Chuyển ngữ: Cực Phẩm

Hàn Đông Dương lên xe liền lấy điện thoại ra gọi điện, còn cẩn thận quấn chặt đầu.

Lâm Ngộ An không có thời gian trông nom chồng cậu, phải đi khỏi rừng cây nhỏ này trước mới được, bọn họ giống như Thelma & Louise (1), lái một đường đi vào cao tốc để quay lại thành phố.

(1) Thelma & Louise: là một bộ phim của Mỹ được công chiếu vào năm 1991, xoay quanh hai nhân vật nữ chính trốn chạy khỏi cảnh sát vì hai người đã bắn chết một người đàn ông (Wiki).

Chồng cậu thì ngồi bên cạnh, lạnh lùng nói với điện thoại: "Tiểu Giang, tôi tuyên bố, anh đã bị sa thải."

"Trước đó, anh hãy trả hàng trước đi, cho bọn họ một sao thôi."

"Không cần đợi đến khi trời lạnh, bây giờ khiếu nại luôn, cho đến khi hiệu sách kia phá sản thì thôi. Nhớ kỹ, phải dùng cách thức hợp lý hợp pháp, anh theo tôi lâu như thế, nên biết phải làm thế nào rồi chứ?"

"... Nói cho cùng, tôi cũng chỉ là một người tiêu dùng thôi."

Lâm Ngộ An: "???"

Nghe giọng điệu này, chồng cậu tức giận không ít đâu.

Hàn Đông Dương cúp điện thoại, Lâm Ngộ An dừng xe ở ven đường, vội vàng lo lắng hỏi: "Cậu không sao chứ? Lúc nãy có bị đốt không?"

Hàn Đông Dương nghe thấy câu này, dùng áo quấn đầu càng chặt hơn, Lâm Ngộ An nhìn thấy tình huống như vậy thì càng lo lắng hơn, vừa nói để tôi xem một chút vừa giơ tay muốn kéo áo trên đầu hắn xuống.

Kết quả, chồng cậu lập tức nhào tới, hai tay vòng quanh eo cậu.

Giọng nói trở nên dịu dàng trong vòng một giây, bắt đầu than thở khóc lóc lên án: "Cục cưng, tập thể lúc nãy mạnh quá, đánh không lại, không thể nào đánh lại được."

Lâm Ngộ An nghe nói như thế, vốn muốn mắng Hàn Đông Dương, muốn đánh nhau với ong mật, sao hành vi của cậu lại kỳ quặc như thế chứ?

Nhưng bây giờ không phải là lúc nói chuyện này, chỉ muốn kéo áo hắn xuống xem hắn có bị sao không: "... Cậu không có việc gì thì đi chọc bọn nó làm chi? Miệng của tụi nó tính ra hơn mấy trăm cái đó."

Theo cậu được biết, ong mật thường không chủ động chích người, trừ khi có người trêu chọc tụi nó, chúng nó mới có thể cùng nhau tấn công.

"Cậu bỏ tay ra cho tôi xem thế nào." Lâm Ngộ An nói.

Hàn Đông Dương đột nhiên đứng dậy, dùng tay ôm thật chặt, liều mạng không cho cậu nhìn, buồn bực từ chối: "Không được, không cho nhìn được."

Lâm Ngộ An: "..."

Sao bây giờ lại thẹn thùng thế này? Xin hỏi Hàn Đông Dương trầm mặc ít nói điềm đạm ít ham muốn đã đi đâu rồi?

Lâm Ngộ An dừng một chút: "Để cho tôi xem một chút thôi! Nếu bị chích thì chúng ta phải đến bệnh viện xử lý một chút."

Hàn Đông Dương quấn đầu chặt hơn nữa: "Thật không nhìn được mà."

Lâm Ngộ An: "Tôi chỉ nhìn sơ thôi, rồi sẽ lái xe đến bệnh viện."

Hàn Đông Dương co lại trên ghế: "Không được, anh sẽ cười."

Lâm Ngộ An vốn không tò mò như vậy, nhưng nghe Hàn Đông Dương nói thế, Lâm Ngộ An thật sự muốn nhìn.

"Sẽ không cười, mau bỏ tay ra."

"Không muốn để cho anh nhìn mà."

"Tôi sẽ không cười thật mà."

"Vậy cũng không thể nhìn được."

Vì thế, hai người cứ thế anh tới tôi đi anh đẩy tôi ngăn ở trong xe;

Chiếc xe nhấp nhô lên xuống, đong đưa trước sau ở lối đi bộ.

Hai người ở trong không gian chật hẹp vung tay múa chân gần như có thể vẽ ra mấy đoá hoa, lúc này, Lâm Ngộ An mới cảm thấy không biết ánh sáng trong xe đã tối xuống từ khi nào.

Cậu ngước mắt lên theo bản năng, liền nhìn thấy có hai ông cụ đang dựa vào cửa sổ xe bọn họ, bắp thịt khuôn mặt quái dị dính trên cửa kính xe, mở to hai mắt nhìn vào trong.

