Ngay khi Nguyên Khê vừa xuống xe, một đám lông đỏ rực đập thẳng về phía cậu, sau đó trước mắt cậu chỉ có một màu đen thui.

Cậu đen mặt lại, vươn tay kéo đám lông vừa phi vào mặt cậu ra, sau đó cầu liền đối diện với một đôi mắt nhỏ như hạt đậu, Nguyên Khê câm nín, hình như đây là mặt một con chim...

Đôi mắt hạt đậu kia hình như cũng bị đơ một chút, nhìn chằm chằm cậu một lúc, sau đó liền lớn tiếng kêu cục cục, tứ chi cũng bắt đầu giãy dụa.

Nó giãy mạnh đến mức làm rụng một chùm lông chim đỏ rực, Nguyên Khê bị nó quấy đến mức hắt hơi một cái, đành phải buông nó ra.

Vừa được thả, nó càng hăng hái hơn, thân hình tròn vo vỗ cánh hổn hển bay lên, tiếc là nó béo quá, đôi cánh kia không chịu được nữa, bay một lúc rồi thấy chỗ hạ cánh liền đậu xuống.

Đầu Nguyên Khê bỗng hơi nặng...!Đầu óc cậu giờ đã bị mấy đường sọc đen* chiếm cứ.

*Sọc đen: a.k.a hắc tuyến là mấy đường kẻ dọc trên trán mấy nhân vật hoạt hình, thể hiện cảm xúc sợ hãi, tức giận không thể bộc phát.

Thực ra để vậy không tự nhiên lắm nhưng để là hắc tuyến thì sợ hơi lậm QT, nếu các cậu có đề xuất gì thì nói tớ nha ^-^

Con chim béo khốn kiếp này vậy mà dám ngồi trên đầu cậu!

Mụ nội nó, con chim béo kia mi nghĩ mi là một chú chim nhỏ chắc, cái thân tròn vo kia của mi chắc cũng to ngang quả dưa hấu luôn rồi! Mi sắp đè chết cha mi rồi!

Chim béo hồn nhiên không cảm nhận được sát khí dày đặc dưới mông, chỉ cảm thấy mình đứng thật là cao, nhìn được thật là xa, đời chim của nó chưa bao giờ thoải mái đến vậy! Cảm thấy thật có khí phách, không khỏi lại kêu cục cục.

Cảnh tượng này khiến những người vây xem không khỏi bật cười.

Bây giờ nhóm công nhân của khu chăn nuôi mới chạy đến, thấy cảnh này thì cũng buồn cười lại không dám biểu hiện ra, nhưng cũng không biết nên làm gì.

Con chim béo này ngồi chồm hổm trên đầu khách, nếu hắn đến bắt lại thì không ổn cho lắm, neus không bắt, trời ạ, làm gì có cái kiểu tiếp đãi khách như vậy, hắn co thể bị đuổi việc không...!Nhất thời có hơi bối rối không biết phải làm sao.

Nguyên Khê tự lực cánh sinh muốn kéo con chim béo xuống, không ngờ con chim béo này rất thông minh, móng vuốt mập mạp kẹp chặt tóc của Nguyên Khê, cứ thế ngồi vững như núi Thái Sơn, không nhúc nhích...

Nguyên Khê kéo cả buổi đến mức da đầu cũng đau, đúng là 囧* không chịu được, kéo không ra, cậu không còn cách nào khác đành phải hỏi chút xem chuyện gì xảy ra.

*囧: Từ này được dùng như một icon, thể hiện sự cạn lời hoặc bất kỳ cảm xúc gì mà bạn cảm nhận được từ nó.

Từ này mình tra trên QT không ra cách đọc.

Người công nhân kia lắp ba lắp bắp kể một hồi, đại khái có thể sắp xếp lại câu chuyện từ đầu.

Hóa ra đây là chim tô đầu, trong khu chăn nuôi của Vương Khánh Niên có nuôi một đàn chim tô đầu khoảng ba mươi con.

Hồi trước vì lượng tiêu thụ của trứng chim tô đầu tốt, Vương Khánh Niên lại mua thêm một lứa chim non nữa.

Nhưng chim tô đầu này trống mái như nhau, căn bản không phân biệt được.

Vì thế chúng đều được nuôi đến khi già, con nào đẻ trứng được thì là con mái, không đẻ được là trống.

Mà mấy con trống cũng không có tác dụng gì lớn lắm, lại còn phá phách, cho nên bình thường đều bị bắt làm thịt.

