiều chủng loại cún như vậy. Cặp mắt sáng trong suốt chuyển qua chuyển lại.

Thước Nhạc thấy nó như vậy cười cười, đặt nó xuống vỗ vỗ mông nó, để nó tự chạy đi chơi. Có cẩu bài mà Khúc Phàm tùy tay luyện chế, Thước Nhạc cũng không sợ nó chạy đâu mất. Cẩu bài đơn giản nhưng có được trận pháp phòng hộ, an toàn không thành vấn đề.

Bichon Frisé hưng phấn chạy đến chó Pit Bull gần nó nhất, nó hiển nhiên cũng là loài có tính cách hung dữ, thực tế, từ khi vào cửa thì cũng chưa từng hết tức giận, tuy rằng không sủa ầm lên nhưng vẫn rất hung ác.

Thước Nhạc vẫn luôn dõi mắt theo Bichon Frisé, sợ nó xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn. Tuy rằng nhóc Bichon Frisé đã có linh thức, nhưng Thước Nhạc cảm thấy nó rất ngây thơ, rất ngốc, hiện tại nhìn nó dường như không phân rõ tốt xấu.

Nhưng chưa tới một phút đồng hồ, Thước Nhạc liền phủ định ý kiến của mình.