Chuyển ngữ: Cực Phẩm Động tác của Lâm Ngộ An cứng lại, quay đầu qua nhìn Hàn Đông Dương, sắc mặt rất phức tạp, không biết sờ cục cưng một cái thì có cái gì cần bớt phóng túng lại.
Còn có... Lâm Ngộ An híp mắt một cái, sắc mặt anh dũng muốn hy sinh của Hàn Đông Dương cậu là sao thế hả?
Bây giờ sờ cục cưng cũng phải phân ngày và đêm à?
Lâm Ngộ An không tin chuyện quỷ quái này, chụp người kéo mạnh chồng cậu tới trên sô pha, phát hiện Hàn Đông Dương vẫn không nhúc nhích, giống y như cái rễ cây cắm sâu vào trong đất.
Lâm Ngộ An nhướng cằm, nhướng mày ra hiệu, nhỏ giọng nói: "Đi lên sô pha."
Hàn Đông Dương cụp mắt, ánh mắt khó xử, ngập ngừng nói: "Đây là phòng khách..."
Nét mặt Lâm Ngộ An nứt ra, ánh mắt như tia phóng xạ cuốn quanh cổ Hàn Đông Dương, nhỏ giọng nói: "Thật không muốn sờ một cái sao."
Hàn Đông Dương cắn môi do dự, nét mặt vừa ngượng ngùng vừa thoả hiệp, nhìn Lâm Ngộ An, ngập ngừng nói: "Thật muốn bây giờ à?"
Lâm Ngộ An: "..."
Lâm Ngộ An bất đắc dĩ, dừng một chút, cuối cùng kéo hai đầu ngón tay vào với nhau.
Ánh mắt tôi tối của Hàn Đông Dương sáng lên, lập tức hiểu ý, cũng kéo hai đầu ngón tay vào với nhau, lanh lợi nói: "Oh yeah!"
Lâm Ngộ An đang tính vén vạt áo lên nói trong bụng có hai cục cưng: "..."
Trong phòng khách im phăng phắc.
Là cậu thua, là cậu thất bại, Lâm Ngộ An gần như thấy được linh hồn mình đã tiêu tán đi rồi!
Mà Hàn Đông Dương còn bày ra vẻ mặt "Nhanh khen tôi có phải tôi rất thông minh hay không," Lâm Ngộ An giật giật bắp thịt cứng đờ trên mặt, nét mặt từ ái vỗ vỗ bắp thịt trơn bóng non nớt như trẻ con của chồng cậu.
Linh Đồng chuyển thế đúng không?
Oh yeah với cậu đúng không?
Còn dám oh yeah với cậu?
Trong lúc Lâm Ngộ An nghiến răng nghiến lợi, dì Ngô đã bưng thức ăn để lên bàn.
Lâm Ngộ An hít thở sâu mấy lần, đè cơn giận xuống, sau khi nghiến răng hàm xong, khẩu Phật tâm xà nhéo nhéo mặt Hàn Đông Dương, giọng nói y như cha hiền: "Nào, chúng ta ăn cơm thôi!"
Ngồi ở trên bàn, Lâm Ngộ An bi phẫn nhìn vẻ mặt phấn khởi của chồng cậu, cậu nghi ngờ người nọ chính là cố ý, tuyệt đối là cố ý, đang giả ngu với cậu.
Đúng, chắc chắn là đang giả ngu.
Vì sao ban ngày không thể sờ cục cưng một cái, cậu muốn nói cho hắn biết, có hai cục cưng, có hai cục cưng lận đó.
Lâm Ngộ An cầm đũa đâm mạnh vào trong chén cơm, không cam lòng hỏi: "Cậu... có phải cậu không thích cực cưng chút nào hay không?"
"Hửm?" Hàn Đông Dương khó hiểu nhìn cậu, trả lời: "Thích lắm!"
Nghe được đáp án này, trong lòng Lâm Ngộ An cũng dịu xuống chút, nhưng giọng nói có hơi thất vọng: "... Vậy sao cậu không sờ một cái chứ."
Hàn Đông Dương nhìn vào phòng bếp một cái, nhỏ giọng nói: "Đợi đến tối được không!"
Sờ cục cưng thôi thì chờ gì đến tối! Chỉ là giơ tay ra thôi mà.
Lâm Ngộ An: "... Bây giờ sờ một cái đi."
Nhìn ánh mắt mong đợi của Lâm Ngộ An, Hàn Đông Dương thở ra một hơi, dừng một chút, có chút lo lắng: "Nhất định phải ở đây sao?"
Lâm Ngộ An gật đầu quả quyết không gì sánh được.
Ánh mắt của Hàn Đông Dương sâu thẳm, đường nhìn dạo một vòng quanh bàn, lại vừa lén thử một chút sức chịu đựng của chân bàn, chân mày dần dần nhíu lại, cuối cùng vẫn lắc đầu một cái.
Môi Lâm Ngộ An mím cực chặt: "..."
Hàn Đông Dương, tôi nói cho cậu biết, cục cưng không có người cha nuôi như cậu.
