Bởi vì khổng lồ, tăng thêm hoàn cảnh ác liệt cho nên từng đám Thế Giới Thần, Hỗn Độn Tiên Nhân các cắt cứ một phương, những lãnh thổ hỗn độn cũng hiếm khi liên hệ với nhau.

So sánh với nhau... Tam giới chính là thế ngoại đào nguyên.

Đối với Thứ Tu Đại Ma Thần, Vạn Vật Chi Chủ mà nói, tam giới không có Thế Giới Thần, Hỗn Độn Tiên Nhân thống lĩnh thế giới hỗn độn quả thật là bánh trái ngọt từ trên trời rơi xuống, đương nhiên dốc sức liều mạng đi đụng một cái. Dù sao thế giới chi tâm có giá trị còn lớn hơn cái mạng nhỏ của bọn họ nhiều.

- Hỗn độn thật sự vô tận rộng lớn.

- Thiên Thương cung là quốc độ cực kỳ xa xôi, mà Đại Mạc Viện nằm ở gần nơi này. Không biết khi nào mới có thể đến Thiên Thương cung.

Kỷ Ninh nói thầm.

- Bỏ đi, nghĩ nhiều cũng vô dụng, phải xem quyết chiến cuối cùng có thể sống sót hay không đã, nếu không thắng thì ta phải chết rồi.

Ngồi lên phi thuyền và rời khỏi Nữ Oa tiên cảnh.

Kỷ Ninh còn đang suy tư.

Biết rõ đối phương có Toại Nhân Thị, Cộng Công là hai vị Tổ Thần, Kỷ Ninh mới bắt đầu còn hưng phấn nhưng bây giờ bắt đầu có chút lo lắng. Đối phương thực lực mạnh như vậy, Vô Gian Môn thì sao? Cần biết hạo kiếp lần này là Vô Gian Môn chủ động khơi mào! Bọn chúng chủ động phá hư Lục Đạo Luân Hồi, chủ động làm cho tam giới không được bình an.

Dám chủ động khơi mào, Vô Gian Môn không có lực lượng sao?

- Mặc kệ như thế nào, binh đến tướng dỡ, nước đến đất ngăn!

Trong mắt Kỷ Ninh mang theo hàn quang.

- Trận chiến tranh này không thể thua! Thua, nữ nhi và người thân của ta không thể tránh khỏi bị đuổi giết, cũng phải lưu lạc trong hỗn độn vô tận.

Chiến bại.

Bồ Đề mang theo thế lực còn sót lại bỏ trốn! Thế nhưng mà Kỷ Ninh hiểu rõ hỗn độn nguy hiểm cỡ nào, cho dù là Tổ Thần Tổ Tiên cũng có khả năng phải chết, con gái Minh Nguyệt thực lực quá yếu, căn bản không có cách nào bảo vệ mình.

- Thua không được.

Đây là cuộc chiến trận doanh, cũng là cuộc chiến sống còn.

- Phải mau chóng gia tăng thực lực của ta mới được, ngộ ra Thuyr Thành Thiên Đạo.

Kỷ Ninh nói thầm.

- Kỷ Ninh, ngươi đi đâu?

Bồ Đề nhìn về phía Kỷ Ninh,

- Muốn quay về Tà Nguyệt đại thế giới hay là...

- Ta tạm thời không quay về Tà Nguyệt đại thế giới...

Kỷ Ninh lắc đầu, nói:

- Ta muốn đi lại trong tam giới nhiều một chút, nhìn ngắm phiến thiên địa này, hy vọng có thể hiểu ra một Thiên Đạo trước cuộc chiến cuối cùng.

- Đúng thế.

Bồ Đề cũng mỉm cười gật đầu, nói:

- Kiếm lực của ngươi thật sự rất mạnh, nếu muốn thành Tổ Thần, thành Đạo Tổ thì phải hiểu ra một đầu Thiên Đạo mới được.

Kỷ Ninh gật đầu, sau đó Phục Hy, Bồ Đề, Kỷ Ninh tách ra.

Bản tôn Kỷ Ninh đi lại trong tam giới.

Hoặc là ngồi thuyền nhìn dòng sông nước chảy xuôi về phía trước.

Hoặc là đứng trên đỉnh núi ngẩng đầu nhìn bầu trời, nhìn mưa gió mây đen xuất hiện.

Hoặc ở trong miếu thờ rách nát nhìn xem mưa to như trút nước ở bên ngoài.

Hoặc là đằng vân giá vũ nhìn vòng xoáy sóng biển mãnh liệt.

Nước có lúc ôn nhu giống như mẫu thân vuốt ve.

Nước có lạnh như băng, lạnh thấu tâm cốt.

Nước có lúc cuồng bạo hủy thiên diệt địa.

Nước có lúc vui sướng mưa mây mù tung bay.

