Edit + Beta : Củ Cải Ngâm Đường

--------------------------------------------------

Chu Diên không nghe máy.

Vì vậy Tổ Kỳ liền gọi lại một lần nữa.

Lần này tiếng đô đô vang lên rất lâu, trong ống nghe mới truyền đến âm thanh lười nhác của Chu Diên: "Này Tiểu Tổ, lâu như vậy cũng không liên hệ tôi, còn tưởng rằng cậu đã sớm quên người đại diện như tôi đây."

Rõ ràng là một câu nói rất bình thường, thế nhưng không biết tại sao, từ trong miệng Chu Diên nói ra thì có một luồng cảm giác âm dương quái khí.

Tổ Kỳ đối với Chu Diên ấn tượng vẫn luôn rất xấu.

Còn nhớ tới lúc cậu vừa sinh Tiết Thiên Vạn, Chu Diên vì chuyện của Đường Mạc Ninh mà gọi điện thoại cho cậu, nói hay ho là quan tâm thân thể của cậu, trên thực tế chỉ là muốn từ trong miệng Tổ Kỳ nói ra lời khách sáo.

Tổ Kỳ mím mím môi nói rằng: "Chu ca, anh gần nhất rất bận sao? Tôi trước đây không lâu tiếp nhận một thông báo thử vai, muốn hỏi anh có thời gian hay không theo tôi đi nhìn một chút."

Nghe vậy, Chu Diên trầm mặc hồi lâu, ngữ khí đột nhiên trở nên nghiêm túc lên: "Cái gì thử vai? Tiết tổng giới thiệu tài nguyên cho cậu ?"

"Không phải." Tổ Kỳ nói, "Là một người bạn làm trung gian thay tôi tạo cơ hội, cho nên tôi nghĩ đi thử xem."

Nghe đến đó, Chu Diên trong nháy mắt không còn hứng thú.

Thân là người đại diện của Tổ Kỳ, hắn tự nhiên rõ ràng trong giới giải trí có bao nhiêu người cùng Tổ Kỳ giao hảo, bất quá đều là người trẻ tuổi cùng Tổ Kỳ không chênh lệch mà thôi.

Cho dù trong đó còn có tiểu thịt tươi đang hot Hằng Cảnh Thần, cũng chỉ có thể vớ lấy được vai nam chính trong kịch bản tầm trung, làm sao có khả năng giới thiệu tài nguyên tốt cho Tổ Kỳ ?

"Đoạn thời gian này tôi rất bận, nếu như cậu không có gì quan trọng thì gọi Tiểu Đặng Tử đi cùng với cậu đi." Chu Diên lạnh nhạt mà cự tuyệt "Nếu có kết quả tốt, cậu nói với tôi một tiếng."

Tiểu Đặng Tử trong miệng Chu Diên là trợ lý của nguyên chủ, một nam sinh vừa mới tốt nghiệp đại học, tính tình ấm áp đôn hậu, lớn lên rất cao to, mọi người thích gọi cậu ta là Đặng bàn tử.

Kỳ thực Tiểu Đặng Tử đối nguyên chủ rất tốt, không chỉ chịu khó làm việc, hơn nữa đem sinh hoạt của nguyên chủ chăm sóc đến ngay ngắn rõ ràng.

Đáng tiếc cậu ta theo sai người, nguyên chủ ở trong công ty không có địa vị gì, thân là trợ lý Tiểu Đặng Tử càng thêm không có quyền lên tiếng, giống như một cục gạch bị Chu Diên đưa đến chuyển đi, nơi nào cần thiết cậu liền đi nơi đó.

Cho nên Tổ Kỳ cho đến bây giờ đều chưa từng thấy Tiểu Đặng Tử.

Buồn cười nhất chính là, Tiểu Đặng Tử bị Chu Diên đưa đến làm trợ lý bên chỗ minh tinh khác nhưng lương thì vẫn là do Tổ Kỳ cấp, tương đương với dùng tiền của cậu đi nuôi trợ lý của người khác.

Tổ Kỳ trong mắt hiện lên một tia châm biếm, nói rằng: "Nhưng mà Tiểu Đặng Tử hình như đang làm bên chỗ Tuệ tỷ, tôi trực tiếp đem Tiểu Đặng Tử gọi qua có chút không hay lắm ?"