Mà con chim béo này lại chưa đẻ trứng bao giờ, có người thông thạo nói nó trông giống con mái cho nên giữ lại vài hôm, nhưng đã mười ngày rồi mà nó vẫn chưa đẻ quả trứng nào, cho nên có thể đoán hẳn đây là một con trống.

Cho nên hôm nay người công nhân này muốn bắt nó làm thịt, ai ngờ con chim béo này lại rất thông minh, quậy một trận mà không ai bắt được nó.

Đã vậy còn để nó ngồi lên đầu khách nữa.

Cảm thấy con chim béo này chỉ vì muốn sống...

Sau khi nghe toàn bộ quá trình, Vương Khánh Niên rất sôi nổi, hơn nữa ông và Nguyên Khê cũng đã thân quen, vì vậy ông liền cười, nói đùa: "Này nhóc, con chim béo này biết cháu là chủ mới, là cứu tinh của nó, nó sẽ không thả cháu ra đâu."

Nghe ông nói mấy lời đó, mọi người đều cười cười, nhưng lại làm người công nhân kia sợ hãi.

Hắn đã nghe nói nông trường sắp bị sang tay từ lâu, nhưng không ngờ là chủ mới đến đây xem xét hôm nay, lại còn xảy ra chuyện như thế này, hắn...!việc làm của hắn...!Trong phút chốc, sắc mặt của người công nhân trở nên tái nhợt.

Nguyên Khê kỹ tính, chú ý đến ánh mắt của người công nhân, nhưng cậu không nói nhiều, chỉ kéo con chim béo kia, nói với nó: "Được rồi được rồi, không làm thịt mày nữa, tao nuôi mày, được chưa?"

Không biết có phải trùng hợp hay không, con chim béo vừa nghe Nguyên Khê nói vậy xong liền buông móng vuốt ra thật, vọt một bước, thân hình mập mạp kia liền vững vàng rơi vào ngực Nguyên Khê, đồng thời đắc ý lớn tiếng cục cục với người công nhân.

Vương Khánh Niên không nhịn được cười: "Con béo này cũng hiểu tính người ghê haha!"

Nguyên Khê dở khóc dở cười, nhưng con chim béo này đã nhìn trúng cậu, lì lợm bám vào người cậu không muốn đi, Nguyên Khê đành phải ôm nó cả quãng đường đi thăm khu chăn nuôi.

Chim béo chiếm ưu thế địa lý, ngẩng đầu ưỡn ngực, tỏ vẻ hào hứng, lên mặt với mấy loại gia súc như chim tô đầu, trâu bạch văn*, lợn đốm rồi linh dương lửa.

*Từ gốc là 白纹牛, mình tra google thì chỉ ra con linh dương đồng cỏ Nam Phi (白纹牛羚), mà con này trông không giống loại cho sữa lắm nên chắc chỉ là loài giả tưởng thôi.

Diện tích khu chăn nuôi Vương Khánh Niên xây thêm này không nhỏ chút nào, ít nhất cũng phải ba mẫu.

Số lượng chim tô đầu tương đối nhiều, diện tích khá rộng, trâu bạch văn là loài cho sữa, có mười hai con.

Lợn đốm ở Lam Tinh cũng rất phổ biến, Vương Khánh Niên mới mua thêm hai mươi con, con nào con nấy đều trắng trẻo tròn tròn, có thể thấy được là sẽ còn béo lên nữa.

Linh dương lửa lại khiến Nguyên Khê hơi ngạc nhiên, đỏ rực như lửa, lông xù như một đám mây.

Vương Khánh Niên chăm chúng rất tốt, con nào trông cũng rất sạch sẽ, kích thước cũng không lớn, trông nhỏ nhắn như thú cưng.

Nguyên Khê chú ý nên hỏi một chút, Vương Khánh Niên nói: "Đừng coi thường mấy nhóc này, đây là con non chú nhập vào từ bên ngoài, đây là chủng lai.

Trông nhỏ thế thôi nhưng sản lượng sữa có thể so với một con trâu bạch văn đấy, hơn nữa khi ngừng cho sữa cũng sẽ lớn lên, thịt nó khi lớn lên cũng thơm ngon cực kỳ..."

Nguyên Khê vừa nghe liền biết mấy nhóc này cả người toàn là đồ quý, cậu không khỏi hỏi thêm: "Vậy sao chú không nuôi số lượng lớn?"

Vương Khánh Niên thở dài: "Chú cũng muốn chứ, nhưng mấy con linh dương lửa này là giống lai nên không có khả năng sinh sản, nuôi xong một lứa lại phải đi mua con non, dù sản lượng lớn nhưng vốn cũng khá cao.