Nguyên thần thứ hai không ngừng tìm hiểu trong Khuy Thiên Thái Hạo Tháp, bản tôn hắn đang quan sát tất cả nước trong tam giới.

Sương mù, nhu thủy, hàn băng đều là nước.

- Ồ?

Bên cạnh bờ sông có một thiếu niên áo trắng đang nhàn nhã câu cá và mỉm cười, hắn kéo cần câu lên, một con cá lớn bay theo đường cong lên bờ, thiếu niên áo trắng liền vươn tay gỡ cá ra sau đó cho vào trong thùng.

- Canh cá không tệ!

Thiếu niên áo trắng lại mắ mồi câu, lại hất lên sau đó lưỡi câu tiến vào trong nước.

Hắn giống như phàm nhân chèo thuyền, câu cá, bắt cá, Kỷ Ninh lại phát hiện nước có khác, đối với phàm nhân mà nói nước là tánh mạng, nước lại tràn ngập nguy hiểm, trải qua sinh hoạt của phàm nhân, cảm thụ phàm nhân liên hệ với nước làm hắn có nhiều xúc động. Vì vậy Kỷ Ninh liền bắt đầu làm phàm nhân.

Lúc này xa xa có một con đò đi ngang qua, mặt sông rộng lớn không gió cũng có sóng cồn, khi có gió lên, sóng biển trong sông càng mạnh hơn cho nên con đò lắc lư.

- Ah.

- Cứu mạng.

Lúc này có tiếng kinh hô vang lên, người lái đò cố gắng cân bằng con đò và bơi vào bờ, trên thuyền có một hài đồng rơi xuống nước, lúc này một trung niên nhân hô hào và nhảy vào trong nước.

Bên cạnh bờ sông nghe tiếng kêu thét, Kỷ Ninh cũng ngẩng đầu nhìn sang, hắn thở dài và vươn tay ra..

Ào ào ào...

Dường như có một bàn tay vô hình nâng chiếc đò lên, thậm chí trung niên nhân và hài đồng bay ra khỏi mặt nước, con đò, hài đồng, trung niên nhân bay lên không trung, bọn họ đều nhìn nhau, người trên đò cảm thấy không tưởng tượng nổi, trong lúc nhất thời bọn họ không rõ ràng lắm.

Con đò, trung niên nhân, hài đồng bay lên và rơi xuống bờ sông.

- Đa tạ Long Vương.

- Đa tạ Long Vương đại từ đại bi.

Những người phàm tục này không ngừng quỳ lạy dòng sông

Kỷ Ninh vẫn câu cá như trước nhưng trong lòng bỗng nhiên có chút thở dài, tính mạng yếu ớt như thế, nếu như không phải mình trùng hợp đi tới nơi này, như vậy người trên con đò cũng mất mạng tại đây.

Bỗng nhiên nước sông bắt đầu chấn động, nước sông tự động tách ra một lối đi, chỉ thấy đáy nước có một con thuyền xuất hiện, có một lão giả mũi đỏ chèo thuyền, hắn ung dung chèo thuyền gỗ tới trước mặt Kỷ Ninh.

- Kỷ Ninh, đã lâu không gặp.

Lão giả mũi đỏ cười nói.

Kỷ Ninh đang câ cá vui mừng, lúc này đứng dậy:

- Ta cảm giác vận khí của ta hôm nay không tệ, câu được cả lục vĩ ngư còn nhiều hơn vài ngày trước, ta còn đang suy nghĩ tại sao vận khí tốt như vậy, có thể phát sinh một số việt hay không, không nghĩ tới nhìn thấy Nguyên lão nhân ngươi.

Nguyên lão nhân tính toán có ân với mình, dù sao năm đó đã ra tay cứu chính mình, cũng đưa tặng Tâm Điển.

Hôm nay cuộc chiến trận doanh sắp tới, Nguyên lão nhân đến nay không có lựa chọn, cũng làm Kỷ Ninh đối mặt hắn vẫn có một tia khúc mắc.

- Có thể lên thuyền tâm sự với lão già ta không?

Nguyên lão nhân cười nói.

- Cũng mang cá theo đi.

Kỷ Ninh cười nói.

- Đương nhiên.

Nguyên lão nhân gật đầu.

Kỷ Ninh mang theo lưỡi câu và thùng cá trực tiếp cất bước đi lên thuyền gỗ, Nguyên lão nhân nhìn thấy Kỷ Ninh giống như phàm nhân, lại ẩn ẩn cảm giác được nhất cử nhất động của Kỷ Ninh mang theo nội liễm tự nhiên, trong lòng nói thầm:

- Quả thật là bất phàm.

Đông, thùng gỗ và lưỡi câu đặt ở đầu thuyền, Kỷ Ninh lập tức khoanh chân ngồi xuống đối diện với Nguyên lão nhân, trơớc mặt hai người bọn họ là cái bàn, trên bàn gỗ có bình rượu và hai chén rượu.