Tần Lâm tức giận trừng mắt nhìn anh, nước mắt càng rơi nhiều hơn: “Con người anh sao lại như thế? Em nói nhiều như vậy nhưng anh chỉ nhớ rõ mỗi một câu này à? Anh không biết dỗ em sao? Anh chỉ biết mắng em à?”

Chu Chí Quốc: “…”

Mặc dù… Nhưng…

Anh vẫn chỉ nhớ rõ câu cô nói muốn ly hôn kia.

Tần Lâm nhìn vẻ mặt là biết Chu Chí Quốc não thẳng nên không thể đối đầu với anh được, cô thút thít nói: “Bây giờ anh nên ôm em, dỗ dành em, nói: Vợ à, anh không thể xa em.

Gọi em là bảo bối, nói đời này không có em thì anh không thể sống được, nói anh không thể ly hôn với em, nói anh sống là người của em, chết cũng là ma của em…”

Chu Chí Quốc giương mắt nhìn: “…”

Làm sao anh nói được mấy lời này?

Tần Lâm nhìn thấy anh như thế thì uất ức không thôi: “Sao anh còn chưa nói?”

Chu Chí Quốc thấy cô đã khóc đến mức cái mũi đều đỏ lên rồi thì trong lòng anh cũng mềm nhũn: “Được rồi, sau này tôi sẽ dỗ em.”

Hai mắt Tần Lâm trợn tròn nhìn anh.

Vậy bây giờ thì sao?

Chu Chí Quốc đưa bát cơm cho cô: “Bây giờ ăn cơm thôi!”

Tần Lâm không chịu nhận, vẫn cố chấp nhìn anh.

Giống như anh không dỗ thì cô sẽ không ăn cơm.

Chu Chí Quốc không có cách nào từ chối được ánh mắt hung dữ đáng yêu thế này, dường như chỉ cần anh từ chối thì đã phạm phải sai lầm to lớn gì đó.

Chu Chí Quốc đặt bát cơm sang một bên, ngồi lên giường.

Hai người mắt lớn trừng mắt bé.

Hai mắt Tần Lâm lom lom nhìn anh.

Cổ họng Chu Chí Quốc hơi ngứa, anh nhìn cô, mặt đối mặt với cô nhưng không thể nói nên lời.

Bàn tay to lớn của Chu Chí Quốc chụp đến, ôm người vào lòng mình, để cô ngồi lên đùi anh.

Nếu không phải đối diện với gương mặt cô thì anh vẫn có thể miễn cưỡng nói ra.

“… Tôi sai rồi.

Tôi không thể xa em, sau này cũng không thể xa em…”

“Không đúng! Em là ai?” Tần Lâm cắt ngang lời anh.

“Tần Lâm.”

Tần Lâm vẫn tiếp tục làm khó: “Không đúng! Anh suy nghĩ cho kỹ đi!”

“… Vợ?”

Tần Lâm miễn cưỡng đồng ý với xưng hô này: “Tiếp tục!”

Chu Chí Quốc hắng giọng một cái, vịn eo cô: “Vợ, anh sai rồi, là anh không đúng, anh không nên hung dữ với em, là anh… Anh không thể xa em, em là của anh…”

Trong lòng Tần Lâm rất kích động, cô chờ rất lâu cũng không thấy người trước mặt mình nói hết lời: “Tiếp tục! Em là gì của anh?”

Sắc mặt Chu Chí Quốc đỏ lên: “Không cần nói lời này đâu.” Quá xấu hổ.

“Sao lại không nói? Anh không nói cho em nghe thì còn muốn nói cho ai nghe?” Tần Lâm không ngờ trùm phản diện này lại ‘ngây thơ’ như vậy, thế mà anh lại thật sự nghe theo lời cô, Tần Lâm phải nén cười.

Chu Chí Quốc rất khó khăn, anh thật sự không thể nói được mấy lời mềm nhũn, sến súa như vậy.

“Hay lắm Chu Chí Quốc, có phải anh vẫn không xem em là vợ anh không? Có phải anh vẫn nghĩ em là của Chu Chí An…” Tần Lâm còn chưa nói hết lời thì Chu Chí Quốc đã bịt miệng cô lại.

Tần Lâm ô ô vài tiếng.

Chu Chí Quốc thả tay mình ra, trước khi Tần Lâm tiếp tục mở miệng thì anh đã kịp nói một tràng như đã thuộc lòng: “Vợ à, anh sai rồi, anh không nên hung dữ với em, em là bảo bối của anh, anh sẽ không rời xa em, sau này anh sống là người của em, chết là ma của em, anh không thể ly hôn với em, vĩnh viễn không ly hôn.”

Tần Lâm nén cười.

Người ta nói đúng, lỗ tai phụ nữ chỉ muốn nghe những lời dễ nghe.