*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

“Thánh trùng?” Thước Nhạc nghi hoặc nhìn Anthony, Khúc Phàm lại trở nên nghiêm túc.

“Hơn ba trăm năm trước, một Vampire trẻ tuổi phát hiện loại sâu ký sinh này, hắn ta sử dụng một loại bí pháp đặc biệt nuôi dưỡng nó, sau đó khi nó trưởng thành thì đưa nó vào tâm hạch. Thí nghiệm đó chứng minh nó có thể bổ sung năng lượng cho Vampire. Vampire trẻ tuổi kia trong năm mươi năm đã đạt tới trình độ Bá tước, cũng chính bởi vậy thứ này mới được gọi là thánh trùng.”

“Nếu chúng nó dùng tốt như vậy, sao cao đẳng giai của Vampire lại ít như vậy? Hơn nữa, cho tới giờ chúng ta cũng chưa từng nghe qua?” Khúc Phàm quơ quơ cái chai hỏi.

Anthony lắc đầu, “Thứ này quả thật có thể giúp Vampire thăng cấp nhanh, thậm chí Vampire kia cũng từng có một thời huy hoàng nhưng bọn họ đã quá khinh nhẹ. Thánh trùng lợi dụng cơ thể con người mà sống, huyết hạch cũng dùng máu của con người mà kết tinh thành. Tuy họ hấp thu máu của người sống nhưng máu trong cơ thể huyết trùng đã không mang theo hoạt tính vốn có nữa. Vampire không thể ăn máu chết, máu nếu không dùng biện pháp đặc biệt bảo vệ thì sau một thời gian sẽ biến xấu. Một lần ngẫu nhiên cũng khiến cơ thể Vampire bị hoại tử, rất lâu sau cũng không thể khôi phục. Huyết hạch cũng giống vậy, ban đầu không sau, nhưng thời gian dài lại lưu lại tai họa ngầm trong cơ thể, tích tụ đến mức độ nhất định sẽ bị phá hư, không còn cách bổ cứu. Lúc ấy, gia tộc kia không tới một trăm năm đã xuống dốc, những Vampire trực thuộc sử dụng không một ai thoát khỏi, đều giả rồi chết đi. Chuyện như vậy khiến Vampire không ai dám sử dụng cách này tiến giai nữa.”

Nghe Anthony nói vậy, hai người cũng hiểu được nguyên nhân, “Vậy phía Vampire còn lưu giữ loại huyết trùng này không?” Khúc Phàm hỏi.

“Không còn nữa, thánh trùng thịnh hành khoảng một trăm năm. Sau đó, Vampire xác định nó có hại thì không ai sử dụng nữa. Kỳ thật, con cũng chưa từng thấy thánh trùng, có thể người tiếp xúc với nó cũng không nhiều. Nhưng ghi chép về nó cũng không nhiều, chỉ được ghi chép lại trong văn hiến Vampire thôi. Tuy nói thánh trùng là độc tác dụng chậm với Vampire nhưng cũng không ái dám cất chứa nó.” Anthony vừa nói vừa nhìn thánh trùng trong tay Khúc Phàm. Cậu ta là Vampire tân sinh, trước kia không có cách tiếp xúc với những thứ này; nếu không phải có duyên lành, hiện cậu ta cũng chỉ thuộc tầng đáy của Vampire. Tất cả những điều này là dohai vị sư phụ cho cậu. Tuy nói Khúc Phàm chỉ coi cậu ta là đệ tử ngoại môn, cũng không quá lưu tâm, nhưng trong lòng Anthony đã sớm coi họ như phụ thần* của chính mình. Tình cảm này, cho dù là vị phụ thân cho cậu ta sinh mạng trước kia cũng không thể sánh được.

*phụ thần: người cha đã tái sinh, sinh ra mình

Khúc Phàm gật đầu, nghĩ một lát. “Văn hiến về phương diện này có thể cho ta xem không? Mấy thứ này không chừng do bên ngoài truyền vào.”

