Tống Kỳ ngắm nghía bình sứ trắng trong tay, mừng rơn trong lòng, nghĩ đến dáng vẻ mâu thuẫn của Ôn Vãn Tịch lúc đưa thuốc cho mình, liền cảm thấy đáng yêu.

Thì ra Ôn tỷ cũng có lúc ngại ngùng sao!

Tống Kỳ mở nắp bình sứ, đổ một ít chất nhầy trong suốt ra, sau đó xoa khắp lòng bàn tay. Lòng bàn tay cô đầy vết thương cái sâu cái nông, chỉ cần xoa hai lòng bàn tay vào nhau là có thể bôi thuốc lên toàn bộ vết thương. Trên mu bàn tay cũng có một ít vết thương, Tống Kỳ lấy thuốc chấm nhè nhẹ, chẳng mấy chốc đã bôi thuốc xong.

Khi cô nằm xuống giường thì nghe thấy giọng nói của Hồ Đồ: [Nhiệm vụ chính tuyến đã hoàn thành, cộng thêm 30 điểm giá trị may mắn.]

Vậy là bây giờ có 130 điểm giá trị may mắn, nhưng trừ đi 100 điểm giá trị may mắn để giữ mạng thì còn lại 30 điểm hình như chẳng mua được gì cả.

Tống Kỳ: [Vậy nhiệm vụ chính tuyến tiếp theo là gì?]

Hồ Đồ: [Chuyện đó còn phải xem Ôn Vãn Tịch.]

Tống Kỳ: [...Tụi bây là hệ thống mà không có miếng cá tính nào hết trơn vậy?]

Hồ Đồ: [...Bọn tôi là hệ thống, cần cá tính để làm gì?]

Tống Kỳ: [...]

Tống Kỳ không nói chuyện với Hồ Đồ nữa, sau khi đến sân sau luyện kiếm thì đi tắm, tắm xong liền đi ngủ.

Phải nghỉ ngơi cho thật tốt, những gì diễn ra tiếp theo e là sẽ càng phiền phức hơn.

**

Sáng sớm hôm sau, sau khi Tống Kỳ đánh răng rửa mặt xong thì nghe thấy có người gõ cửa, cô còn tưởng là người đến đưa bữa sáng, không ngờ là người do Ôn Vãn Tịch phái đến.

"Tống cô nương, Thành chủ có lời mời."

Hướng tú bà chỉ là hướng phòng của Ôn Vãn Tịch, Tống Kỳ hiểu ý, cảm ơn tú bà, sau đó liền đi đến trước cửa phòng Ôn Vãn Tịch gõ cửa.

"Mời vào."

Tống Kỳ nghe thấy Ôn Vãn Tịch trả lời tiếng gõ cửa liền đi vào. Vừa mở cửa, Tống Kỳ đã ngửi thấy mùi thơm của thức ăn, cảm giác thèm ăn bỗng chốc cồn cào trong chiếc bụng này.

Cô đi vòng qua tấm bình phong, chỉ thấy trên bàn bày vài món ăn—sườn xào chua ngọt, gà ngâm rượu Hoa Điêu, cá mú hấp, rau xào. Có hơi xa xỉ cho một bữa sáng, Tống Kỳ không nhịn được nuốt nước miếng mấy hồi, là một đứa tham ăn tục uống, cô thừa nhận thiện cảm của mình đối với Ôn Vãn Tịch tăng lên nhanh chóng.

Hồ Đồ: [Trước đây thì không có thiện cảm hả?]

Tống Kỳ: [Không không không, bây giờ hình tượng còn vĩ đại hơn nữa.]

Để ăn, Tống Kỳ thậm chí không ngại dùng từ "vĩ đại" để miêu tả Ôn Vãn Tịch, đủ thấy kẻ tham ăn tục uống này chẳng biết điểm dừng là gì.

"Ngồi."

Ôn Vãn Tịch bảo Tống Kỳ ngồi xuống, Tống Kỳ cũng ngoan ngoãn mà ngồi xuống. Dù cực kì muốn ăn uống cho no nê thỏa thích, nhưng vì tình hình hiện tại, cô vẫn phải nhẫn nhịn.

Khi không mà tỏ ra ân cần, chẳng lẽ Ôn Vãn Tịch lại muốn mình đi làm chuyện gì ư, nhiệm vụ chính tuyến sắp đến rồi?

"Ăn đi."

Ăn? Chỉ vậy thôi?