Chu Diên không phản đối nói: "Cậu và Lưu Tuệ San thương lượng một chút là được, ngược lại dùng xong rồi có thể đem người trả về, cô ấy không phải người hẹp hòi như vậy."

Nghe thế Tổ Kỳ liền cười, nhưng đáng tiếc là bị chọc đến tức cười.

Chu Diên thật sự coi Tiểu Đặng Tử là người của hắn?

Còn nói cái gì mà dùng người xong rồi đem trả về, Tiểu Đặng Tử là dùng tiền của cậu để nuôi, dựa vào cái gì đưa cho người khác dùng miễn phí?

Không biết xấu hổ, tâm lý vặn vẹo!

Tổ Kỳ ở trong lòng đem Chu Diên từ đầu đến chân mắng một trận, nhưng cậu ở bề ngoài thập phần bình tĩnh, khẽ đáp lời nói: "Nếu Chu ca đã nói như vậy, vậy tôi sẽ gặp Tuệ tỷ chào hỏi."

Chu Diên qua loa trả lời cho xong mấy lần, liền vội vàng cúp điện thoại, hắn bên kia tựa hồ rất bận rộn, Tổ Kỳ nghe bên cạnh có người luôn thúc giục Chu Diên.

Mặc dù rất nhỏ tiếng, nhưng vẫn là bị Tổ Kỳ bắt được.

Là tiếng của Đường Mạc Ninh.

Chu Diên luôn luôn nâng Đường Mạc Ninh, nếu ngày nào đó bọn họ không có dính vào nhau, đó mới thực sự là kỳ quái.

Tổ Kỳ vừa nghĩ một bên thu hồi điện thoại di động, nheo mắt lại trầm ngâm nửa ngày, rất nhanh liền có một chiếc xe bảo mẫu đen tuyền chậm rãi dừng ở trước mặt cậu.

"Này, Tổ Kỳ." Hằng Cảnh Thần hạ cửa kính xe xuống, hướng Tổ Kỳ vẫy vẫy tay.

Tổ Kỳ cấp tốc thu lại thần sắc khó coi trên mặt, theo bản năng kéo vành mũ, sau đó tiến vào trong xe ngồi vào bên cạnh Hằng Cảnh Thần.

(Truyện chỉ được đăng trên Wattpad Cucaingamduong0308 và Wpress Cucaingamduong38.wordpress.com)

Đem so sánh với Hằng Cảnh Thần mới diễn xong ăn mặc ngăn nắp xinh đẹp, Tổ Kỳ trang bị giống như là đang đi làm ăn trộm——

Mũ bóng chày, kính râm, khẩu trang bao tay đầy đủ, áo khoác dày kéo lên tới cằm, cả người vũ trang đầy đủ, e là chính Tổ Kỳ nhìn vào gương cũng không nhìn ra chính mình.

Hằng Cảnh Thần ý vị thâm trường huýt sáo.

Tổ Kỳ lúng túng cười cười, tháo kính râm xuống, còn không đợi cậu tiến hành động tác kế tiếp, Hằng Cảnh Thần đột nhiên đỡ lấy vành mũ kéo thấp của Tổ Kỳ, nhấc lên.

Lập tức nhìn thấy đôi mắt hoa đào xinh đẹp, mang theo mấy phần cảm xúc bất đắc dĩ.

"Tôi nhớ cậu không có thói quen mang mấy thứ đồ này đi ?" Hằng Cảnh Thần cười đùa nói.

"Trước đây không có, hiện tại có." Tổ Kỳ kéo khẩu trang cùng mũ, thở dài nói, "Thực sự là người sợ nổi danh heo sợ mập, trước đây tôi cũng không biết những nữ sinh kia dĩ nhiên có thể có điên cuồng như vậy."

Nói tới chuyện này phải quay lại mấy ngày trước...

Tổ Kỳ ở nhà ngốc lâu cảm thấy có chút phiền muộn nên một mình đi tản bộ trên đường mòn ở khu biệt thự, nào có biết trùng hợp đụng phải một đám nữ sinh từ đâu tới.

Đồng thời những nữ sinh kia lập tức nhận ra Tổ Kỳ.

Ngay sau đó, liền triển khai một hồi giải thi đấu truy đuổi phi thường đồ sộ.

Đám kia nữ sinh phảng phất như sói thấy dê, hai mắt bốc lên vẻ hưng phấn cực kỳ cật lực đuổi theo Tổ Kỳ chạy cả 200 mét.