Buổi chiều Thi Gia nói cậu nên sớm dọn ra ngoài, mang theo con ở với hắn, lúc đầu Lâm Ngộ An vẫn cảm thấy trong nhà này vẫn còn đáng tin chút, bây giờ cậu lại không thấy đáng tin chút nào nữa.
Lâm Ngộ An tức giận, cực kỳ tức giận, tức giận đến trời đất cũng sắp buồn bã mất màu.
Màu sắc trong mắt bị tức giận che khuất, cậu thật muốn ngồi vẽ vòng tròn một mình.
Không được, cậu mà không nhổ cơn tức này ra được, sẽ chết đó.
Tầm mắt của Lâm Ngộ An nhanh chóng tuần tra đồ ăn dì Ngô nấu, bỗng nhiên mắt sắc bén lên.
Môi mím mím, thái độ phục thù, gắp một miếng thịt xào hành tây bỏ vào trong chén chồng cậu: "Này, ăn hành tây."
Xông chết cậu.
Lâm Ngộ An hít vào thở ra, múc một muỗng canh đậu xanh vào trong chén chồng cậu, chỉ có đậu xanh không có canh: "Này, ăn đậu xanh."
Sặc chết cậu.
Nét mặt Lâm Ngộ An như chết rồi, gắp một miếng rau trộn củ sen bỏ vào chén chồng cậu: "Nào, ăn củ sen."
Ăn củ sen xấu chết cậu.
Lâm Ngộ An: "Này, hành lá tốt, ai cũng nói ăn hành lá hành lá (tiểu thông), ăn vào tai thính mắt sáng (nhĩ minh mục thông)."
Hàn Đông Dương: "..."
Lâm Ngộ An: "Này, còn có tỏi nữa, ai cũng nói tỏi tỏi (đại toán), ăn vào tính toán cho giỏi."
Hàn Đông Dương: "..."
Lâm Ngộ An: "À, còn có lá tiêu xào nữa, ai cũng nói hạt tiêu hạt tiêu, ăn vào đối xử với quý nhân mà không kiêu."
Hàn Đông Dương: "..."
Hàn Đông Dương nghe mà sửng sốt một chút, đống trong chén cao như núi, tất cả đều là gói gia vị, rau xanh thịt đầy chén.
Tâm trạng của Lâm Ngộ An dễ chịu hơn, phun cơn giận ra rồi, thấy Hàn Đông Dương vẫn không nhúc nhích, còn giả vờ không hiểu: "Sao thế?"
Hàn Đông Dương nháy mắt mấy cái, kinh ngạc nói: "... Anh đang nói tướng thanh à?"
"..."
Cơn tức vừa phun ra ngoài đã nhanh chóng quay về trong người Lâm Ngộ An, ánh mắt Lâm Ngộ An như chết, ngã quỵ đầu trên bàn, hưởng thọ 25 tuổi.
Cuộc sống này không sống nổi nữa rồi, con đường nhân sinh quá nhấp nhô!
Cha nuôi bị loại, bị loại.
Lâm Ngộ An gục trên bàn khiến cho Hàn Đông Dương hoảng sợ, vội vàng chạy tới xoa xoa nhân trung của Lâm Ngộ An: "Sao thế, cục cưng sao thế?"
Hai mắt Lâm Ngộ An rưng rưng dừng trên đầu sỏ gây tội, giọng nói yếu ớt: "... Chắc cục cưng chết trong bụng rồi."
Hàn Đông Dương: "?... Đây là cũng là lời thoại à."
Lâm Ngộ An suýt tý nữa đã cưỡi hạc đi về phía Tây, run rẩy giơ tay lên đỡ trán: "Cục cưng... cậu đừng nói gì cả, để cho tôi yên tĩnh đi."
Hàn Đông Dương lo âu đỡ Lâm Ngộ An thân yếu chí tàn ngồi xuống sô pha, còn nói dì Ngô lấy một ly nước sôi đến, đưa cho Lâm Ngộ An.
Ngưng một lát, còn học theo Lâm Ngộ An, nói không tự nhiên: "Này, cái này là nước sôi, ai cũng nói nước sôi nước sôi, lúc uống ở trên thương trường có thể như cá gặp nước."
Phốc ——
Lâm Ngộ An mới uống được ngụm nước, đã phun hết ra lên bàn, không thể tin quay đầu nhìn Hàn Đông Dương.
Hàn Đông Dương: "... Tôi học nhanh lắm đúng không!"
Lâm Ngộ An khóc, khóc không được, cười, cười không nổi.
Cuối cùng thở dài, tâm như tro nguội, kéo kéo tai Hàn Đông Dương: "... Cậu đúng là một nhóc thông minh lanh lợi mà!"
Hai mắt Hàn Đông Dương cong cong, rạng rỡ nhìn cậu, Lâm Ngộ An lắc đầu: Tính cái coi, không sờ nữa.
Ngay lúc Lâm Ngộ An từ bỏ, Hàn Đông Dương bỗng lại gần, nhìn phòng bếp một cái, thừa lúc dì Ngô đi lấy khăn lau, nhẹ nhàng vén áo Lâm Ngộ An lên, tay vói vói vào trong vạt áo...
Lâm Ngộ An bị nát linh hồn rơi đầy đất bỗng thiến thành một thân dát vàng: "..."
/Hết chương 28/