Lâm Ngộ An hoảng sợ, ầm một cái quay về chỗ của mình, Hàn Đông Dương thì tò mò vì không biết sức nặng đè trên mình đi đâu rồi, lặng lẽ lộ ra đôi mắt như bị mưa xuân làm ướt.

Bên tai nghe được đoạn đối thoại ở bên ngoài thế này:

Ông cụ A: "Ông xem người trẻ tuổi bây giờ này, cũng không biết kiềm chế gì cả, lại làm mấy chuyện thế này ở trên đường lớn, đúng là bôi nhọ thuần phong mỹ tục mà!"

Ông cụ B: "Đúng thế!"

Ông cụ A: "Lúc tôi còn trẻ chắc cũng cỡ này."

Ông cụ B: "Ồ hay lắm."

Ông cụ A: "Cái này gọi là tình đến quá mạnh khó kiềm nén được."

Ông cụ B: "Ừm, yêu đến độ chơi sập sình trong xe vậy đó hả?"

Giọng nói của hai ông cụ càng lúc càng xa...

Hai ông cụ, nhẹ nhàng đến;

Rồi hai ông cụ, lại nhẹ nhàng đi.

Trong xe, chỉ còn lại im lặng và xấu hổ.

Trên đỉnh đầu Lâm Ngộ An có thêm ba dấu chấm than to! Sao mấy ông lại nói thế chứ!

Xin hỏi có phải hai ông là Đế Hậu tướng thanh (2) núi non xa cách khói lửa nhân gian không?

(2) Mình nghĩ đang nói đến Hầu Bảo Lâm và Quách Toàn Bảo.

Hàn Đông Dương ở một bên nhìn cậu, sau đó phát ra tiếng nghe hơi thẹn thùng: "... Vừa nãy, anh nên nói gì đó chứ!"

Lâm Ngộ An giật nhẹ khoé miệng cứng đờ, khi giơ tay lên theo bản năng muốn kết Ngũ Chỉ Sơn lên đầu chồng cậu.

Mắt Hàn Đông Dương chợt trợn to, vèo một cái rúc mặt vào áo, giọng nói không rõ ràng: "Lúc nãy tôi cũng đã bị vây đánh rồi!"

Tay Lâm Ngộ An dừng trên không trung, chấp nhận hít một hơi thật sâu, vỗ nhẹ đỉnh đầu xù xù của Hàn Đông Dương lộ ra ngoài áo: "Còn muốn đến bệnh viện không?"

Đầu Hàn Đông Dương chui ở trong áo gật gật.

Lâm Ngộ An lái xe đến bệnh viện gần đây, trên đường đi hỏi Hàn Đông Dương chuyện trong rừng cây nhỏ là sao, hắn chẳng nói gì, chỉ nói là bị thương gia vô lương lừa gạt.

Đợi đến khi vào gặp bác sĩ, Hàn Đông Dương muốn Lâm Ngộ An đi ra ngoài chờ hắn, nói không thể bị cậu thấy được, sẽ cười hắn.

Lâm Ngộ An lập tức nghiêm túc nói: "Sẽ không, sao tôi lại còn cười cậu chứ?"

Hàn Đông Dương ngồi trên băng ghế, trong mắt tràn đầy không tin nhìn cậu, Lâm Ngộ An giục, mau để cho bác sĩ nhìn xem.

Hàn Đông Dương không thể đấu tranh lại được, dưới ánh mắt tìm tòi nghiên cứu lại mang theo tò mò không gì sánh được của Lâm Ngộ An, kéo áo xuống ——

Sau đó, Lâm Ngộ An từ từ dùng răng cắn môi: "..."

...

Lúc đi ra từ trong bệnh viện, Lâm Ngộ An đi ở phía trước, mang theo nụ cười không nín được.

Hàn Đông Dương đeo khẩu trang màu trắng đi ở phía sau, không hề có vẻ mặt sáng láng như lúc đi vào rừng cây nhỏ, trông như một con cá chép nhỏ không có nước, há miệng cũng không phun bọt nước ra được.

Về đến nhà, dì Ngô đang muốn ra ngoài, nhìn thấy hai người thì kinh ngạc: "Không phải là cậu Hàn gọi điện về nói tối nay sẽ không ăn cơm ở nhà sao? Sao cậu Hàn lại đeo khẩu trang vậy?"

Giọng nói của Lâm Ngộ An còn kèm theo ý cười: "Không sao, dì nấu cho con chút cháo là được."

Vừa dứt lời, Hàn Đông Dương liền che miệng, lướt qua cậu, chạy bịch bịch bịch lên lầu.

[Nhật ký trưởng thành - Thương gia vô lương gạt tôi đi vào rừng cây nhỏ].

Đoạn ngắn mười.

Ngày hôm nay, tôi bị thương gia vô lương lừa gạt.

Tôi ngu ngốc quá, có phải bây giờ anh ấy đã cực kỳ thất vọng với tôi không, phải làm sao đây?

Tâm trạng cuống cuồng giống như một con sóc đất, chẳng muốn viết nhật ký.