Tống Kỳ không động vào đũa ngay mà hết sức dè dặt hỏi: "Có phải có việc gì ngươi muốn nhờ ta làm không?"

Ôn Vãn Tịch hơi ngước mắt, lại là sự lạnh lùng ấy: "Ăn."

"Được được được."

Tống Kỳ nhấc đũa, hiếm khi được ăn nhiều món thịnh soạn như vậy, Tống Kỳ cũng không kiêng dè nữa, vui vẻ ăn uống. Ôn Vãn Tịch ăn rất chậm, lại còn ăn rất ít, đồ ăn trên bàn gần như đều bị Tống Kỳ ăn hết sạch, tuy người này ăn rất nhanh nhưng không lấm lem, cũng không lộ vẻ bất lịch sự.

"Ngươi không sợ ta hạ độc ngươi sao?"

Nghe được lời này, Tống Kỳ suýt chút nữa bị nghẹn, cô nhìn vào mắt Ôn Vãn Tịch, trong mắt người kia ngập tràn vẻ vui cười, giống như một đứa trẻ vừa chơi khăm thành công. Tống Kỳ biết nàng đang nói đùa, nếu nàng muốn hạ độc thì đâu cần sử dụng cách thức vòng vo như vậy, chỉ cần thẳng tay nhét vào mồm cô là được.

"Đồ ăn ngon, bị hạ độc chết cũng đáng."

Tống Kỳ cho miếng thịt gà cuối cùng vào miệng, sau khi lau miệng sạch sẽ xong, mới nói: "Đa tạ Ôn thành chủ đã thết đãi."

Ôn Vãn Tịch thấy Tống Kỳ đã ăn no uống đủ, lúc này mới nói: "Không định đến Vũ thành sao?"

Nàng cũng không vòng vo tam quốc, hỏi thẳng điều mình muốn hỏi. Tống Kỳ là người có tài, rất thông minh, nhưng người thông minh thường khó kiểm soát, nếu không ở cạnh bên, thì e rằng ta sẽ không kiểm soát họ được.

"Không được."

Tống Kỳ cười cười, nói: "Ta không muốn trở thành đệ tử của bất kì bên nào cả, nếu ta được tự do, thì mới càng có thể làm việc cho ngươi tốt hơn, cũng như có thể bảo vệ bản thân ta."

Tống Kỳ hiểu ý Ôn Vãn Tịch, mình đã làm nhiều chuyện cho nàng như vậy, nàng nhìn trúng tài năng của mình là thật, mà e sợ mình tiết lộ bí mật của nàng cũng là thật. Nếu không ở bên cạnh nàng, thì làm sao nàng có thể yên lòng được?

"Ngươi cứ xem ta là lính đánh thuê của riêng mình ngươi đi."

Tống Kỳ cười chân thành, dùng ba chữ "lính đánh thuê" này không hề sai, cô quả thực chỉ làm việc cho Ôn Vãn Tịch.

"Của riêng mình ta?"

Ôn Vãn Tịch thích cụm từ này, nó có nghĩa rằng không kẻ nào khác có thể xâm phạm quyền lợi của nàng.

"Ừm, của riêng mình ngươi."

Tống Kỳ rót một chén rượu cho Ôn Vãn Tịch, sau đó cũng rót cho bản thân một chén, nói: "Ta sẽ đi rèn luyện cùng anh trai, Vũ thành có tai mắt trải dài khắp nơi, nếu như ngươi muốn tìm ta, ngươi nhất định sẽ có biện pháp của mình."

"Chuyện của ta, ngươi không được nói cho Tống Thiên Tinh."

"Đương nhiên sẽ không nói cho huynh ấy, ta sẽ không để cho bất kì ai biết được thân phận của ngươi."

Sau khi Tống Kỳ nói xong, Ôn Vãn Tịch lại có hơi kinh ngạc một chút, nàng không hiểu vì sao Tống Kỳ lại muốn giúp mình như vậy, không thân cũng chẳng quen, quả là đáng nghi vô cùng.

Nhưng đồng thời, cô đúng là đã giúp nàng rất nhiều, cũng không làm tổn hại gì đến nàng, ý nghĩ mâu thuẫn này cứ giằng co qua lại trong lòng Ôn Vãn Tịch, lý trí và cảm tính đánh nhau khiến cảm xúc của nàng lên lên xuống xuống, khó lòng khống chế.

