Đôi con ngươi màu nâu sẫm ấy sâu thẳm như hồ suối băng, sáng ngời, lại lạnh lùng.

Tống Kỳ rùng mình một cái, lập tức thu hồi ánh mắt, toàn thân tê dại, luôn cảm giác bản thân bị Ôn Vãn Tịch theo dõi.

Chỉ là kiểu nhìn chằm chằm này, không biết là chuyện tốt hay chuyện xấu.

[Này, Tống Kỳ.]

[Gì?]

Giọng nói điện tử của Hồ Đồ ập vào trong đầu, nhìn bề ngoài Tống Kỳ có vẻ như đang thất thần, nhưng thật ra là đang trao đổi với Hồ Đồ.

[Có một nhiệm vụ phụ tuyến, cô có muốn làm không?]

[Nói là nhiệm vụ gì trước đi đã.]

Tống Kỳ dính một vố lừa trước đó nên rất sợ, nếu cô hấp tấp đồng ý, rồi bị bắt thực hiện những nhiệm vụ kỳ kỳ quái quái, nhẹ thì nhục quá mà chết, nặng thì chưa kịp ngáp đã chết.

[Uống một chén rượu với Ôn Vãn Tịch.]

Tống Kỳ trợn tròn mắt: [?? Hồ Đồ, mày có chắc đây là nhiệm vụ phụ tuyến, mà không phải là nhiệm vụ tự tìm đường chết không?]

[Đúng là nhiệm vụ phụ tuyến mà!]

Ôn Vãn Tịch thích uống trà, kể từ khi trở thành thành chủ Vũ thành sẽ rất ít khi uống rượu, có quá nhiều người muốn giết nàng, vì vậy phải luôn luôn giữ tỉnh táo.

[Tao không làm!]

[Thêm 10 điểm giá trị may mắn nè!]

[Được, tao làm!]

Tống Kỳ cúi đầu, ai bảo giá trị may mắn này hấp dẫn như vậy, hồi trước đào đất cả đêm mới lấy được 2 điểm giá trị may mắn, bây giờ uống một chén rượu là được 10 điểm giá trị may mắn rồi, cho nên Tống Kỳ đã phản bội tư tưởng của bản thân.

"Tống Thiên Tinh thắng—!"

Giọng nói của trọng tài trên đài kéo tâm trí Tống Kỳ trở về, cô hỏi Hồ Đồ: [Còn thời hạn thì sao?]

[Trước khi Đại hội anh hùng thiếu niên kết thúc.]

[...Nếu tao không hoàn thành thì?]

[Lần này không có hình phạt.].

Truyện Linh Dị

Đờ mờ, lần này thực sự mới là phát quà tân thủ sao? Tống Kỳ không ngờ rằng Hồ Đồ cuối cùng cũng đã tìm ra lương tâm của mình, tặng nhiệm vụ như tặng không lương tâm như thế này.

"Muội muội, chúng ta đi ăn cơm trước đi."

Thi đấu xong trận đấu thứ hai cũng vừa vặn tới giờ ăn trưa, Tống Thiên Tinh rủ rê Tống Kỳ cùng nhau đi ăn.

Mặt khác Bạch Lạc Âm cũng đã trở về, nàng cũng giành được chiến thắng, liền đi theo anh em Tống gia đi ăn cơm trưa.

Trong bữa ăn, Tống Thiên Tinh phân tích nước đi, ưu điểm và nhược điểm của đối thủ, Bạch Lạc Âm yên lặng lắng nghe, nhưng tâm trí Tống Kỳ thì lạc trôi tận đâu đâu.

Tống Thiên Tinh làm việc gì cũng rất nghiêm túc, không phải vô cớ mà hắn có thể thành công, nhưng những gì Tống Thiên Tinh nói, Tống Kỳ cũng nhìn ra được, cho nên bây giờ chuyện cô để tâm nhất là, phải làm sao để cùng Ôn Vãn Tịch uống một chén rượu.

Hiện giờ Ôn Vãn Tịch là đối tượng tình nghi trong mắt mọi người, nếu bây giờ cô tiếp cận nàng, e rằng sẽ thu hút sự nghi ngờ của người khác.

Vô luận là như thế nào, bây giờ không phải là thời điểm tốt lành gì cho cam, nhưng thời hạn lại chỉ cho đến khi Đại hội anh hùng thiếu niên kết thúc.

Song, muốn uống rượu, trước hết phải có rượu.

Tống Kỳ đứng dậy trong khi Tống Thiên Tinh vẫn đang thao thao bất tuyệt, đi đến nơi bán rượu.