Hôm qua nói Tiểu Giang tìm rừng cây nhỏ lâu như thế, tôi học tập lâu vậy, bây giờ lại biến thành giỏ trúc chẳng hứng được nước.

Giờ có khóc ra một con sông Tiền Đường (3) cũng không thể biểu đạt được sự đau lòng của tôi!

(3) Sông Tiền Đường: dòng sông lớn nhất của tỉnh Chiết Giang, có chiều dài khoảng 688 km (Wiki).

Thật ra chuyện này cũng chẳng phải là do tôi khờ.

Tôi chỉ dựa theo thực tiễn trong sách, thật không biết nên viết lại ngọn nguồn chuyện này thế nào.

Bởi vì phải nói từ ngày thứ hai sau khi tôi bày tỏ tâm ý với anh ấy.

Sau khi chúng tôi cùng một chỗ, thoáng cái tôi đã thăng cấp thành cha nuôi, vì thế tôi bắt đầu lên mạng tìm kiếm một chút về cách chơi cha con cao cấp này.

Chủ yếu là trước giờ tôi chưa từng chơi kiểu này bao giờ, lo lắng sau này lúc lăn giường thì thao tác lại cẩu thả, sẽ chơi hơi quá trớn với anh ấy.

Hiểu không, khi bạn có đối tượng, đặc biệt là một đối tượng hoang dại mãnh liệt như thế, thì lúc nào cũng phải chuẩn bị sẵn sàng.

Phải mặc một cái quần dễ cởi, không thể mặc quần áo có hơn hai lớp, bởi vì ngay thời khắc khẩn cấp đó, vải vóc rườm rà sẽ biến thành chướng ngại vật giữa hai người (Ngoại lệ: Người không có đối tượng thì có thể không cần mặc kiểu đó).

Đừng nên hỏi những lời này là ai nói, đây là danh ngôn của Hàn Lỗ Tấn đã có đối tượng.

Đó là lý do mà tôi tải xuống một vài quyển truyện khẩu vị nặng như:

[Làm sao để làm một đá đì tốt].

[Cha nuôi là một con cá koi biết đứng thẳng đi lại].

[Thật ra cha nuôi không đi đâu cả].

[Việc cần làm của cha nuôi đều ở dưới đũng quần].

Thực không dám giấu giếm, khi thấy mấy tên sách đó thì tôi đã rất căng thẳng.

Đối với một người vừa mới làm cha nuôi vừa là một người không có kinh nghiệm, thật đúng là có hơi kích thích quá.

Tôi tải hết những truyện này về, lại sắp xếp tụi nó lại lần nữa, toàn bộ đều được đặt tên là [Ba năm thi vào Cao đẳng năm năm bắt chước], rồi lại vội vội vàng vàng lưu vào trong chỗ quý báu nào đó.

Tôi luôn cực kỳ tò mò với kiến thức, lúc trước vẫn luôn nói trợ lý Tiểu Giang mua sách giùm tôi ở một cửa hàng.

Thật ra, nếu không phải anh ấy bỗng nhiên muốn chơi trò cha con luân lý này với tôi, thì tôi cũng sẽ không giống như một tờ giấy trắng —— gạch đi.

Không thể trách anh ấy, chỉ cần anh ấy thích, tôi sẽ không ngại đi học tập một chút, đây chính là tình yêu đã làm tôi thoả hiệp.

Cho nên, dựa vào lịch sử mua sắm lúc trước, tôi tìm được cửa hàng kia, sau khi vào thì gõ tìm hai chữ "Cha nuôi," sau đó có hai tiêu đề nhảy ra ngoài:

1/ Vung roi da nhỏ dạy cha nuôi làm người lần nữa.

2/ Tình yêu nông thôn – Tình nồng thắm với cha nuôi trong rừng cây nhỏ.

Lúc đó, tôi bị tiêu đề đầu tiên khiến cho choáng váng đến không còn lời nào để nói.

Roi da nhỏ? Này phải chơi thế nào? Lẽ nào anh ấy sẽ đánh tôi giống như Chu Du đánh Hoàng Cái hay sao?

Tưởng tượng một chút, trời ơi, như thế, tôi thật sự, thật sự, sợ là mạng không được dài như vậy.

Vì an toàn của sinh mạng, tôi loại trừ cái đầu tiên, suy nghĩ về cái thứ hai: Tình yêu nông thôn – Tình nồng thắm với cha nuôi trong rừng cây nhỏ.

Tên này rất văn nhã tươi mát nhỉ.

Không sai, lúc đó tôi đã nghĩ thế đấy.

Nhưng bây giờ, kết quả do tôi tự thể nghiệm nói cho tôi biết, tôi tình nguyện làm Hoàng Cái, để cho anh ấy làm Chu Du đánh tôi, không thèm chơi tình yêu nông thôn trong rừng cây nhỏ gì nữa.

—— còn tiếp.

/Hết chương 24/

Cực Phẩm: Hàn muội, ông tải trúng quyển truyện của Ô Mông đúng không, tui nhớ có truyện nào của Ô Mông thể loại cha con rồi có đoạn hai người vào rừng cây nàm chì chì chì đó...