Có bản đồ chỉ dẫn trên đường đi, dù có hướng dẫn viên hay không đều không quan trọng.

Bị đuổi ra thì càng tốt, tự mình xuống núi cũng được.

Đã vậy còn không mất tiền oan.

Nhưng cả nhà ba người không ngờ họ đi vòng qua con mương nhỏ phía sau cửa hàng, vùi đầu tìm điện thoại di động, chỉ mất một phút.

Tìm thấy điện thoại rồi, nhưng khi ngẩng đầu lên thì mọi thứ đều thay đổi.

Trước mắt bọn họ vẫn là một ngôi nhà cổ, nhưng nó không còn là cửa hàng bán đồ ở khu danh lam thắng cảnh kia nữa.

Đó là một ngôi nhà kết cấu bằng gỗ trông cổ kính thuần túy, thậm chí còn chưa làm tốt công tác phòng cháy chữa cháy.

Đằng sau không còn là khe núi nữa mà là một mảnh vườn sau của một hộ gia đình nào đó, chỉ có đất đá lởm chởm.

Mà ba người bọn họ cũng vậy, tuy khuôn mặt quen thuộc đến mức vừa nhìn đã nhận ra nhau, nhưng khí chất, tuổi tác, kiểu tóc…cái gì cũng không giống.

Áo thun, áo khoác chống nắng, ba lô trên người cũng không còn, thay vào đó là một bộ đồ bằng tơ lụa.

Cả ba còn chưa kịp phản ứng thì một tốp quan binh đột nhiên xông tới trói bọn họ lại.

“Quý Xương Minh! Ngươi còn dám chạy trốn hả!”“Quý gia phạm phải tội lớn như thế, ở trên triều đình bị văn võ bá quan chỉ trích, Hoàng Thượng niệm tình những công tích trong quá khứ nên mới không phán xử tử chín tộc các ngươi.

”“Cho các ngươi lưu đày đã là khoan hồng độ lượng lắm rồi, vậy mà ngươi còn dám dẫn theo người nhà đào tẩu! Thật là không biết hối cải!”Nói rồi liền vung tay đấm một phát, khiến cho Quý Xương Minh phải quỳ xuống.

Quý Xương Minh vốn bỏ học từ năm 15-16 tuổi rời khỏi nông thôn, từng bước một từ một công nhân nhỏ trên công trường trở thành ông chủ của công ty xây dựng.

Đã gần mười năm rồi không có ai dám nặng lời trước mặt ông.

Càng đừng nói là bắt ông phải quỳ xuống.

Quý Xương Minh lập tức nóng nảy, hỏi: “Mấy người đến từ đơn vị nào?”Nhóm quan binh không trả lời ông, nhưng vợ cùng con gái đã trả lời thay.

Quý Tinh Nhiên nắm lấy tay của Thẩm Tuệ Tâm, cảm thấy toàn thân phát lạnh: “Ba, đừng hỏi nữa, hình như chúng ta…xuyên qua rồi!”Thẩm Tuệ Tâm bị ảnh hưởng bởi con gái, thỉnh thoảng bà ấy cũng sẽ đọc, à không, là nghe một ít tiểu thuyết xuyên không.

Lúc này, bà ấy cố nén sự bàng hoàng trong lòng, hỏi các quan binh kia: “Chúng ta đã phạm phải tội gì?”“Tội gì ư? Quý thừa tướng chưởng quản Hộ Bộ, lại tham ô quân lương! Lấy hàng kém thay hàng tốt, dùng hoa lau thay bông, dùng cám cùng vỏ trấu thay hạt thóc…khiến Đại Ngu thua trận nơi biên ải, quân ta thương vong vô số, dân chúng điêu đứng, triều đình buộc phải chia sáu thành biên giới ra để cầu hòa…Ngươi nói xem nhà các ngươi phạm phải tội gì?!”Ba người nhà họ Quý nghe xong ánh mắt liền tối sầm, không phải chứ!Hoàn cảnh xuyên qua này cũng quá thảm đi!E rằng lần mở màn cho chuyến xuyên không này sẽ là- bang, chém đầu, ngủm củ tỏi, thật vô nghĩa!!!Quan trọng là nghe cách nói của mấy quan binh này thì liền biết ba người họ là họ hàng xa của chín tộc có liên quan.

Nếu Quý thừa tướng kia bị đánh tám gậy tre thì bọn họ chỉ miễn cưỡng bị đánh một gậy tre mà thôi!Mà vị Quý thừa tướng độc ác kia đã chết trước một bước.

Miễn cưỡng đổi được tính mạng những người còn lại của Quý gia, xong án tử được miễn nhưng bọn họ vẫn phải đi lưu đày.

Các quan binh đã giam giữ bọn họ cùng với trên dưới Quý gia, bao gồm cả chủ tử và nô lệ cùng những nông hộ khác, tổng cộng là 367 người.

Sau đó, sắc lệnh mới được công bố rằng tất cả tài sản của Quý gia đều bị tịch thu và sung vào quốc khố.

.