Mãi đến tận nghe tiếng bảo an tới ngăn cản, Tổ Kỳ mới thoát thân, vội vã ảo não về tới Tiết gia, từ đó cũng không dám nữa dửng dưng một mình ra cửa nữa.

Hằng Cảnh Thần nghe xong Tổ Kỳ ai oán tự thuật, nhất thời cười trên sự đau khổ của người khác, cười đến nghiêng nghiêng ngửa ngửa.

Kết quả đảo mắt nhìn thấy Tổ Kỳ ánh mắt lạnh lẽo mà nhìn hắn, vì vậy tiếng cười khoa trương của Hằng Cảnh Thần im bặt đi.

"Khụ khụ, tôi đây không phải là đang vì cậu như vậy mà cao hứng mà là..." Hằng Cảnh Thần hắng giọng một cái, "Cậu xem cậu đều xuất đạo hai năm, vẫn là lần đầu tiên gặp phải nữ sinh điên cuồng như vậy ? Chúc mừng chúc mừng a, bên cạnh cậu rốt cục không còn là anti-fan vờn quanh."

Tổ Kỳ: "... Các cô ấy không phải fan của tôi."

Hằng Cảnh Thần ngẩn người: "Vậy sao lại đuổi theo cậu ?"

Tổ Kỳ nín hồi lâu mới ngập ngừng nói mở miệng: "... Các cô ấy là tìm tôi mua tĩnh tâm dưỡng thần phấn, tôi nói ngừng bán, nhưng các cô ấy khăng khăng không tin, đưa tiền cho tôi để tôi về nhà lấy hàng."

Bởi vậy lúc đó các nhân viên an ninh chạy đến, liền thấy một màn như vầy: đám nữ sinh biểu tình dữ tợn lấy  tiền mặt đỏ au hướng trong quần áo Tổ Kỳ mà nhét, còn liên tiếp hỏi có đủ hay không...

Hằng Cảnh Thần: "..." Trầm mặc một lúc lâu, hắn rốt cục nhịn không được, rất không tử tế lớn tiếng cười như điên, còn một bên cười một bên vỗ cái đùi lớn.

"Ha ha ha ha ha ai có thể nghĩ tới, cậu là một diễn viên cư nhiên bán đồ vật bán đến phát hỏa ha ha ha ha ha, không bán đồ vật ,diễn viên không phải diễn viên tốt ha ha ha ha ha..."

Sau một tiếng, bọn họ đến hiện trường thử vai.

Mặt Hằng Cảnh Thần sắp cười cứng, mặt Tổ Kỳ thì lại đen thành than đá.

Tổ Kỳ đem kính râm cùng khẩu trang bỏ vào balo, cùng Hằng Cảnh Thần tiến vào đại sảnh khách sạn, trong nháy mắt hấp dẫn không ít ánh mắt của người đi đường.

Khách sạn 5 sao này được đoàn phim Cung Tường bao cả một quý, dùng làm địa điểm casting thử vai lựa chọn diễn viên, do thường xuyên có đạo diễn cùng minh tinh ra vào khách sạn nên quản lý khách sạn bố trí rất nhiều bảo an thay phiên nhau trực ở đại sảnh.

Bởi vậy dù có không ít người nhìn thấy Tổ Kỳ mà rục rịch cũng không dám tùy tiện làm ra chuyện điên rồ.

Hằng Cảnh Thần quen cửa quen nẻo dẫn Tổ Kỳ đi vào thang máy, thấy Tổ Kỳ bộ dáng rõ ràng thở phào nhẹ nhõm, không khỏi trêu nói: "Không quản đi tới chỗ nào, đều có thể gặp khách hàng trung thành của cậu nha."

Tổ Kỳ cười khổ: "Sản phẩm đã ngừng bán, còn nói gì mà khách hàng."

"Ngược lại sang năm liền sẽ bán lại." Hằng Cảnh Thần nhếch môi nở nụ cười, trên gương mặt hiện lên hai cái đồng tiền.

Dừng lại một phút chốc, Hằng Cảnh Thần lại nói, "Bất quá chuyện làm ăn của cậu tốt như vậy, không nghĩ tới sẽ bán những thứ khác sao ? Quần thể khách hàng khổng lồ như vậy không nên lãng phí."

