Lý Cầm sắp cắn nướu đến mức chảy máu rồi, bà ta có thể làm gì bây giờ? Bây giờ bà ta dám nói một chữ không với con tiện nhân kia sao?

“Con bé không vừa mắt với Tần Lâm, cho nên nói bậy, sao bà có thể xem lời nói của một đứa nhỏ là thật được chứ?”

Thím Tiền căm tức trừng mắt nhìn cô, lại nhìn về phía Chu Chí Quốc, nghi ngờ nói: “Tiểu Chu! Cháu tự mình nói đi, cô ta thật sự không ra ngoài lén lút à? Không phải cháu sợ mất mặt xấu hổ cho nên che giấu cho cô ta chứ?”

Người bên ngoài vừa nghe vậy, thật đúng là có khả năng này.

Thanh danh bị cắm sừng cũng không dễ nghe, cũng có khả năng Chu Chí Quốc ngậm bồ hòn làm ngọt.

Lúc này sắc mặt xanh mét của Lý Cầm mới tốt hơn, con nhóc Tần Lâm này muốn tẩy trắng thanh danh của mình bằng vài câu, đó là nằm mơ!

Trong ánh mắt Tần Lâm nhìn Chu Chí Quốc, có vài phần khó xử, ấm ức, còn có vài phần tin cậy mơ hồ.

Chu Chí Quốc nắm chặt tay cô, giọng nói bình tĩnh, vững vàng, lại rất kiên định, “Tôi tin tưởng lời cô ấy nói, tin tưởng cô ấy và La Trấn thật sự không có tình cảm nam nữ.

Mấy người không có chứng cớ, cũng đừng chỉ trỏ vợ tôi nữa, nếu không đừng trách tôi không khách sáo.

Người nhà họ Chu bao gồm cả người chồng Chu Chí Quốc đều giúp đỡ Tần Lâm nói chuyện, thím Tiền còn có thể làm gì nữa?

“Thật đúng là có lòng tốt mà không có báo đáp, sau này nếu như cô ta chạy rồi, cũng đừng trách thím chưa từng nhắc nhở cháu!”

Thím Tiền vừa mới xoay người đi chưa được mấy bước, bà ta đã vấp phải hòn đá bên cạnh chân, ngã sấp xuống đường.

Mọi người cười ha hả.

Thím Tiền phun ra một ngụm máu loãng, trong máu loãng còn trộn lẫn hai cái răng cửa vừa vàng vừa đen.

“Ôi trời ơi! Sao bà ngã gãy răng cửa luôn rồi vậy!” Có người kêu lên.

Người xung quanh vừa nhìn, còn không phải sao!

Thím Tiền đã lớn như vậy rồi, ngã một cái còn có thể làm rớt răng cửa, thật đúng là chuyện cười lớn!

[Ký chủ, cô có ánh sáng may mắn, người ức hiếp cô đều sẽ có mức độ phản phệ khác nhau đó nha.

]

Tần Lâm nở nụ cười, ánh sáng may mắn chính là tiêu chuẩn của nữ chủ, thế mà nhân vật phản diện như cô cũng có thể hưởng thụ, không thiệt thòi!

Chu Chí Quốc buông tay cô ra, Tần Lâm không kịp phản ứng, lại quấn lấy anh.

Một nụ cười lướt qua đáy mắt Chu Chí Quốc, anh thì thầm: “Nếu em muốn nắm tay, về nhà tùy em nắm, ở bên ngoài… Ảnh hưởng không tốt.

Ai muốn nắm tay anh vậy?

Tần Lâm hờn dỗi trợn mắt trắng với anh, thấy lập trường vừa nãy của anh cũng xem như kiên định nên cô sẽ không so đo với anh nữa.

Chu Chí Quốc lại bị sự nũng nịu trong mắt cô quyến rũ đến mức nghẹt thở, anh lại hối hận, sớm biết!

Trên đường đi, Chu Chí Quốc giống như phía trước, nhưng trên thực tế, khóe mắt anh chưa bao giờ rời khỏi Tần Lâm dù chỉ một giây.

Mỗi lần Tần Lâm không cẩn thận vấp ngã thì anh đều kịp thời đỡ lấy cô.

Nhiều lần, anh không cần nhìn ánh mắt ranh mãnh của Tần Lâm, cũng biết tâm cơ nho nhỏ của cô.

Nhưng mà! anh thích.