"Tiền bối, rượu này bán như thế nào?"

Nhà ăn không bán nhiều rượu, lớn nhỏ đều có, mà Tống Kỳ lại nhìn trúng bầu hồ lô đựng rượu be bé kia, không vì sao cả, chỉ vì nó tiện mang theo bên người.

"Ba mươi lượng một hồ."

Ông lão râu tóc bạc trắng, có chút hỗn loạn nói một câu, sau đó cầm lấy bầu hồ lô nhỏ lắc nhẹ: "Đừng ngại đắt, là rượu ngon đấy."

Ông lão cười khà khà một tiếng, nhưng Tống Kỳ vẫn cảm thấy lòng đau như cắt: "Vậy ta có thể ngửi một chút được không?"

Tuy Tống Kỳ không biết nhiều về rượu, nhưng rượu ở đây không có vị nồng đậm, đều pha rất nhiều nước, cũng không biết bầu rượu nhỏ này có đậm đà hay không, có phải rượu ngon như ông lão kia nói hay không.

"Được."

Ông lão khui bầu rượu đưa lên chóp mũi Tống Kỳ, Tống Kỳ cúi người ngửi ngửi, mùi rượu cay nồng, thơm phức xông vào mũi, quả thực phê tận óc.

"Được được được, ba mươi lượng thì ba mươi lượng."

Tống Kỳ quyết định mua, sau khi trả tiền, ông lão ngăn Tống Kỳ lại: "Cô gái nhỏ, ta đưa cho ngươi cái này."

Ông lão đưa cho Tống Kỳ một chiếc hộp gỗ nhỏ, Tống Kỳ cầm lấy chiếc hộp nhỏ, phát hiện bên trong có thứ gì đó đang lăn long lóc.

"Cái này là cái gì?"

"Đan giải rượu."

Ông lão chỉ vào bầu hồ lồ nhỏ của Tống Kỳ: "Đừng uống hết một lần, nếu không ngươi sẽ không có thời gian để ăn đan giải rượu."

"Được, cảm ơn tiền bối!"

Sau khi Tống Kỳ mua rượu xong thì quay trở lại ngồi xuống, Tống Thiên Tinh đương nhiên hỏi cô vì sao đột nhiên mua rượu, Tống Kỳ chỉ nói là đột nhiên muốn uống rượu, cũng không nói nhiều chuyện khác.

Tống Kỳ quay đầu lại nhìn nơi bán rượu, nhưng lại không thấy bóng dáng của ông lão đâu nữa, chỉ còn lại một đệ tử trẻ tuổi trông nom.

Đi nhanh dữ?

[Người ta là một vị cao nhân đó.]

Giọng nói của Hồ Đồ truyền đến, Tống Kỳ sửng sốt: [Cao nhân, cao nhân của Thiên Sơn phái?]

[Dữ liệu cho thấy, ông ta là lão tổ tông của Thiên Sơn phái, là một lão ngoan đồng, võ công rất cao.]

[Đờ mờ, đi mua rượu thôi mà cũng gặp được cao nhân?]

Tống Kỳ không ngờ rằng mình có thể gặp được một vị cao nhân, có chắc rằng giá trị kỳ ngộ của cô chỉ có 100 không vậy? Cô chưa từng nhìn thấy vị tổ tông này của Thiên Sơn phái trong sách, không nghĩ đến còn có một nhân vật được giấu kín như vậy.

"Lần này Vũ thành chỉ cử một người, nhưng thực lực của Tiêu công tử thực sự đáng gờm, trận nào cũng thắng trong vòng mười chiêu."

Tống Thiên Tinh vẫn luôn để mắt đến các đối thủ khác, mà trong đó Tiêu Sanh là đáng chú ý nhất.

Người này cho người ta cảm giác quen thuộc giống như bầu không khí ở Vũ thành, thần bí và nguy hiểm, võ công cao cường làm Tống Thiên Tinh vô cùng để ý.

"Còn có Băng Nhàn."

Ngoài việc chú ý đến Tiêu Sanh, Bạch Lạc Âm còn chú ý đến Băng Nhàn, thiếu tông chủ của Phi Hoa tông, cũng là một ứng cử viên sáng giá cho vị trí hạng nhất lần này.

Băng Nhàn?

Tống Kỳ nghe thấy được một cái tên rất quen thuộc, lần này vì thực hiện nhiệm vụ, cô dường như đã quên mất nhân vật nữ chính, thậm chí còn chưa xem trận đấu nào của nàng ấy.