Anthony gật đầu, “Đương nhiên có thể, thưa sư phụ, con sẽ bảo thủ hạ bên kia chuyển tư liệu sang. Trong tộc có rất nhiều tư liệu, nếu sư phụ cần thì con cũng bảo họ mang qua luôn.” Tình huống của Anthony giờ rất đặc biệt, từ sau khi cậu ta tu luyện, hạn chế của Vampire đã không ảnh hướng đến cậu ta; mà cậu ta cũng đã sớm phai nhạt tình cảm với Vampire. Có lẽ bản thân đã tiến hóa đến trình độ cao chút nên cho dù đã lập gia tộc của chính mình cũng không còn quan trọng như trước nữa. Những người đó chỉ là lực lượng của cậu ta, cũng vì thế, cậu ta cũng không thấy giao hết tài liệu trong nhà mình cho sư phụ thì có gì không ổn.

“Hiện chưa cần, nhưng trước khi hai thủ hạ của cậu trở về thì dạy họ cách sử dụng ngọc giản, có thời gian thì khắc lại vào ngọc giản, đến khi cần có thể xem ngay.” Coi như hắn không cần thì nhóm đồ đề khi làm việc cũng có khi cần đến.

Thước Nhạc nghe Khúc Phàm nói vậy thì lấy bốn ngọc giản trong không gian ra đưa cho Anthony.

Anthony vui mừng nhận lấy, hai sư phụ làm vậy tức là đã công nhận hai thủ hạ của cậu ta.

Khúc Phàm hiếm khi được về sớm, nói chuyện với Anthony xong liền dắt tay Thước Nhạc về hậu viện. Vào phòng tắm tắm rửa rồi đi ra thì thấy Thước Nhạc đang ngồi trên kháng, cần một chiếc bồn ngọc ngắm nghía, trên kháng còn đặt một chiếc bình ngọc nữa, vô cùng tinh xảo.

Hắn ngồi xuống cạnh cậu, ôm thắt lưng cậu, hít sâu. Mấy hôm nay bận việc, hai người cũng ít khi ở bên nhau.

Thước Nhạc cũng kệ hắn sờ sờ mó mó, cẩn thận nhìn ngắm bồn ngọc trên tay, vẻ mặt thích thú.

Khúc Phàm thấy cậu như vậy, vươn tay nhét vào trong lớp quần áo, cảm nhận làn da nhẵn nhụi, “Đây là do Anthony mang về?”

“Ừ, đều được làm từ cẩm thạch*, làm thành mười tám món, món nào cũng là tinh phẩm.”

*cẩm thạch:

Khúc Phàm nghe thế cũng chuyển tầm mắt về phía bồn ngọc, “Cũng chẳng có gì, em khắc còn đẹp hơn.”

Thước Nhạc lắc đầu, “Em sao có thể làm tốt hơn được, kia cũng là tác dụng của thần thức và tinh thần lực, sử dụng năng lực đặc biệt làm ra thôi. Nếu không có chúng thì em cũng bó tay, anh xem bồn ngọc mỏng nhường này, công nghệ mấy trăm năm trước đã đạt tới mức này thì thật quá tài giỏi.” Nói xong, Thước Nhạc lại lấy từ trong không gian ra một chiếc túi hương bằng ngọc đặt lên kháng, “Anh nhìn kiểu túi hương chạm khắc rỗng này, được khắc từ một khối ngọc hoàn chỉnh, tinh xảo biết bao nhiêu chứ. Tuyệt đối là do bậc đại sư làm ra.”

Khúc Phàm vươn một tay nhận lấy, tay còn lại vẫn tiếp túc tác quái. Túi hương được chạm thành từ một khối ngọc hoàn chỉnh, tuy không thể nói mỏng như giấy nhưng cũng không sai biệt lắm, hoa văn trên đó thanh lịch tinh tế, quả thật có thể coi như tác phẩm nghệ thuật. Hắn lắc đầu, cười nói, “Đồ Anthony mang về lần này quá hợp ý em rồi.”

Tâm trạng Thước Nhạc rất tốt, dựa vào người Khúc Phàm, “Đây đều lấy từ trong nhà kho của Giáo đình, đều là tinh phẩm, đồ ngọc cũng nhiều, em thấy có thể đặt chung với nhau.”