Tính đi tính lại, lãi cũng không chênh lệch bao nhiêu so với nuôi trâu bạch văn và lợn đốm."

Hóa ra là vậy, Nguyên Khê nghe xong cũng thấy hơi tiếc.

Vương Khánh Niên nói thêm: "Năm này chú nuôi thêm lứa nữa cũng vì muốn bán món mới để thúc đẩy danh tiếng cho trang trại, nhưng chỉ dựa vào chúng để kiếm tiền thì cũng hơi khó khăn."

Nguyên Khê gật đầu, trong lòng cậu hiểu rõ nhưng cậu vẫn chú ý đến con linh dương lửa này thêm một chút, nếu có thể nhân giống thì tiền vốn sẽ giảm đi rất nhiều, đến lúc đó vừa có thể lấy sữa vừa có thể lấy thịt.

Nguyên Khê còn cẩn thận sờ vào lớp lông dày của linh dương lửa, suy nghĩ trong lòng, đám lông này tám mươi phần trăm là cũng có thị trường.

Toàn thân đều là đồ quý như vậy, lợi nhuận hẳn cũng cao hơn nhiều.

Đi hết từ đầu đến cuối mất tầm một tiếng, Vương Khánh Niên vốn là người miệng lưỡi nhanh nhẹn, nhất là ông cũng rất quý Nguyên Khê, cả quãng đường chỉ hận không thể nói hết những điều mình biết cho Nguyên Khê, vài điều tâm đắc, kinh nghiệm, tất cả đều nói cho Nguyên Khê nghe không sót tí gì.

Nguyên Khê chăm chú lắng nghe, trong lòng cũng cảm kích vô vàn, gặp được Vương Khánh Niên đúng là vận may của cậu.

Người khác đã đối xử chân thành với cậu như vậy, trong lòng cậu đều nhớ kỹ, đương nhiên sẽ báo đáp người ta hết sức.

Khu chăn nuôi này không giống khu trồng trọt, tuy khu trồng trọt có diện tích lớn nhất nhưng nhân công cũng không có nhiều, chỉ cần ba công nhân là đủ để xử lý.

Nhưng khu chăn nuôi tuy diện tích nhỏ nhưng số nhân công lại gấp năm lần khu trồng trọt, khoảng mười lăm người.

Điều này cũng do hiện tại khoa học kỹ thuật tương đối phát triển, vì việc học của con gái nên Vương Khánh Niên cũng tiếp xúc khá nhiều với công cụ trong lĩnh vực này, khu trồng trọt từ gieo trồng đến tưới tiêu bón phân phun thuốc cho đến công đoạn thu hoạch sau cùng đều có máy móc tương ứng.

Những máy móc này giá cả rất đắt, nhưng vì chỉ cần dùng trong vài thời điểm nhất định nên có thể đi mượn, nhờ đó có thể tiết kiệm được rất nhiều tiền, cũng không cần thuê thêm người nữa.

Mà ba người công nhân mỗi ngày chỉ cần tuần tra trên ruộng, chú ý đến tình hình sinh trưởng của hoa màu, hiểu rõ tiến độ sinh trưởng là được.

Nhưng khu chăn nuôi thì khác, chẳng hạn như cỏ cho gia súc, phân phối thức ăn gia súc, dọn dẹp khu chăn nuôi, cũng như chăn thả dê bò các thứ, còn cả nhặt trứng rồi vắt sữa vân vân...!Những việc này mỗi ngày đều phải làm, mặc dù có máy móc công cụ tương ứng nhưng giá cả quá đắt, hoàn toàn không có lợi.

Hơn nữa khu chăn nuôi tương đối nhỏ, cho dù người làm có chăm sóc cả ngày thì cũng không cần nhiều người lắm.

Chỉ mười lăm người là thoải mái, vì vậy không cần dùng đến máy móc.

Sau khi xem xong toàn bộ, con chim néo trong ngực Nguyên Khê đã ngủ say...!Miệng Nguyên Khê giật giật, cậu hoài nghi một cách sâu sắc đây rốt cuộc là một con chim hay là lợn.

Chuyến này đến đây khiến Nguyên Khê và Nguyên Ngọc Thành cực kỳ hài lòng, cái trang trại này của Vương Khánh Niên, theo giá cả hiện giờ của liên bang thì dù là năm triệu điểm tín dụng vẫn có người mua.

Vương Khánh Niên lại chỉ cần của bọn Nguyên Khê có hai triệu điểm tín dụng, đó đúng là muốn cho không.

