Mang Theo Bánh Bao Đi Tróc Quỷ

Quyển 1 - Chương 117: Phiên ngoại Tần Hiểu - Viêm Minh

"Ai..."

Tiếng thở dài không biết từ đâu truyền tới, Viêm Minh cầm cây thánh giá trong tay thảy qua thảy lại, kiềm nén mong muốn đánh một ai đó.

Đây là phòng thí nghiệm nhỏ nhưng có đầy đủ các dụng cụ cần thiết, là nơi Viêm Minh làm việc ở bộ phận đặc biệt, bởi vì hắn bình thường thí nghiệm ở đây cho nên chỗ này không có thi thể. Bởi vì là nơi để thí nghiệm nên ở đây vẫn có một chút độ ấm. Có một vài chậu cây xanh trên bệ cửa sổ. Một người đang ngồi trên chiếc sô pha màu trắng, trên đùi đặt một cuốn sách, nhưng có thể nhìn thấy cuốn sách ấy chưa được đụng đến, người đọc cũng không có sự quan tâm nhiều tới nó.

"Ai...."

Viêm Minh rốt cuộc không chịu được nữa, buông đồ vật trong tay xuống, quay đầu nhìn người đang ngồi trên sô pha "Cậu rốt cuộc xong chưa hả?" Thể loại âm thanh gì vậy?

Tần Hiểu thấy Viêm Minh quay đầu lại buồn bã nói: "Tôi nhớ cháu trai của tôi, cứ như vậy mà tới núi Côn Luân rồi, ai..."

"Bọn họ cũng không phải là không về nữa"

"Tôi cũng muốn" Tần Hiểu dùng tay chống cằm nói "Tôi cũng muốn tìm một đứa con trai dễ thương như vậy"

Viêm Minh mím môi, đẩy mắt kính, ánh mắt hắn hiện lên sự lạnh lẽo, quay đầu đi không nói lời nào.

"Này, sao anh phớt lờ tôi?" Tần Hiểu nhìn Viêm Minh thu dọn đồ đạc chuẩn bị đi về, không thể không hỏi.

"Ngày mai đừng tới đây làm nữa" Viêm Minh vừa mở miệng đã nói câu như vậy, Tần Hiểu sững sờ.

"Tại sao?" Cậu khó khăn hỏi lại

"Không tại sao cả" Viêm Minh trả lời, vừa cởi áo blouse vừa nói một cách không quan tâm "Cậu không phải còn phải nghiên cứu mấy thứ học thuật gì sao? Đến chỗ tôi làm gì"

"Anh hiện tại đuổi tôi đấy hả?" Mặt Tần Hiểu đỏ lên, mạnh mẽ đứng dậy "Anh tưởng tôi muốn đến cái nơi rách nát này sao. Còn không phải thấy anh một thân một mình nên tôi tới đây làm bạn với anh sao"

"Tôi không cần" Viêm Minh bước tới bên Tần Hiểu, người hắn cao hơn cậu một chút, khi đứng gần phải cúi người xuống "Cậu như vậy thì tới chỗ tôi làm gì? Chẳng lẽ muốn tôi sinh con trai cho cậu? Vậy có tác dụng không? Không bằng cậu ra ngoài đi tìm một người bạn gái như vậy cô ta sẽ giúp cậu mang thai con trai rồi."

"Này!" Tần Hiểu mở to mắt "Anh bị gì vậy, tôi nói như vậy hồi nào? Tôi nói có gì không đúng sao? Tôi chỉ chia sẻ với anh như một người bạn thôi mà"

Viêm Minh cười khẩy một tiếng "Không có gì sai" Hắn hạ mắt xuống đến gần Tần Hiêu "Chỉ là... tôi không thích nghe"

Đôi mắt Viêm Minh híp lại, lộ ra một sự sắc bén khiến Tần Hiểu sợ hãi lùi lại, nhưng đằng sau cậu là sô pha cậu va vào rồi ngồi xuống.

Nhưng chuyện này rất xấu hổ, Tần Hiểu không nhịn được nói ra một câu không có não "Anh không phải ghen tị chứ, anh có phải thích tôi rồi phải không!" Nói xong cậu hối hận không kịp

Tần Hiểu dè dặt ngẩng đầu nhìn Viêm Minh

Viêm Minh không nói lời nào nhìn Tần Hiểu, lúc Tần Hiểu cho rằng Viêm Minh sắp cười nhạo cậu, hắn cúi người xuống sát Tần Hiểu. Tần Hiểu nhìn khuôn mặt gần mình trong gang tấc, người ngả về phía sau.

"Là em nói đó" Viêm Minh bình tĩnh trả lời như đang nói về một chuyện bình thường.

