Kỷ Ninh nghe vậy không khỏi thất kinh.

Lực lượng càng lớn, tốc độ còn nhanh hơn? Như vậy đại biểu cho trụ cột của Luyện Ngục Thần này so với trụ cột của Tuyết Ma còn càng mạnh hơn nữa.

- Bảy người chúng ta hiểu rất rõ hắn lợi hại như thế nào. Kỳ thật chúng ta cũng mong ngươi có thể vượt qua, như vậy chúng ta cũng có thể cùng đi với ngươi.

Khô Long Thiên Thần lắc đầu nói:

- Thế nhưng mà hắn quá mạnh mẽ, nếu như thực lực không đủ, rất có thể sẽ bị giết chết.

- Bảy vị Long Thần từ lúc thượng cổ đã đi vào đây.

Kỷ Ninh có chút nghi hoặc nói:

- Nếu như muốn đi theo Thiên Thần lợi hại khác tiến vào hòn đảo khác. Chỉ sợ đã sớm có thể gặp được Thiên Thần lợi hại a.

- Đúng vậy.

Hư Long Thiên Thần là nữ tử duy nhất gật đầu, thanh âm thanh thúy của nàng vang lên:

- Ngươi nói rất đúng a, từ Thượng Cổ cho tới bây giờ, chúng ta cũng đã gặp phải hơn mười người có nắm chắc tuyệt đối vượt qua được. Thế nhưng mà đều là chuyện rất lâu trước kia rồi. Bảy người chúng ta giúp đỡ lẫn nhau, cho dù Luyện Ngục Ma Thần kia có giết đến tận Hỏa Sơn đảo thì cũng không làm gì được được chúng ta. Chúng ta có đủ ẩn nhẫn và kiên nhẫn, chúng ta muốn chậm rãi tu luyện, cho tới khi có thể dựa vào thực lực của mình để vượt qua.

- Thế nhưng mà ba ngàn vạn vạn năm trước, Luyện Ngục Thần đã nói cho chúng ta biết, chúng ta tiến vào Nguyệt Hạ đàm đã được gần một Hỗn Độn kỷ nguyên rồi. Một ức vạn năm sau, hắn sẽ toàn lực ứng phó diệt sát toàn bộ chúng ta.

Ánh mắt của Hư Long Thiên Thần có chút ảm đạm:

- Lúc đó chúng ta mới biết, thời gian Nguyệt Hạ đàm cho chúng ta cũng không phải là vô cùng vô tận.

- Nếu như quả thật Luyện Ngục Thần toàn lực ứng phó, không ngừng công giết chúng ta, như vậy thần lực của chúng ta sẽ không ngừng tiêu hao. Khi thần lực tiêu hao tới mức hầu như không còn, khi ấy nhất định chúng ta sẽ phải chết. Chúng ta chưa từng nghe nói qua Hỗn Độn kỷ nguyên, thế nhưng chúng ta cũng hiểu hẳn là thời gian mà vị Đại Năng Giả kia định ra.

- Một Hỗn Độn kỷ nguyên?

Kỷ Ninh cả kinh.

Từ Thượng Cổ cho tới bây giờ đã kéo dài được một Hỗn Độn kỷ nguyên rồi sao?

Kỷ Ninh đã sớm có cảm giác ra được...

Nguyệt Hạ đàm chỉ dùng phương thức rất tàn khốc để bồi dưỡng cho các Thiên Thần, bất quá một Hỗn Độn kỷ nguyên cũng không xê xích gì nhiều. Bởi vì ở trong một Hỗn Độn kỷ nguyên mà không có chính thức đột phá, như vậy cũng sẽ vĩnh viễn không đột phá được nữa.

- Chúng ta chỉ còn lại có bảy ngàn vạn năm mà thôi.

Thanh âm của Bạo Long Thiên Thần rất là hùng hồn:

- Chúng ta tuyệt đối không cam lòng nhận thua một cách đơn giản, chúng ta muốn sống sót, cho nên chỉ có thể chờ cho Thiên Thần lợi hại mang bọn ta tiến lên mà thôi. Thế nhưng mà lúc này đâu còn có Thiên Thần lợi hại đi tới đây nữa chứ?

Kỷ Ninh gật đầu.

Ngàn vạn năm qua, cũng chỉ có một mình hắn tiến đến đây mà thôi.

- Tuy rằng chúng ta rất muốn đi ra ngoài, không cam lòng cứ như vậy mà chết đi. Thế nhưng Kỷ Ninh, thực lực của ngươi quả thực còn không đủ a.

