Tần Lâm ngây ngốc.

Vầng sáng cá chép? Mỹ nhân đan? Thuốc tăng lực? Chợ nông sản thủ đô?

Đột nhiên Tần Lâm cảm thấy, làm nhân vật phản diện cũng rất tốt!

Không phải cô tình nguyện sa đọa mà thật sự ánh sáng phản diện đã cho cô rất nhiều.

“Không có không gian tùy thân chục tỷ vật tư gì đó sao?” Nếu là nhân vật phản diện thì chắc chắn phải có lòng tham không đáy.

[Có! Hệ thống không gian sẽ do ký chủ tùy ý sử dụng.

Chợ nông sản thủ đô chính là chợ nông sản lớn nhất ở châu Á, diện tích lên đến một ngàn tám trăm mẫu… Mỗi ngày sản xuất ra bốn ngàn tấn hàng.]

Tần Lâm nhớ vì cô đã ngủ với Chu Chí Quốc mới có được chợ nông sản này.

Hay là… Cô lại ngủ thêm một lần nữa?

[Ký chủ, lần đầu mới trân quý như thế.]

Tần Lâm đen mặt.

Cô lập tức yêu cầu lấy mỹ nhân đan và thuốc tăng lực ra cho mình sử dụng.

Sau khi uống hai viên thuốc xong, trên người Tần Lâm lập tức xuất hiện một một đám khói đen.

Tần Lâm hít một cái, trong không khí đã tràn ngập một mùi hôi thối.

Tần Lâm phải nôn khan mấy lần, cô vội đẩy cửa sổ thông gió.

“Sao mi không nói sớm sau khi uống thuốc đó vào sẽ bài tiết chất độc?”

[Ký chủ không biết sao?]

Tần Lâm: “Nếu ta biết tất cả thì còn cần mi làm gì?”

Bây giờ Tần Lâm có trách hệ thống cũng vô dụng, cô chỉ hy vọng Chu Chí Quốc chưa trở lại, nếu không cô chỉ sợ Chu Chí Quốc sẽ nghĩ cô đi ra quần mất.

“Mang vầng sáng cá chép lên cho ta!” Tần Lâm lập tức nói.

Sau khi, mang vầng sáng cá chép lên thì đến nửa đêm cũng chưa thấy Chu Chí Quốc quay về.

Tần Lâm phải dựa theo trí nhớ của nguyên chủ mà tìm đến nhà bếp, tự nấu một ấm nước để tắm.

Sau khi tắm rửa thoải mái, cô có cảm giác cơ thể mình nhẹ nhàng, dễ chịu hơn rất nhiều, da thịt cũng trắng mịn hơn.

Mặt mũi của nguyên chủ cũng có đến bảy tám phần giống với gương mặt thật của cô.

Chỉ là vì cô thường hút thuốc, uống rượu, làm việc quá sức, nghỉ ngơi ít nên làm da mới kém hơn của nguyên chủ.

[Hiệu quả của mỹ nhân đan sẽ từ từ phát huy.] Ánh sáng phản diện rất có kinh nghiệm ở phương diện này, nó chủ động nói rõ tình huống.

Tần Lâm sờ mặt mình.

Cô vốn đã cảm thấy gương mặt mình lúc này đã không tệ rồi nhưng nếu có thể càng đẹp hơn thì cô cũng không từ chối.

Lúc Chu Chí Quốc quay về phòng, anh vốn muốn đi thẳng ra sân tắm rửa.

Thế nhưng bầu hồ lô trong chum nước đã dao động mấy lần mà không múc được miếng nước nào.

Chum nước trống không.

Vì vậy anh mới ra sông tắm, đến bây giờ mới trở về.

Lúc này Tần Lâm đã ngủ, Chu Chí Quốc sờ so.ạng lên giường.

Không bao lâu sau, Chu Chí Quốc nghe thấy tiếng cười khanh khách của Tần Lâm.

“…” Chu Chí Quốc ngẩn người, anh khẽ gọi cô một tiếng: “Tần Lâm?”

Tiếng thở của Tần Lâm vẫn ổn định, cô không có phản ứng gì, người cũng chưa tỉnh lại.

Có lẽ cô mới mơ một giấc mơ đẹp gì đó.

Người ta thường nói ngày suy nghĩ thì đêm mơ…

Mang tai Chu Chí Quốc đỏ lên.

Lẽ nào Tần Lâm đã muốn chung phòng với anh từ lâu rồi?

Nếu không sao cô có thể vui vẻ như vậy?

Nằm mơ còn có thể cười vui như thế.

Chu Chí Quốc lại gọi thêm một tiếng, anh chắc chắn Tần Lâm vẫn ngủ say mới choàng cánh tay sang, ôm Tần Lâm vào lòng mình.

“…” Thế nhưng vừa ôm, xúc cảm có gì đó không đúng lắm.

Hình như cơ thể của cô càng mềm mại hơn.

Chu Chí Quốc tiếp tục sờ.

Da cô càng bóng loáng và trơn mịn hơn.

Anh nhẹ nhàng đến gần, hít một hơi bên gương mặt ấm áp của cô.

Trên người cô có một mùi hương thơm mát gì đó, giống như được trộn lẫn với mùi thơm của hoa quả.

Cô đã tắm sao?

Chu Chí Quốc cũng không biết.

Lẽ nào, sau khi tắm thì các cô gái sẽ trở nên thơm mát và mềm mại thế này?