Tổ Kỳ suy tư: "Tôi thực ra muốn bán thêm thức khác."

"Bán cái gì?"

"Táo tây."

Dứt lời, Tổ Kỳ mới đột nhiên nhớ tới cậu có mang theo hai quả táo tây đưa cho Hằng Cảnh Thần, lúc này từ trong balo lấy ra, nhét vào trên tay Hằng Cảnh Thần, "Táo tây này có công hiệu trị mụn và dưỡng da, cậu ăn hoặc tặng người khác cũng được."

Hằng Cảnh Thần có chút ép mộng mà nhìn hai quả táo vừa lớn vừa hồng trong tay, trong lúc nhất thời dở khóc dở cười: "Táo tây còn có thể trị mụn dưỡng da ?"

"Cậu thử xem sẽ biết." Tổ Kỳ nhíu mày, cũng không có dự định giải thích quá nhiều.

Nếu như là nửa năm trước, Tổ Kỳ không biết tại sao lại đưa cho Hằng Cảnh Thần hai quả táo tây, còn nói có thể trị mụn dưỡng da, Hằng Cảnh Thần phản ứng đầu tiên nhất định là đem Tổ Kỳ cười nhạo một trận.

Thế nhưng hiện tại, có tĩnh tâm dưỡng thần phấn làm ví dụ, Hằng Cảnh Thần bỗng nhiên không nói ra được nghi vấn.

Sự kiện tĩnh tâm dưỡng thần phấn đợt trước Tổ Kỳ có đưa mấy túi cho hắn dùng thử, khi đó Hằng Cảnh Thần không quá tin tưởng những thứ đồ này, liền lấy cho hắn đại bá nhà hắn dùng.

Không nghĩ tới mới quá nửa tháng, đại bá của hắn nguyên bản cái đầu sáng trưng như Địa Trung Hải bỗng nhiên tóc tai mọc lại rậm rạp, cả bệnh mất ngủ kéo dài hai tháng của đại bá mẫu hắn cũng được trị...

Hằng Cảnh Thần trong đầu tâm tư bay bay, hắn cúi đầu nhìn hai quả táo tây màu sắc tươi ngon lại tản ra mùi hương dễ chịu, nghĩ thầm lần này cũng không thể lại ngu ngốc đem thứ tốt tặng người khác.

Không biết có phải hay không là Hằng Cảnh Thần ảo giác, lúc đi ra thang máy, hắn phát hiện Tổ Kỳ da dẻ so với trước đây càng thêm trắng mịn trơn bóng, thậm chí dưới ánh đèn sáng ngời không thể tìm thấy bất kỳ dấu mụn ẩn hay khuyết điểm nào. 

Tổ Kỳ vốn là có khuôn mặt dễ nhìn, lông mi dài dày nửa khép, che ở một đôi mắt hoa đào liễm diễm thủy quang, da dẻ lộ bên ngoài cổ áo có loại cảm giác trắng mịn như sữa dê...

Mặc dù tướng mạo xinh đẹp, lại không chút nào hiện ra nữ khí, đặc biệt là thân hình cao một mét tám lại càng hiện ra vẻ dương quang suất khí của anh trai hàng xóm.

Kỳ thực chỉ nhìn bề ngoài Tổ Kỳ thôi đã thấy thích hợp với giới giải trí, nhưng đáng tiếc cũng là bề ngoài thích hợp mà thôi...

Nghĩ đến kỹ năng diễn xuất như bình hoa kia của Tổ Kỳ, Hằng Cảnh Thần nhất thời nhức đầu không thôi.Hi vọng đạo diễn có thể vừa ý gương mặt của Tổ Kỳ, ngược lại nhân vật nam số 2 cũng không cần yêu cầu nhiều kỹ năng diễn xuất.

Địa điểm thử vai ở trong phòng hội nghị lầu tám, người đến đây thử vai so với trong tưởng tượng của Tổ Kỳ rất nhiều, bên ngoài trên ghế dài ngồi đầy người đang chờ đợi, thậm chí có những người trực tiếp ngồi trên mặt đất.

Lần đầu tiên cảm giác được bầu không khí thật sự của một buổi casting, Tổ Kỳ không khỏi âm thầm căng thẳng, đồng thời trong lòng liền dâng lên một luồng hưng phấn không có cách nào dùng ngôn ngữ để biểu đạt.