Nếu như không có chuyện gì xảy ra, Băng Nhàn sẽ đối đầu với Tống Thiên Tinh ở trận bán kết, và đó cũng là khởi đầu cho mối nên duyên giữa nàng ấy và Tống Thiên Tinh.

Tiếp theo là vòng tứ kết, Đoạn Thanh Y đã bị loại, Bạch Lạc Âm cũng sẽ bị loại ở tứ kết, mà Tống Thiên Tinh sẽ một mình tiến vào bán kết.

"Đúng rồi, Bạch sư tỷ, đối thủ ở tứ kết của ngươi là ai?"

Mặc dù Tống Kỳ đã đọc sách, nhưng cô thực sự không thể nhớ được nhiều như vậy.

"Tào Khê của Thủy Thần giáo."

"Ồ~nàng ta ấy à!"

Tống Kỳ vừa nghe đến cái tên này, tất cả ký ức liên quan tới người này trong sách đều ùa về: "Nàng ta có một thói quen nhỏ khi rút kiếm, đó chính là tay thích lui về phía sau hai tấc để phát động lực, nhưng điều này sẽ ảnh hưởng đến tốc độ rút kiếm của nàng ta, lấy Khoái Kiếm khắc chế, có thể nắm chắc thắng lợi trong tay."

Bất kì một chi tiết nhỏ nào trong tỉ thí võ thuật đều có thể quyết định thành bại, nếu không phải từng vài lần quan sát thấy động tác nhỏ này của Tào Khê, thì nhất định sẽ không nhìn ra được.

Trong sách, kiếm pháp của Tào Khê siêu quần, nhưng động tác nhỏ này đã bị đối thủ trong trận bán kết, Tiêu Sanh nhìn thấu, thế là bị Tiêu Sanh đánh bại.

Không, nói là bị Tiêu Sanh nhìn thấu, chi bằng nói là bị Ôn Vãn Tịch nhìn thấu.

Người phụ nữ này, thực sự đáng sợ.

Bạch Lạc Âm: "..."

Tống Thiên Tinh: "..."

"Ngươi, các ngươi nhìn ta như vậy làm gì?"

Tống Kỳ nghĩ nghĩ, vừa rồi cô không có nói gì sai hết mà, tại sao hai người này lại nhìn cô giống như nhìn quái vật.

"Làm thế nào ngươi nhìn ra được?"

Bạch Lạc Âm mở lời trước, trong lòng Tống Kỳ lộp bộp một chút, nhưng cô phản ứng rất nhanh: "Ta đã xem trận tỉ thí của nàng ta, nhưng đây cũng chỉ là suy đoán của ta, ngươi không cần phải nghe theo ta."

Dù sao thì ngươi cũng sẽ thua.

Cô chỉ là phường du thủ du thực, Bạch Lạc Âm đương nhiên sẽ không nghe theo cô.

"Được rồi, ăn uống no đủ rồi, ta đi dạo đây!"

Nói là đi dạo nhưng thật ra Tống Kỳ về phòng của mình bôi thuốc, hôm nay nhảy nhót lung tung cả ngày, vết thương thực sự rất đau.

Bạch Lạc Âm nhìn bóng lưng Tống Kỳ dần đi xa, ánh mắt thâm thúy, rơi vào trầm tư.

**

Thời điểm Tống Kỳ ra khỏi phòng, vòng tứ kết đang diễn ra, cô trực tiếp đi đến Càn đài xem Tống Thiên Tinh tỉ thí.

Trận đấu giữa Tống Thiên Tinh và đối thủ đang diễn ra vô cùng đặc sắc, nhưng Tống Kỳ lại bị thu hút bởi động tĩnh bên Ly đài.

Tống Kỳ quay đầu lại nhìn sang, phát hiện trên Ly đài chính là Bạch Lạc Âm và Tào Khê, mà Tào Khê đang bị Khoái Kiếm của Bạch Lạc Âm đánh tới tấp phải liên tục thối lui.

Đờ mờ?

Tống Kỳ không chút nghĩ ngợi liền quay đầu đi sang Ly đài, chết lặng đứng nhìn tình huống trên đài.

Tào Khê bị Bạch Lạc Âm đánh cho ứng phó không kịp, chỉ có thể một mực ngăn cản, mà Bạch Lạc Âm thì không cho đối phương bất kì một cơ hội nào, đánh cho Tào Khê không còn sức chống đỡ.

Đờ mờ?