Bạo Long Thiên Thần nói:

- Đừng trách ta nói khó nghe, thực lực của Luyện Ngục Thần kia rất là kinh người, ngươi chỉ có cảnh giới Kiếm Chi Lực tầng thứ ba... Còn kém hơn không ít, cũng không có nhiều hy vọng có thể vượt qua cho lắm. Muốn vượt qua cũng phải là tầng thứ tư Lôi Điện Chi Lực, Thái Cực chi lực, Vô Cực chi lực, Tâm Lực, Cửu U chi lực các loại... Nhất định phải đạt tới tầng thứ tư thì mới có hi vọng.

- Đương nhiên, nếu như ngươi am hiểu chiến đấu mà nói. Ví dụ như là các loại Kiếm chi lực, Đao chi lực, Bạo chi lực, ngược lại cũng có mười phần nắm chắc.

Bạo Long Thiên Thần nhìn Kỷ Ninh, nói:

- Bắc Minh huynh đệ, chí ít phải có được hi vọng nhất định thì hay đi vượt, bằng không mà nói... Đó chính là lấy mạng để đánh bạc, vận khí tốt còn có thể trốn về. Thế nhưng nếu vận khí không tốt, sẽ chết ở đằng kia a.

- Bắc Minh sư đệ, cứ từ từ rồi sẽ đến a, ngươi khác với chúng ta, con đường của ngươi còn rất dài.

Tụ Kha Thiên Thần nói:

- Kỳ thật có thể đi tới Hỏa Sơn đảo, ta đã rất thỏa mãn rồi.

Kỷ Ninh có chút sửng sốt.

Kiếm Lực tầng thứ ba?

Sao bọn hắn lại cho là Kiếm Lực của mình ở tầng thứ ba chứ?

- Ngừng.

Kỷ Ninh hô lớn.

Bảy vị Long Thần và Tụ Kha Thiên Thần đều dừng lại, hai mắt nhìn về phía Kỷ Ninh, kỳ thật bọn hắn cũng không quá nguyện ý nói. Thế nhưng bọn họ thật sự không muốn Kỷ Ninh chết ở trong tay Luyện Ngục Thần.

- Các ngươi, các ngươi nghe ai nói là Kiếm Lực của ta đạt tới tầng thứ ba?

Kỷ Ninh cười nói.

- Ồ?

Tám người ở đây đều khẽ giật mình, bọn hắn nghe thấy ngữ khí này của Kỷ Ninh, dường như cũng không phải là vtầng thứ ba a.

- Là ta nói.

Tụ Kha Thiên Thần có chút nghi hoặc nhìn Kỷ Ninh:

- Chẳng lẽ ta đã đoán sai?

- Đúng vậy.

Kỷ Ninh giật mình, cười giải thích nói:

- Khi vừa mới gặp phải Tụ Kha sư huynh, quả thực ta chỉ là Kiếm Lực tầng thứ ba mà thôi.

Lời này vừa ra khỏi miệng, tám người ở đây đều có chút sợ hãi xen lẫn vui mừng.

- Ngươi đã đột phá?

- Ngươi giao thủ với Tuyết Ma cho nên đã đột phá?

- Đạt tới Kiếm Lực tầng thứ tư?

Cả đám đều kích động dùng ánh mắt chờ mong nhìn Kỷ Ninh.

Kỷ Ninh mỉm cười gật đầu, đồng thời ngón tay khẽ vẽ một cái, kiếm quang màu đen lập tức bao quanh ngón tay, sắc bén vô cùng.

Nhìn bộ dáng của Kiếm Lực là kiếm quang màu đen, đám người Thất Long Thần, Tụ Kha Thiên Thần vừa kích động lại có chút dở khóc dở cười.

Tụ Kha Thiên Thần nhanh chóng nói:

- Bắc Minh sư đệ, việc này là ta...

- Ta hiểu rõ.

Kỷ Ninh nói:

- Tụ Kha sư huynh thấy ta giao thủ với Tuyết Ma thời gian quá dài mới cho nên mới nghĩ như vậy, cũng trách ta không có nói sớm một chút.

- Sao có thể trách ngươi được chứ? Ai lại ngu ngốc tới mức nói thẳng ra thực lực mình rất cao a.

Bạo Long Thiên Thần ở bên cạnh cười ha hả nói:

- Tốt rồi, xem ra mạng của bảy người chúng ta không có đến đường cùng a.... Bắc Minh huynh đệ có thực lực như vậy, muốn xông qua Luyện Ngục Thần hẳn rất dễ dàng a. Đi thôi, chúng ta tranh thủ thời gian đến một hòn đảo khác. Như vậy hi vọng đi ra ngoài cũng sẽ càng lớn.

- Chúng ta tới Nguyệt Hạ đàm này cũng đã có vô số năm tháng a. Dựa theo lời nói của Luyện Ngục Thần, cũng có gần một Hỗn Độn kỷ nguyên rồi, lâu như vậy mà chúng ta còn không biết hòn đảo kế tiếp có hình dạng gì a.