“Cậu ta mang về rất nhiều, chúng ta có nên quyên một vài món ra ngoài không?” Thước Nhạc vừa rồi đã xem toàn bộ, thi họa, đồ sứ, thanh đồng, đồ ngọc… rất nhiều. Lần này có nhiều tinh phẩm, nhưng cũng rất bắt mắt. Thước Nhạc muốn mang vài món cho người nhà mình, còn lại mang quyên góp, coi như cống hiến cho tổ quốc.

Khúc Phàm chẳng quan tâm nói, “Em xem rồi làm, nếu quyên tặng thì ghi tên ông ngoại, bớt phiền. Nhưng em vẫn nên chọn đồ thích thì giữ lại, bọn họ bảo tồn không chắc đã so được với em đâu.”

Thước Nhạc cũng thấy đúng. Linh khí dường như có thể ôn dưỡng vạn vật, đồ cổ đặt trong không gian cũng được thơm lây, đều toát ra mị lực của chính mình.

Khúc Phàm quấy rối bên cạnh, Thước Nhạc cũng không chịu được nữa, thu mọi thứ vào không gian, “Biến, đừng có lung tung, ban ngày ban mặt. Lát còn ăn cơm nữa.”

“Đâu sao, cửa đóng mà.”

Thước Nhạc vừa nghe liền ban tặng ánh mắt coi thường. Người này đã sớm chuẩn bị xong xuôi. Chỉ trong giây lát cũng đã bị trêu chọc, cả ngược nóng lên.

***

“Ba, eo ba đau sao?” Thước Nhạc và Khúc Phàm vừa đi đến sân trước thì đụng phải Phi Phi đi từ phòng khách ra. Nó nhìn Thước Nhạc hỏi một câu.

Mặt Thước Nhạc lập tức đỏ bừng, “Đâu có.” Nói xong lại thẳng lưng, thằng nhóc này cũng quá tinh mắt.

Phi Phi chu mỏ, vẫn còn nghi ngờ, rõ ràng vừa nãy còn xoa eo cơ mà.

Khúc Phàm mang vẻ mặt tươi cười, tiến lên ôm lấy Phi Phi, “Ba ba không sao, nào, ba con mình đi ăn cơm.”

Thước Nhạc đi trước, thấy Khúc Phàm đã chuyển hướng suy nghĩ của Phi Phi, cũng thở phào, coi như còn có lương tâm.

Lúc ăn cơm, mấy người ba Thước nghe nói Anthony mang về không ít đồ, cũng bảo Thước Nhạc ăn cơm xong thì lấy ra xem thử.

“Quả là đồ tốt.” Ba Thước cầm một bình hai tai bằng gốm thanh hoa, triều Nguyên, hoa văn mẫu đơn mà cảm thán.

“Ừm, đồ tốt đều bị quỷ Tây Dương lấy mất.” Ba Khúc khó chịu.

“Nhạc Nhạc, nhiều như vậy thì lấy ra một bộ quyên tặng nhà nước đi.” Ba Thước đặt bình thanh hoa sang một bên.

Thước Nhạc gật đầu. Chuyện này không cần ba nói cậu vẫn làm mà.

“Phải rồi Nhạc Nhạc, ông ngoại con có phải còn để lại gian cửa hàng ở Phan Gia viên không? Con chưa bán nhỉ.” Ba Thước đột nhiên nhớ ra.

“Chưa bán. Sao không ạ?” Cửa hàng tư nhân tại Phan Gia viên cũng không được mấy gian, ba gian cửa hàng kia của cậu hàng năm cũng thu được trên trăm ngàn, cậu cũng không muốn bán.

“Vậy thời hạn thuê tới hạn chưa? Ba với ba Khúc con không có việc gì làm, mới đây còn nói muốn mở cửa hàng đây, thử kinh doanh chút.” Thật sự họ tu luyện nên tựa như người ba, bốn mươi tuổi vậy, cảm thấy bản thân có thể làm rất nhiều chuyện.