"Tại sao ngươi lại nói nếu ta chết, ngươi cũng không sống nổi, ta và ngươi nào có ràng buộc gì với nhau?"

Ôn Vãn Tịch hỏi ra nghi hoặc của mình, trước đó Tống Kỳ nói không rõ ràng, nàng cũng không hỏi chi tiết, nhưng đã quyết định để người này tiếp tục giúp đỡ nàng, thì bao giờ cũng tốt cho nàng để tìm hiểu nhiều hơn.

"Ngươi có nhớ thứ hệ thống nọ ta đã nói với ngươi không?"

"Ừ."

Thứ đồ kỳ diệu như vậy đương nhiên Ôn Vãn Tịch nhớ, chỉ là không thể nào tin được mà thôi.

"Nó giao nhiệm vụ, nếu ta không hoàn thành, thì ta có thể sẽ chết."

Thứ hệ thống bịp bợm!

Hồ Đồ: [Không phải có thể, mà là chắc chắn.]

Tống Kỳ: [Cút cút cút!]

Ôn Vãn Tịch lộ vẻ nghi ngờ, nửa tin nửa ngờ với chuyện này, nàng cũng không hoàn toàn tin lời Tống Kỳ nói.

Sau một hồi lâu, Ôn Vãn Tịch mới khe khẽ nói: "Thành thử ra ngươi đối xử tốt với ta, đều là vì nhiệm vụ?"

Lời này nghe như mang một tầng nghĩa khác, nhưng Tống Kỳ không đào sâu nghiên cứu, chỉ vội vàng giải thích: "Nào có nào có, ta đối xử tốt với ngươi, là vì ta thật sự muốn đối xử tốt với ngươi, nhiệm vụ chỉ là chuyện tiện thì làm thôi."

Hồ Đồ: [Đang giỡn hả bà?]

Tống Kỳ: [Câm mồm!]

Ôn Vãn Tịch nghe xong, đôi mắt thăm thẳm kia của nàng sáng lên dịu dàng, nàng nói: "Ngươi và ta không thân cũng chẳng quen, hơn nữa thanh danh của ta cũng không tốt, hà cớ gì ngươi phải đối xử tốt với ta?"

Kể từ khi giết sư đoạt vị, tiếng xấu của Ôn Vãn Tịch ngày càng lan xa, thủ đoạn giết người của nàng khiến người ta nghe tiếng thôi đã sợ mất mật. Dưới thời Vũ Dã thống trị, Vũ thành được xem như là một thế lực nửa chính đạo, bây giờ Ôn Vãn Tịch lên nắm quyền, thì thậm chí còn chẳng tính là một nửa, mà là một thế lực trung lập hoàn toàn.

Nói trắng ra là, Ôn Vãn Tịch muốn giúp ai thì giúp, muốn giết ai thì giết, chỉ là hiện tại nàng vẫn chưa làm ra chuyện gì quá đáng để bên phe chính đạo chỉ trích mà thôi.

Tống Kỳ thực sự không biết trả lời câu này như thế nào, nếu cô nói với Ôn Vãn Tịch mình đang ở thế giới trong sách, mà một đời của nàng mình đã xem qua tất tần tật rồi, thì thật là một chuyện vô lý ngoài sức tưởng tượng.

"Ngươi cứ xem như là vì ta thích ngươi đi!"

"Thích là thích, không thích là không thích, sao có thể "xem như" cho được?"

Tống Kỳ không ngờ Ôn Vãn Tịch sẽ bám lấy chủ đề này mãi không buông, hơn nữa còn khăng khăng muốn một câu trả lời, cô cũng rơi vào bế tắc.

"Thích thích, đương nhiên là ta thích ngươi."

Thích có rất nhiều kiểu, đúng không?

Hồ Đồ: [Sao tôi thấy mấy lời trong lòng cô còn giấu đầu lòi đuôi hơn đó?]

Tống Kỳ: [Tao không phải, tao không có!]

Hồ Đồ: [Rén rồi rén rồi, cô rén rồi!]

Tống Kỳ: [...]

Lần này đến lượt Ôn Vãn Tịch không còn gì để nói, sự thẳng thắn của Tống Kỳ khiến Ôn Vãn Tịch nhất thời không biết trả lời như thế nào. Năm đó tên khốn Từ Ngạn bày tỏ tình yêu với mình cũng là mang theo sự e dè kín đáo, sẽ không thẳng thắn như Tống Kỳ.

