“Mấy anh ra sau núi nhặt ít củi về đây đi, củi trong nhà không đủ đốt.” Mục Kế Đông đã ra tay cắt thịt rồi, bỏ thịt ba chỉ đã cắt xong vào cái chảo sắt lớn đảo qua một lần trước rồi lại bỏ thêm các loại gia vị vào xào, cuối cùng chuyển vào nồi đất, đổ nước vào rồi đậy nắp lại từ từ cho ngấm, buổi tối ăn thịt kho.Dọn xong chảo sắt lớn rồi anh mới bắt đầu cắt thịt mỡ vào rán mỡ lợn.

Đợi bọn họ làm xong việc thì vớt cặn dầu và mỡ lợn ra, để chảo trống cho hai nhà bọn họ dùng.Mục Thanh uống sữa rồi đã ngủ thiếp đi trong mùi dầu mỡ của mỡ lợn.Sau khi trời tối thì hai nhà Châu Khải và Mục Quốc Trụ mới bưng mỡ lợn và thịt lợn về nhà, Mục Kế Đông không quên nhắc nhở bọn họ: “Nhớ mang thau và nồi của nhà tôi trả lại.”Mục Quốc Trụ liếc trắng mắt với anh: “Xem dáng vẻ nhỏ mọn của anh kìa, sáng sớm ngày mai mang trả cho anh được chưa.”Lâm Ngọc vỗ anh một cái: “Đừng có múa mép khua môi nữa, mau đi đưa thịt cho cha mẹ đi, em đợi anh trở về ăn cơm.”“Anh rất nhanh sẽ trở lại.” Mục Kế Đông mang theo miếng thịt hai kg, bưng nửa nồi đất thịt kho giữa trời tối đưa cho cha mẹ.Vương Thái Hà nhìn thấy thịt: “Thịt ở đâu ra vậy?”Mục Kế Đông để nồi đất xuống: “Mẹ, mẹ nhỏ tiếng thôi.”“Vào trong núi săn lợn rừng à?” Mắt Mục Kế Quân tốt, nhìn thấy lông đen trên miếng thịt.Mấy năm trước đất nước tiến cử lợn lông trắng đặc biệt có thể nuôi thịt, nói là chủng loại của nước ngoài, mảnh núi hoang này nhà nuôi dưỡng lợn trên cơ bản đều là lợn lông trắng, vừa nhìn lông đen là biết lợn rừng.“Đúng vậy, đi với bọn Châu Khải, em đã chia không ít rồi, chia cho mọi người một ít, mau ăn đi.” Mục Kế Đông không nói thêm lời thừa thải, đưa thịt đến rồi rời đi.Vừa mở nắp nồi đất ra, mùi thơm thịt kho bay ra, hai anh em Mục Hồng Vệ và Mục Hồng Kỳ thèm đến nuốt nước bọt.Khuôn mặt già nua của Mục Qúy xuất hiện nụ cười: “Đừng nhìn nữa, vợ, mau đi bưng cơm ra đây đi.”Thịt thực sự rất ngon, người thường niên khuyết thiếu dầu trong người, ăn một ngụm thịt kho thơm dẻo này, quả thực là thăng tiên.

Ngay cả Mục Kế Đông ăn hai miếng mới cảm thấy tốt hơn một chút: “Vợ mau ăn đi, đừng để bị anh ăn hết.”Lâm Ngọc thích ăn đồ thanh đạm mát mẻ, cô ăn thịt kho không được bao nhiêu, cuối cùng phần lớn đều chui vào bụng của Mục Kế Đông hết.

Mục Kế Đông vừa ăn vừa nói: “Để lại thịt ngày mai ướp thịt mặn cho em, cái đó không bị ngấy.”“Được.”Nhà cha mẹ Mục Kế Đông dưới núi, ở trên bàn, Vương Thái Hà nói đến chuyện trả tiền , Vương Xuân Linh chủ động tiếp lời.“Ý của con với Kế Đông cũng giống với cha mẹ, tiền cuối năm đại đội phân cho trả cho em ba trước, cả nhà em ấy vẫn luôn ở trong nhà tranh cũng không phải chuyện tốt, tốt nhất là năm sau chúng ta giúp đỡ xây hai phòng gạch ngói, nếu không thì trời mưa ngôi nhà tranh đó không chịu nổi.”Từ khi chia tài sản đến nay, lần đầu tiên Vương Thái Hà biểu cảm ôn hòa:“Nếu cả nhà đều đã đồng ý, vậy thì cứ quyết định như vậy đi.”—-------Sương mù sáng sớm, sương lạnh đến muộn, mùa thu là thời điểm gieo trồng lúa mì.Không thể lại tiếp tục kéo dài nữa, sau khi qua tiết Trung thu thì vụ gieo trồng mùa thu bắt đầu trở nên bận rộn.

Sau khi gieo trồng lúa mì xuống đất, mọi người lại bắt đầu thở dài não ruột.

.