"Ha ha, ý tôi là, anh đang đùa gì vậy.... Ôi!" Một cái chạm môi nhẹ đầy ướt át, Tần Chí cả người đều sững sờ

Cho đến khi đôi môi bị xâm chiếm toàn bộ, Tần Hiểu mới đẩy Viêm Minh ra đứng dậy "Anh, anh anh..."

Viêm Minh liếm môi "Tôi làm sao?"

Mặt Tần Hiểu đỏ bừng, cậu quay đầu lại chạy đi không nói một lời.

Viêm Minh nhìn bóng lưng Tần Hiểu không thể không thở dài, xoa xoa thái dương, kiềm chế lại xúc động muốn đuổi theo. Hắn đã suy nghĩ đoạn tình cảm này của mình có nên tiếp tục không, đáng tiếc tình cảm hắn dành cho Tần Hiểu đã không thể nhịn xuống nữa rồi, không ngờ lại dùng cách này để Tần Hiểu biết được.

Viêm Minh có chút tâm phiền ý loạn, dù Tần Hiểu và Tần Chí đều họ Tần, nhưng không biết có phải Tần Hiểu được bảo hộ quá tốt, cậu không có được sự thành thục lãnh tĩnh như Tần Chí, mà ngược lại là một người đầy sức sống và xán lạn, có đôi khi hơi ngốc, nhưng lại vượt trội hơn những người đồng trang lứa. Người như vậy chưa từng xuất hiện trong đời của Viêm Minh. Hắn có mắt âm dương trời sinh, được coi là một kẻ lập dị trong trại trẻ mồ côi, có thể tưởng tượng được không một ai nguyện ý đi cùng với hắn. Ngay cả khi hắn đã trưởng thành, với tính cách của hắn cũng không có nhiều người chủ động lại gần

Thực ra trước khi Tần Hiểu xuất hiện, Viêm Minh vẫn có bạn bè như Bành Vũ, Địch Hạo, nhưng không biết vì sao Tần Hiểu dường như là người rực rỡ nhất trong bọn họ, mang lại sức sống và niềm vui cho cuộc đời của hắn, không còn chỉ đồng hành với thi thể lạnh băng, không còn là những linh hồn vô sắc mà người khác nhìn không thấy nữa.

Nhưng Viêm Minh cũng hiểu Tần Hiểu có thân phận thế nào, Tần Chí có khả năng tự điều khiển bản thân nên không để ý tới lời người khác. Còn Tần Hiểu thì không làm được như vậy, mà cho dù làm được, nhưng cảm tình mà, Viêm Minh cười tự giễu, hắn đối với đoạn tình cảm này không hề nắm chắc, nhưng mà... hắn không muốn buông tay, phải làm sao đây. Viêm Minh đeo kính lên, trong đôi mắt hiện lên sự quyết tâm.

Mấy ngày tiếp theo, Tần Hiểu không đến đây nữa, Viêm Minh bất lực lắc đầu, chỉ vì hành động đó của hắn mà đã mấy ngày không đến rồi.

Hai ngày nay Tần Hiểu không đi đâu, lớp học cũng không đến, đương nhiên sẽ không đi tìm Viêm Minh rồi, cái này không cần nhiều lời mà! Tự nhiên xảy ra chuyện như vậy, sao cậu có thể liều lĩnh đi tìm Viêm Minh được, da mặt của cậu cũng không dày như vậy.

"A!" Tức giận rời khỏi giường, Tần Hiểu tự nhốt mình trong phòng, khổ não vò đầu, không biết bây giờ phải làm gì.

Anh ta đang trêu chọc mình sao? Nhưng nếu đùa giỡn như vậy thì quá chớn rồi? Không lẽ anh ta thực sự thích mình? Không phải chứ, quá khó tin rồi! A, một người đàn ông thích mình... Trời ạ, vậy mà cậu không cảm nhận được, chẳng lẽ cậu giống anh cậu? Không đúng a, bình thường cậu đâu có cảm giác với đàn ông?

Tần Hiểu đi qua đi lại, sắp khiến bản thân mình phát điên rồi. Cậu muốn lấy điện thoại ra gọi cho Tần Chí, nhưng lại không biết nói gì. Muốn hỏi Viêm Minh nhưng lại không có can đảm, cả người có chút khó chịu.

Nhưng sau đó cậu cũng không có thời gian suy nghĩ nữa, ông ngoại cậu xảy ra chuyện, cậu phải vừa an ủi mẹ vừa liên lạc với ông nội, bỏ lại những thứ phiền toái này ra sau đầu.

Cho đến khi nhìn thấy Viêm Minh ở sân bay, Tần Hiểu cuối cùng cũng hiểu cái gì cần đối mặt thì vẫn phải đối mặt thôi.

Nhưng phải đối mặt thế nào? Cậu không chút manh mối.

Không có cách nào.

