Lần thứ nhất hắn đối mặt với đối thủ cùng cấp độ mà lại hoàn toàn bị áp chế, luận lực lượng, luận thân pháp, luận kỹ xảo cận chiến. Tất cả mọi thứ hắn đang ở dưới thế hạ phong.

- Nhanh, nhanh hơn nữa.

- Ngũ Bảo Kiếm Thuật nói không sai, nhanh đến mức tận cùng thì sẽ không thể ngăn cản được.

- Năm đó tốc độ của Kim Ô Yêu Hoàng nhanh đến mức tận cùng, Đại Năng Giả thượng cổ cũng không có cách gì làm gì hắn. Vẫn là Hậu Nghệ dựa vào mũi tên mới có thể đánh chết đươc. Chỉ cần kiếm của ta rất nhanh thì hắn ta cũng sẽ không ngăn được.

Kỷ Ninh điên cuồng tấn công, hắn hoàn toàn không buông tay, chỉ để ý tới tấn công mà thôi. Hơn nữa cũng chỉ dùng hai chiêu, theo thứ tự là Vô Ảnh Thức và Tích Huyết thức.

Tuy nhiên ở bên trong Minh Nguyệt kiếm thuật, thức tấn công có những ba chiêu Vô Ảnh Thức, Tích Huyết thức, Thiên Băng Thức. Thế nhưng Thiên Băng Thức là dựa vào lực lượng để nghiền áp, ở trên phương diện lực lượng Kỷ Ninh chênh lệch với đối phương rất nhiều, thứ bản tôn đầu Tuyết Ma này dùng là trường côn, am hiểu dùng lực lượng để công kích! Cho nên nếu như mình dùng Thiên Băng Thức đi công kích, như vậy thuần túy là khuyết điểm đi đối phó với sở trường của người ta, sẽ chết vô cùng thảm a.

Vô Ảnh Thức, Tích Huyết thức.

Khi thì phiêu miểu quỷ dị.

Khi thì điên cuồng tấn mãnh.

Ba đầu sáu tay, điên cuồng tấn công, công, công, công!

Nhanh, nhanh, nhanh!

Bản tôn của Tuyết Ma lại nắm lấy trường côn, khí lưu hai màu đen trắng vờn quanh trường côn, côn ảnh hóa thành từng vòng, hoàn toàn nghiền áp tất cả công kích của Kỷ Ninh.

- Còn phải nhanh hơn.

Bên trên sáu thanh thần kiếm của Kỷ Ninh đều mang theo kim quang mịt mờ, đây là kim quang bá đạo chói mắt. Kỷ Ninh điên cuồng hung hãn, thế nhưng ở dưới trường công bình thường kia lại nhanh chóng sụp đổ bị nghiền áp như trước.

...

Ác chiến một lúc lâu, thần lực của Kỷ Ninh bắt đầu dần dần tiêu hao nhanh chóng tới mức hầu như không còn.

- Xem ra ngươi vẫn chưa được a.

Bản tôn Tuyết Ma cười nói, trường côn hoàn toàn áp bách Kỷ Ninh.

Kỷ Ninh thì vẫn điên cuồng tấn công như trước.

Đột nhiên.

Ở bên trong sáu thanh thần kiếm kia có một thanh thần kiếm chợt bộc phát ra uy năng kinh người.

- Lại dùng tâm lực sao?

Bản tôn Tuyết Ma lại không có chút quan tâm nào, tuy rằng một kiếm này của Kỷ Ninh càng thêm quỷ dị khó lường. Thế nhưng bởi vì uy năng đột nhiên bộc phát cho nên đã khiến cho kiếm của hắn đến trước người bản tôn Tuyết Ma. Chỉ là trường côn của Tuyết Ma nhanh chóng đụng vào thanh kiếm kia của Kỷ Ninh, kiếm lập tức lệch đi. Chỉ để lại một vết thương trên bụng của Tuyết Ma mà thôi.

Nhưng vào lúc này, cái tay kia của Kỷ Ninh đột nhiên buông kiếm ra.

- Chộp.

Bàn tay mạnh mẽ tăng vọt, chụp vào trên người bản tôn Tuyết Ma.

Một chiêu này quá đột nhiên, một kiếm trước đó ẩn chứa Tâm Lực chỉ là ngụy trang, mục đích Kỷ Ninh chỉ là khiến cho cánh tay này của mình tới gần đối phương hơn mà thôi! Trong nháy mắt khi kiếm thất bại, Kỷ Ninh đã buông tay ra rồi. Tay buông kiếm ra, bàn tay mới là vũ khí cuối cùng của hắn.

- Ồ?

Bản tôn Tuyết Ma cả kinh, lập tức lắc người, thân pháp của hắn cũng huyền diệu vô cùng, một trảo của Kỷ Ninh gần như chỉ là bắt được một cánh tay của Tuyết Ma mà thôi.