"Nếu như cậu một lát nhìn thấy Bách Quang Kiến, nhất định phải tranh thủ ở trước mặt ông ta biểu hiện cho thật tốt." Hằng Cảnh Thần như một lão phụ thân nát tâm mà lo cho con trai, cả khuôn mặt viết đầy lo lắng, "Bách Quang Kiến là nhà sản xuất phim Cung Tường, lời nói của ông ta so với đạo diễn càng có trọng lượng hơn."

Tổ Kỳ yên tĩnh nghe Hằng Cảnh Thần liên miên cằn nhằn nói, nụ cười trên khóe miệng từ đầu đến cuối đều không biến mất.

Hằng Cảnh Thần buổi chiều còn có cảnh quay, không thể rời đi quá lâu, hắn đem Tổ Kỳ giao cho một nhân viên công tác họ Đồng, liền mang theo hai quả táo tây chuẩn bị rời đi.

Tổ Kỳ tiễn Hằng Cảnh Thần đến trước cửa thang máy, cảm kích ôm lấy hắn, nói rằng: "Cảnh Thần, cám ơn cậu."

"Chúng ta là anh em tốt, nói cảm tạ liền quá khách khí." Hằng Cảnh Thần dùng sức vỗ vỗ lưng Tổ Kỳ, khích lệ nói, "Cố lên, không được để người khác coi thường, tôi chờ tin tốt của cậu."

Sau khi tiễn Hằng Cảnh Thần, Tổ Kỳ trở lại tìm nhân viên công tác họ Đồng, nữ sinh này có lẽ là nể mặt mũi của Hằng Cảnh Thần, đối với Tổ Kỳ rất khách khí, rót cho cậu chén nước nóng, để cho cậu ngồi ở phòng nghỉ ngơi chờ đợi.

(Truyện chỉ được đăng trên Wattpad Cucaingamduong0308 và Wpress Cucaingamduong38.wordpress.com)

Thời gian từng giây từng phút trôi qua, Tổ Kỳ thấy nhân viên công tác vẫn không tới gọi cậu vào thử vai, liền chuẩn bị xem lại kịch bản một chút.

Kết quả mới vừa mở ra kịch bản không bao lâu, Tiểu Đồng liền nhấc theo một bộ trường bào cổ trang màu xanh lam tiến vào, kêu Tổ Kỳ vào trong phòng thay đồ đổi quần áo.

Tổ Kỳ không thông thạo cách mặc bộ quần áo này, cuối cùng vẫn là dưới sự trợ giúp của một nhân viên công tác nam mà thay xong, lúc cậu bước ra khỏi phòng thay đồ, mọi người trong phòng nghỉ đều dồn dập mà quăng ánh mắt kinh diễm về phía cậu.

"Cậu mặc thành như vậy thật là đẹp mắt." Tiểu Đồng không chút nào keo kiệt mà khen ngợi.

Tiểu Đồng đi qua đi lại quan sát Tổ Kỳ mấy lần, càng xem càng cảm thấy người trước mắt thật là đẹp.

Cô vốn là tùy ý chọn một bộ quần áo đưa cho Tổ Kỳ, không nghĩ tới một bộ quần áo bình thường lại có thể ở trên người Tổ Kỳ rực rỡ hào quang như vậy.

Tổ Kỳ chỉ biết cười cười, không biết nên trả lời như thế nào, chỉ là nhỏ giọng nói câu cảm tạ.

Tuy rằng linh hồn của Tổ Kỳ là hai mươi sáu hai mươi bảy tuổi, thế nhưng bộ thân thể này chỉ có mười chín tuổi, ẩn sâu bên trong cũng khó nén được có cảm xúc thiếu niên non nớt cùng ngại ngùng.

Tiểu Đồng trơ mắt nhìn Tổ Kỳ hai gò má từ từ đỏ bừng, nhất thời tâm lý làm mẹ lan tràn như cỏ dại, chỉ hận chính mình không có một đứa em trai nhỏ đáng yêu như thế.

Trước Tiểu Đồng chỉ tính toán là ở trên mặt Tổ Kỳ tùy tiện bôi trét một chút, hiện tại thì nghiêm túc hóa trang cho cậu, thậm chí còn mang tóc giả đến —— đây là đãi ngộ mà hầu hết diễn viên đến thử vai đều không có.