Hai bên vừa ngồi xuống liền bàn bạc lại chuyện giá cả, Vương Khánh Niên kiên quyết nói: "Chú em, Tiểu Khê, hai người không cần nhường.

Vương Khánh Niên anh đây dù không phải đại phú đại quý nhưng mấy đồng tiền này anh không quan tâm, chỉ cần làm việc chăm chỉ thì tiền kiếm lúc nào chẳng được.

Nhưng mà tình cảm lại khả ngộ bất khả cầu*.

Nhất là chú em đã cứu cha anh, chú cứ coi như anh đang báo đáp đi!"

*Khả ngộ bất khả cầu: có thể vô tình gặp được mà không thể cầu được.

Vương Khánh Niên đã nói đến mức này, Nguyên Ngọc Thành lại không phải người giỏi ăn nói, có lời muốn nói nhưng miệng mồm lóng ngóng, liền không biết phải tiếp lời thế nào.

Nguyên Khê nhìn Nguyên Ngọc Thành một chút, biết suy nghĩ của ông, cả nhà họ đã quyết tâm từ trước, tuyệt đối không thể nợ phần ơn nghĩa lớn như vậy, như vậy không thích hợp.

Tuy nói là cứu cụ Vương, nhưng thật ra mà nói, chỉ cần là người có lương tâm đều sẽ không khoanh tay đứng nhìn, huống hồ cuối cùng cũng không bị làm sao, hai bên đều không có việc gì.

Lấy phần ơn nghĩa này để chiếm món lợi lớn như vậy, nhà Nguyên Khê bọn họ không làm dược.

Nguyên Ngọc Thành không nói ra được, Nguyên Khê liền dứt khoát nói thay: "Chú Vương, mấy ngày vừa rồi cháu đã bàn bạc với cha mẹ lâu rồi, hai nhà chúng ta hợp nhau, tấm lòng của chú, gia đình cháu đều hiểu.

Chú cũng nói chú không quan tâm đến chuyện tiền bạc, cái chú quan tâm là tình cảm, chú nghĩ như vậy gia đình cháu cảm thấy rất ấm áp, nhưng thực ra tấm lòng của gia đình cháu cũng giống chú.

Tình cảm của chúng ta còn đó, dù là cách hơi xa chút nhưng qua lại thường xuyên thì mới thân nhau hơn, đúng không chú?"

Lời Nguyên Khê nói rất mềm mỏng, nhưng lại bày tỏ đúng mực thái độ của họ, cũng bày tỏ rõ ràng, quan hệ hia nhà phải có qua có lại giúp đỡ lẫn nhau, lại rất khéo léo đánh thức Vương Khánh Niên, tương giao là cần tôn trọng lẫn nhau, từ từ tiến tới, như vậy mới có thể làm bạn lâu dài.

Vương Khánh Niên đã từng này tuổi, làm sao lại không nghe ra hàm ý của lời này cơ chứ, vì vậy ông do dự chốc lát.

Nguyên Khê thấy ông như vậy, cười một tiếng, lại nói đùa: "Chú, chú cứ nói cái gì mà báo đáp với cả không báo đáp, cháu cứ cảm thấy như chú đang cố tạo khoảng cách với nhà cháu ấy."

Lời của cậu khiến Vương Khánh Niên sửng sốt, nhưng ngay sau đó ông lại cười to, vỗ vai Nguyên Khê nói: "Thằng nhóc này, lại còn nói khích chú."

Thấy Nguyên Khê cười híp mắt giống một con cáo nhỏ, trong lòng ông vẫn vui vẻ, còn nói: "Được rồi, được rồi, chú Vương đây không nói lại cháu, chịu rồi, nghe cháu, nghe cháu hết."

Cuối cùng, Vương Khánh Niên định giá ba triệu rưỡi điểm tín dụng, bao gồm ba trăm mẫu ruộng, vườn cây ăn quả, vườn rau, khu chăn nuôi, ngay cả tòa biệt thự nhỏ kia cũng kiên quyết để cho họ.

Nguyên Khê không từ chối nữa, cười híp mắt đồng ý, hai bên đi đến văn phòng hành chính của Lam đảo để đăng ký.

Vì trước đó họ đã mua nhà ở Lam Tinh và người nhà họ Nguyên cũng đã đăng ký hộ khẩu ở Lam Tinh nên khi lại mua bán đất đai thủ tục cũng không phức tạp.

Nhưng cuối cùng khi xác định chủ sở hữu lại phát sinh tranh chấp..