Mẹ Thước nghe vậy cũng thấy hứng thú, “Hai ông chuẩn bị mở cửa hàng đổ cổ sao?”

Ba Khúc khẽ gật đầu, “Bọn tôi mấy năm nay cũng hay ra vào Phan Gia viên, cũng sớm quen. Đồ cổ nhà mình nhiều nên cũng đều nghiên cứu, giờ cũng không gì không biết.” Nói xong còn ra vẻ đắc ý. Hiện tại hai người cũng có chút danh tiếng ở Phan Gia viên.

“Dạ, để con hỏi thử, cửa hàng vẫn luôn giao cho chú Tần quản lý, con cũng chưa từng hỏi nên cũng không rõ đang cho ai thuê.”

“Ba cũng chỉ nhắc vậy thôi, không được cũng thôi.”

Thước Nhạc nói liền làm, lấy điện thoại gọi cho chú Tần. Việc này cũng không dễ dàng, ba gian cửa hàng đều cho thuê dài hạn, ngắn nhất cũng còn ba năm. Đừng thấy giá tiền thuê cao, nhưng cũng kiếm lời nhiều.

“Ba, việc này trước cũng không vội, để con thử hỏi xem sao, không chừng có thể tìm được gian cửa hàng mặt tiền phù hợp nữa đó.”

“Không sao, ba cũng không vội, chỉ nói qua vậy đã. Thật không được thì coi như xong. Chỗ anh cả con hẳn còn mấy gian nhà mặt đường, xem có nơi nào thích hợp không, chứ cũng không bắt buộc phải ở Phan Gia viên.” Ba Khúc khoát tay nói. Vốn hai người cũng chỉ là nhất thời nổi hứng, cũng không quá nghiêm túc.

Thước Nhạc, Khúc Phàm gật đầu không nói, nhưng vẫn để trong lòng.

***

Làm việc liên tiếp hai ngày, buổi sáng ở phòng khám, buổi chiều sang phòng phẫu thuật, Thước Nhạc hiện rất bận. Khi ở phòng khám, Thước Nhạc đã được bệnh nhân phong danh hiệu bạn tốt, hiện tại đều có người đặc biệt tới tìm cậu khám bệnh, đều do người khác giới thiệu. Bác sĩ tim nội, tim ngoài đã hơi bất bình, nhưng địa vị Thước Nhạc ra sao chứ, cho dù có nói với viện trưởng và viện phó cũng vô dụng thôi. Cũng bởi có hai viện trưởng ủng hộ, Thước Nhạc chỉ lo làm việc, nhưng chuyện ngoài khám chữa bệnh chẳng ảnh hưởng gì tới cậu.

Tối thứ sáu, Quả Quả dẫn Cổ Dã về nhà. Cổ Dã khi thấy tứ hợp viện thì hơi giật mình, nhưng cậu là người quảng đại nên cũng nhanh khôi phục, vẫn đối xử với Quả Quả như trước. Điều này nhưng lại càng khiến Thước Nhạc mến cậu nhỏ hơn. Giờ đám trẻ quá nhiều tâm tư, người rộng rãi như Cổ Dã hiếm lắm. Cho nên, Thước Nhạc cũng yên tâm để Quả Quả kết bạn với cậu ta. Ngay tối đó xuống bếp làm một bàn thức ăn ngon.

Thước Nhạc vất vả lắm mới đến phiên nghỉ vào thứ 7, chủ nhật. Cậu đã nghĩ rồi, sẽ ở cùng bọn nhỏ. Thế mà, tối thứ 6, Lý Minh Đạt lại gọi cho cậu, bảo có chuyện cần cậu giúp đỡ. Thước Nhạc nghe là hắn ta muốn mượn cún để so cún với ngước khác thì không chút nghĩ ngợi mà từ chối ngay.

Lại không ngờ đến sáng sớm ngày thứ 7, Lý Minh Đạt lại tìm tới tận cửa.

Kusami: Vốn định để cuối tuần mới edit vì hiện đang rất bận, nhưng vì có bạn hỏi nên thấy áy náy quá, lại thức làm nốt rồi post vậy.  Mọi người có đọc thì bỏ qua cho nhé