Tống Kỳ sợ ngây người, không nghĩ tới Bạch Lạc Âm thực sự nghe lọt lời cô nói, không những thế—

"Bạch Lạc Âm của Thần Kiếm môn­—thắng!"

Đờ mờ?

Tống Kỳ sợ ngây người, đây đâu phải cốt truyện mà cô biết đâu!

Cô chỉ nói thêm một câu, cốt truyện đã thay đổi, có phải sẽ có ảnh hưởng gì không?

[Có, chỉ là còn phụ thuộc vào ảnh hưởng lớn hay nhỏ.]

Tống Kỳ trấn định lại nghĩ nghĩ, dù sao chuyện này cũng không ảnh hưởng đến Tống Thiên Tinh, hẳn là sẽ không có vấn đề gì lớn.

Nghĩ thông suốt rồi, Tống Kỳ liền bình tĩnh lại, mà Bạch Lạc Âm đã đi về phía cô.

"Tống sư muội."

"Gì?"

Khi Tống Kỳ định thần lại, mới phát hiện ra Bạch Lạc Âm đã đứng trước mặt mình.

"Cảm ơn ngươi."

"Đừng đừng đừng, ta chỉ đánh bậy đánh bạ ai dè lại đúng thôi, vẫn là dựa vào thực lực của ngươi mới đúng."

Tống Kỳ không muốn người khác tâng bốc xu nịnh mình, cô chỉ muốn khiêm tốn mà sống tiếp.

Bạch Lạc Âm không nói gì, chỉ đi qua Càn đài của Tống Thiên Tinh.

Tống Kỳ theo sát phía sau, từ xa nhìn thoáng qua Càn đài của Tống Thiên Tinh, cảm giác hắn cũng sắp chiến thắng rồi.

Thần Kiếm môn có hai người tiến vào vòng bán kết, lần này xem như Dụ Minh Thuận có thể nở mày nở mặt một phen.

Trận đấu của Tống Thiên Tinh đã kết thúc, hắn cũng tiến vào vòng bán kết, mà vòng bán kết sẽ bắt đầu vào lúc chạng vạng, còn ngày mai chính là chung kết.

Buổi lễ bốc thăm bắt đầu sau khi vòng tứ kết kết thúc, Tống Kỳ vốn dĩ không có hứng thú, nhưng khi nghe được Hà Thụy nói: "Tống Thiên Tinh của Thần Kiếm môn sẽ đối đầu với Tiêu Sanh của Vũ thành!"

Đờ mờ?

Lần này Tống Kỳ thực sự không biết phải làm sao, tại sao không phải Tống Thiên Tinh đối đầu với Băng Nhàn?

"Bạch Lạc Âm của Thần Kiếm môn sẽ đối đầu với Băng Nhàn của Phi Hoa tông!"

Đờ mờ?

Tống Kỳ nghe đệ tử xung quanh bàn luận ầm ĩ, lúc này mới chắc chắn bản thân không có nghe lầm, phần đặc sắc nhất của trận chung kết diễn ra trước thời hạn, mà trận bán kết nơi nam chính và nữ chính gặp nhau lần đầu tiên đã bốc khói?

[Thôi rồi thôi rồi Hồ Đồ, có phải tao lỡ đưa mồm đi chơi có một câu thôi mà chơi lố cả một kịch bản rồi không?]

[Không thể nào, chơi lố thì cũng phải có cách chơi riêng cho chơi lố chứ.]

[Mày đang chơi vè đọc nhịu sao!]

Tống Kỳ trấn tĩnh lại nghĩ nghĩ, dù sao thì kịch bản vẫn nằm trong phạm vi có thể kiểm soát được, vì thế cô không cần phải buồn lo vô cớ.

Nói không chừng nam nữ chính sẽ gặp nhau ở trận chung kết, quá trình tuy hơi gian nan hơn ban đầu một chút, nhưng ít nhất Tống Thiên Tinh có thể đoạt được giải nhất, lại vẫn có thể gặp được nữ chính!

Trước tiên vẫn là nên nghĩ cách làm sao để Ôn Vãn Tịch cùng cô uống một chén rượu!

Muốn người khác uống rượu cùng mình, vậy bản thân phải uống rượu trước, được thôi, đêm nay ra sau núi uống rượu nào!

- -----------------

Chú thích:

8 lôi đài (trong đó có Càn đài, Ly đài như trên truyện) được đặt tên theo 8 quẻ Càn, Khôn, Cấn, Chấn, Tốn, Ly, Khảm, Đoài trong Bát trận đồ..