Tần Hiểu giả ngốc, chỉ cần Viêm Minh không đề cập tới, cậu sẽ xem như mọi chuyện vẫn chưa xảy ra. Kết quả là sau khi nói chuyện tại nhà ông nội vài câu, lại bị anh trai và "chị dâu" hỏi thăm. Tần Hiểu ngượng ngùng nhìn VIêm Minh, chạy ra vườn hoa tìm cháu trai nhỏ của mình.

Viêm Minh bất lực chạy theo ra sau vườn thì thấy Tần Hiểu đang ngồi ngơ ngẩn dưới đất, mấy đứa nhỏ đã chạy ra chỗ khác chơi rồi.

Viêm Minh bước tới chỗ Tần Hiểu "Nói chuyện với tôi đi"

Tần Hiểu gục đầu xuống, hắng giọng "Anh muốn nói chuyện gì?"

"Em nghĩ như thế nào? Có muốn ở bên cạnh tôi không?"

Sự trực tiếp của Viêm Minh khiến Tần Hiểu ngạc nhiên, cậu hùng hồn hỏi "Sao anh lại nói vấn đề này?"

"Tôi sợ em chạy mất" Viêm Minh nói "Đây là câu hỏi tôi muốn biết câu trả lời dù tốt hay xấu"

"... Vậy nếu câu trả lời là xấu thì sao?" Tần Hiểu không thể không hỏi

Viêm Minh nhếch miệng "Vậy thì sao chứ?"

"Cái gì?"

Viêm Minh lại gần Tần Hiểu "Nếu là tốt thì sẽ rất hạnh phúc, còn nếu là xấu thì... Tôi nghĩ chúng ta có đủ thời gian, từ từ cũng được"

Tần Hiểu há miệng muốn nói, Thất Thất bên đó đã xảy ra chuyện rồi...

Cả ngày hôm nay họ không đề cập tới vấn đề này nữa, trong lòng cả hai đều có những ngổn ngang nhưng bên ngoài họ vẫn tỏ ra bình thường, nhưng không khí giữa bọn họ vẫn giống như có chuyện gì. Tần Hiểu phát hiện Viêm Minh không nói gì nhiều với cậu, những lúc bắt nạt cậu xong cũng không an ủi gì, nhưng nhìn vào đôi mắt của hắn không có nhiều màu sắc cuộc sống, cậu lại thấy đỏ mặt tim đập, điều này không khoa học a!

Cậu lại đỏ mặt vì ánh mặt của một người đàn ông!

Tần Hiểu cảm thấy điều này có chút khó xử, nhưng cậu không ngăn mình lại được, chỉ cần có thời gian cậu lại chạy tới phòng thí nghiệm của Viêm Minh, mỗi lần ở là mấy tiếng đồng hồ, càng về sau càng không có giới hạn rồi, cậu đọc sách, Viêm Minh làm thí nghiệm, nhưng cách ở chung như vậy khiến cậu thỏa mãn, chỉ là sau lần trước, Viêm Minh không còn hôn cậu nữa.

Sách, cậu đang nghĩ gì vậy! Tần Hiểu vỗ nhẹ vào mặt, cố gắng tự thức tỉnh mình, như thể cậu bị đầu độc, không có cách chữa trị, càng ngày càng lún sâu hơn.

Nghe thấy tiếng động, Viêm Minh quay đầu lại nhìn thấy khuôn mặt rối bời của Tần Hiểu, nghĩ một chút, có thể đoán được xảy ra chuyện gì, hắn bỏ dụng cụ trong tay xuống, tới ngồi xuống bên cạnh Tần Hiểu.

Tần Hiểu nhích mông, có chút không thoải mái.

"Có phải em cảm thấy khó chịu không?"

Viêm Minh hỏi, Tần Hiểu nhìn hắn, ánh mắt như hỏi sao anh biết.

Viêm Minh nhếch khóe miệng "Cảm thấy không thoải mái, hay là em đến chỗ tôi..." Viêm Minh ghé sát vào tai Tần Hiểu "Em xấu hổ rồi... Em thích tôi."

Tần Hiểu cảm thấy đầu mình sắp nổ tung, cậu nhịn không được đẩy Viêm Minh ra "Tự luyện, anh..."

"Em có muốn tôi hôn em không?" Viêm Minh ngắt lời Tần Hiểu, đột nhiên nói.

"Cái gì?" Tần Hiểu mở to mắt "Anh điên à... Ôi"

Tay Viêm Minh nâng đầu Tần Hiểu ép cậu hướng về phía mình, đôi môi không chút lưu tình áp lên môi Tần Hiểu, dày vò, cắn, hơi thở dồn dập. Viêm Minh mở mắt ra thấy Tần Hiểu vẫn đang trợn mắt nhìn, đưa ra mệnh lệnh mơ hồ "Nhắm mặt lại"

Tần Hiểu nhịn không được nhắm mắt lại, vòng tay ôm cổ hắn, cho phép lưỡi hắn xâm nhập vào bên trong mình.