Song, hai người con gái...

Ôn Vãn Tịch vẫn luôn biết Ninh Vân Mộng thích con gái, nhưng khi đó nàng cảm thấy việc đó không liên quan gì đến mình nên cũng không hỏi đến cuộc sống của nàng ấy, nhưng có vẻ như bây giờ vấn đề nan giải này đã rơi xuống đầu nàng rồi.

"Ngươi có kế hoạch gì tiếp theo không?"

Tống Kỳ lập tức chuyển sang chủ đề khác, cô chẳng muốn Ôn Vãn Tịch hỏi tiếp, nếu còn tiếp tục hỏi thì cô sẽ không thể nào dừng chuyện này lại được.

"Thái Hư môn lộng hành, Huyết Liên giáo rục rịch, ta dự định sẽ diệt trừ Thái Hư môn trước, chặt đứt chiếc xúc tu này của Huyết Liên giáo."

Suỵt—! Có vẻ đau đấy!

Có lẽ là bởi vì dáng vẻ Ôn Vãn Tịch có chút tàn nhẫn, Tống Kỳ cảm thấy lông tơ mình dựng đứng hết cả lên. Thái Hư môn phải bị diệt trừ, hiện giờ nó như một con dao nhỏ được tẩm thêm độc, thỉnh thoảng ghé qua xẻo ngươi một cái, phiền không chịu nổi.

"Cần ta giúp gì cho ngươi không?"

Tống Kỳ biết muốn diệt trừ Thái Hư môn, nhất định có một số việc không tiện cho Vũ thành ra mặt, cho nên cô sẵn lòng làm những việc này cho Ôn Vãn Tịch.

"Việc này rất nguy hiểm."

Ôn Vãn Tịch ban đầu đúng là định giao cho Tống Kỳ làm, nhưng bây giờ nàng lại có hơi lưỡng lự.

Sao phải lưỡng lự? Không biết, Ôn Vãn Tịch chỉ cảm thấy có chút buồn bực.

"Không có việc gì, ngươi nói trước đã."

Hồ Đồ: [Ting—nhiệm vụ chính tuyến...]

Tống Kỳ: [Im mồm! Tao không nghe!]

Hồ Đồ: [Khụ khụ, cô không muốn nghe cũng phải nghe, nhiệm vụ chính tuyến chính là hoàn thành việc Ôn Vãn Tịch giao.]

Tống Kỳ ủ rũ, Ôn Vãn Tịch đã nói là có nguy hiểm, cô vốn dĩ muốn đợi Ôn Vãn Tịch nói xong mới cân nhắc xem có nên nhận hay không, cái hệ thống chó má này lại ép mình nhận cho bằng được!

"Ta điều tra ra được, Huyết Liên Giáo đã dựng trại ở phía bắc cách Thái Hư môn không xa, chuẩn bị phối hợp với Thái Hư môn chặn giết đệ tử Vũ thành hộ tống đội buôn 15 ngày sau, tên cầm đầu là Thiết Mục."

Thiết Mục, người đứng đầu Đại hội thiếu niên anh hùng mà Từ Ngạn tham gia, gia nhập Huyết Liên giáo không bao lâu đã trở thành người chỉ đứng sau Giáo chủ và Tả-Hữu hộ pháp.

Không đúng, hiện tại còn tòi ra thêm một Thánh nữ, cái Huyết Liên giáo này lắm chuyện xảy ra thật đấy.

Vũ thành có đệ tử chuyên hộ tống các đội buôn, đây cũng là cách bọn họ kiếm tiền, giống như một Tiêu cục* vậy, điểm khác biệt là nhiều khi Tiêu cục là hộ tống thay, mà đệ tử Vũ thành là bảo vệ đội buôn.

Đội buôn được Vũ thành bảo vệ phần lớn đều là đoàn thương nhân lớn, nếu Thái Hư môn có thể cướp được, thì sẽ có thêm vốn để phát triển Thái Hư môn, đồng thời cũng có thể làm suy yếu nhuệ khí của Vũ thành.

"Ngươi muốn ta giết bọn người Huyết Liên giáo đóng quân ở đó?"

Không ít kẻ nhìn chằm chằm như hổ đói vào đội buôn do Vũ thành hộ tống, nhưng kẻ dám ra tay lại không bao nhiêu, ai cũng sợ rằng sẽ bị Vũ thành phục thù điên cuồng.