- Đứt.

Bản tôn Tuyết Ma cũng không thèm để ý tới mà cười cười, hắn vốn là do bông tuyết ngưng tụ lại, tụ tán tùy tâm. Chỉ là một cánh tay cũng không tính là cái gì.

Một cánh tay của hắn bị Kỷ Ninh nắm lấy.

Tay kia lại nắm lấy trường côn, tiếp tục ngăn cản năm thanh thần kiếm khác của Kỷ Ninh.

- Phốc!

Một cái mũi kiếm huyết sắc từ mi tâm của bản tôn Tuyết Ma xông ra ngoài.

Ánh mắt của bản tôn Tuyết Ma lộ ra vẻ kinh hãi, hắn, hắn lại bị đâm xuyên qua đầu?

Sưu.

Theo bản tôn Tuyết Ma hoàn toàn tiêu tán, về sau ở bên cạnh lại lần nữa ngưng tụ ra thân thể của hắn. Chỉ là lúc này hắn đang dùng ánh mắt khó có thể tin nhìn phương hướng mà mình bị tập kích. Ở chỗ đó có một Kỷ Ninh khác đang đứng.

- Hai người?

Bản tôn Tuyết Ma nhìn hai gã Kỷ Ninh mặc áo bào trắng.

- Vừa rồi ngươi buông kiếm ra để bắt ta. Là vì muốn để cho một cỗ phân thân khác của ngươi có cơ hội hay sao?

Bản tôn Tuyết Ma nhìn Kỷ Ninh.

- Đúng.

Kỷ Ninh gật đầu, nói:

- Thực lực của ngươi hoàn toàn nghiền áp ta, ta căn bản không phải là đối thủ của ngươi. Cho nên ta chỉ có thể sử dụng một chút tâm kế mà thôi.

- Một kiếm kia vốn rót vào Tâm Lực, về sau lại buông ra kiếm rồi ra tay, bàn tay của ngươi, không thua gì thần kiếm của ngươi.

Tuyết Ma bản tôn nói.

- Đúng. Nói đúng hơn là bàn tay của ta còn mạnh hơn.

Kỷ Ninh nói.

Trích Tinh Thủ của hắn hôm nay có thể so sánh được với Tiên Thiên Chí Bảo, tuy rằng không phải là hình kiếm. Thế nhưng luận uy năng thì cũng có thể so sánh được với thần kiếm Tiên Thiên Thượng phẩm rồi. Đương nhiên so với thần kiếm mà hắn sử dụng còn hơi lợi hại hơn một ít.

- Tuy rằng bàn tay của ta lợi hại hơn một chút, ta cũng tấn công rất là đột nhiên, thế nhưng thân pháp của ngươi quá lợi hại, ta cũng chỉ bắt được cánh tay của ngươi mà thôi.

Kỷ Ninh lắc đầu.

- Một kiếm, lại buông kiếm ra tay. Mặc dù tay thất bại, thế nhưng còn có một cỗ phân thân khác có thực lực giống như ngươi lại đến tập kích a.

Bản tôn Tuyết Ma lắc đầu nói:

- Khi đó ta bị ngươi chế trụ, đột nhiên lọt vào tập kích, trốn cũng không kịp, ta thua tâm phục khẩu phục.

- Thực lực không đủ chỉ có thể dựa vào tính kế mà thôi.

Kỷ Ninh nói.

Nếu như ngay từ đầu đã để cho hai đại phân thân cùng tấn công. Như vậy đối phương sẽ có chuẩn bị, dùng thực lực nghiền áp của đối phương, như vậy hắn chỉ có một chữ thua mà thôi.

Một phân thân bản tôn khác chỉ có tại trong khắc mấu chốt, phát huy tính bất ngờ thì mới có thể một lần hành động lập công.

- Đây là bởi vì ngươi còn có một phân thân.

Bản tôn Tuyết Ma khẽ lắc đầu, nói:

- Thậm chí còn có hai phân thân bản tôn, mà lại đều là Thiên Thần chi thân. Xem ra ngươi đã tu luyện thần thông nào đó, mà loại thần thông này mới có thể phân ra được nhiều phân thân như vậy a.

Kỷ Ninh cười cười.

Đúng vậy, Đào Ngô Thập Bát Thần Ma có những mười tám cái phân thân a.

- Ngươi thắng.

Bản tôn của Tuyết Ma vác trường côn màu vàng trên vai, quay đầu rời đi. Bông tuyết lại rơi, rất nhanh đã biến mất ở trong bông tuyết vô tận.

Kỷ Ninh thở dài một hơi.

- Trời ạ.

Kỷ Ninh hoảng sợ không thôi.