Thái Hư môn đương nhiên có khả năng trừ khử đệ tử hộ tống đội buôn, nhưng để làm việc đó cho hoàn toàn sạch sẽ gọn gàng, sau đó xóa sạch chứng cứ, thì phải nhờ cậy sự giúp đỡ của một tổ chức nửa sát thủ như Huyết Liên giáo.

"Phải."

Mục đích của Ôn Vãn Tịch rất trực tiếp, muốn diệt trừ Thái Hư môn, trước tiên phải cắt đứt người giúp đỡ chúng.

Tưởng Thưởng không phải kẻ khờ khạo, nếu lần này người của Huyết Liên giáo bị giết, như vậy hắn sẽ không lãng phí sức lực của mình cho đám người Thái Hư môn vô dụng chẳng mang lại lợi ích gì này nữa. Nếu người Vũ thành động thủ, trên thi thể nhất định sẽ lưu lại chứng cứ, Thái Hư môn cách xa Vũ thành, cho nên thi thể chắc chắn sẽ không có cách nào xử lý ổn thỏa, Ôn Vãn Tịch không muốn xảy ra xung đột trực diện với Huyết Liên giáo bây giờ.

Cho dù Tưởng Thưởng biết là do Vũ thành làm ra, nhưng nếu không có được chứng cứ thì hắn cũng chẳng thể nào chất vấn được. Thời điểm Thái Hư môn trơ trọi lẻ loi chính là lúc Ôn Vãn Tịch ra tay, chỉ là còn thiếu cái cớ thôi.

"Ta sẽ giúp ngươi."

Trong lòng Tống Kỳ cũng không chắc chắn, cô không biết Thiết Mục mạnh cỡ nào, cũng chẳng biết đối phương có bao nhiêu người, nhưng hệ thống đã giao nhiệm vụ chính tuyến rồi, cho dù bên kia có bao nhiêu người, có mạnh đến đâu, cô cũng phải đi.

Đúng là thứ bịp bợm.

"Ngươi chắc chắn?"

Ôn Vãn Tịch không ngờ Tống Kỳ sẽ đồng ý một cách tùy tiện như vậy, nói cô tùy tiện là bởi vì cô còn chẳng biết tình hình bên địch như thế nào mà đã đồng ý rồi.

Ninh Vân Mộng từng nói, ái tình làm con người ta mù quáng, chẳng lẽ...

Ôn Vãn Tịch rời mắt khỏi người Tống Kỳ, nói: "Sai sót một li thôi cũng sẽ chết."

Ôn Vãn Tịch không rõ vì sao nàng còn muốn khuyên bảo Tống Kỳ, chuyện này mà xảy ra trước kia, Ôn Vãn Tịch hiển nhiên sẽ để Tống Kỳ đi làm, chỉ cần không liên lụy đến Vũ thành, nàng sẽ chẳng để tâm đến việc Tống Kỳ sống hay chết.

Nhưng bây giờ...

"Nếu ta chết thì ngươi khóc một tí cho ta đi, vậy là cũng đáng rồi."

Nếu thực sự chết đi rồi, nhân vật phản diện mình đau lòng nhất trong toàn bộ quyển sách có thể rơi nước mắt cho mình cũng xem như là đáng giá, nhưng nghĩ lại thì, Tống Kỳ lại không muốn Ôn Vãn Tịch khóc.

Nàng mà khóc thì sẽ làm người ta đau lòng lắm.

"Ta sẽ không khóc."

Vậy nên, ngươi cũng không được chết.

- -----------------

Chú thích:

- Tiêu cục (镖局): Nghề bảo tiêu chính thức ra đời từ thời Minh, Thanh, nhưng đã manh nha từ đời Đường. Theo sự phát triển của xã hội, đặc biệt là thương nghiệp, việc đi lại buôn bán giữa nam và bắc Trung Quốc càng lúc càng nhiều, bảo tiêu trở thành một nghề chuyên nghiệp mang tính thương mại, đầu tiên là cá thể. Đầu đời Thanh bảo tiêu từ cá thể chuyển sang tập thể, đó chính là Tiêu cục.

- -----------------

Chúc cả nhà 1 năm mới vui vẻ nha. Tui lấy được laptop từ Trung tâm bảo hành về (tại phần cứng laptop tự nhiên lên cơn hỏng hóc gì đó) mà nó không mất miếng dữ liệu nào tui vui hết biết cả nhà mình ơi.