Kỷ Ninh nhẹ nhàng gật đầu: “Đã đến lúc nên độ kiếp rồi. Nhưng trước đó ta muốn quay về Yên Sơn một chuyến, coi như tĩnh tâm lại trước khi độ kiếp đi. Kỳ thật, lần độ kiếp này đối với ta mà nói thì phong kiếp, hỏa kiếp, lôi kiếp đều khó khăn, nhưng vẫn có thể chống đỡ được, tâm ma kiếp mới là khó vượt qua nhất.”
Dù sao mình cũng bị nghiệp hỏa quấn thân, tâm ma kiếp này chỉ sợ là rất kinh người.
“Ừ.” Dư Vi cũng có chút lo lắng.
“Để ta nói với sư phụ một tiếng, hôm nay chúng ta trở về Yên Sơn thôi.” Kỷ Ninh nói.
“Được, ta nghe lời ngươi.” Dư Vi cười nói.
Ngay trong hôm đó, Dư Vi và Kỷ Ninh đã về đến Yên Sơn.
…
Đảo Minh Tâm, hồ Dực Xà, Yên Sơn
“A, chủ nhân, ngươi… ngươi và Hỏa Hồng tiên tử đã có hài tử? Thế mà người không nói cho ta biết, chuyện quan trọng như vậy cũng không nói cho ta biết, ta đau lòng quá, oa oa oa…” Tiểu Thanh nhìn chằm chằm vào bụng Dư Vi, giọng vô cùng hưng phấn: “Chủ nhân, về sau để con của người làm đồ đệ của ta được không?”
“Với chút ít thủ đoạn của ngươi, chắn chắn chỉ làm hỏng đồ đệ thôi.” Bạch thúc ngồi một bên cười, thực ra hắn là người vui mừng nhất.
Có hậu nhân rồi.
Ninh nhi có hậu nhân rồi.
Nếu đại ca và đại tẩu còn sống, thật không biết sẽ cao hứng thế nào nữa.
“Sư huynh, ta cũng muốn làm nghĩa phụ của đứa nhỏ.” Mộc Tử Sóc cũng mang vẻ vui mừng hiếm có, giọng đầy chờ mong.
“Được, bất quá muốn làm nghĩa phụ thì phải chuẩn bị lễ vật thật tốt, ngươi là Khôi lỗi tông sư, không xuất ra vài thứ đặc biệt thì chắc là không được rồi.” Kỷ Ninh cười, có thể làm cho sư đệ có thứ để hi vọng, gửi gắm cũng là chuyện tốt.
“Mọi người đừng đứng nói chuyện thế, ngồi xuống cả đi.”
Từ cửa ra vào, Thu Diệp bưng một cái mâm gỗ đi đến, trên mâm đã bày các loại thức ăn phong phú.
Một đám thân nhân bằng hữu cùng sum họp một chỗ, ăn uống chuyện trò vui vẻ.
Tâm tình của Kỷ Ninh cũng càng thêm bình tĩnh, tường hòa.
Trước khi độ kiếp, hắn muốn quay về, ngoại trừ muốn gặp những người thân quen này chính là muốn nhìn hồ Dực Xà.
…
Trên một chiếc thuyền nhỏ phiêu đãng giữa lòng hồ Dực Xà, Kỷ Ninh đang nằm ngủ.
Xung quanh tràn ngập hơi nước.
Không biết đến lúc nào, Kỷ Ninh ngồi dậy, đưa tay khỏa nước ngoài mạn thuyền, nói khẽ: “Phụ thân, mẫu thân. Trước đây hai người chỉ hi vọng tên tuổi của con truyền khắp đại địa vô tận này, giờ hài nhi đã làm được rồi. Thậm chí thanh danh của con đã lan xa đến những đại thế giới khác. Mấy ngày sau, hài nhi sẽ độ thiên kiếp nữa.”
“Hài nhi thề, nhất định sẽ thành Chân Thần, Đạo Tổ đứng ở đỉnh của Tam Giới. Đến lúc đó, hài nhi sẽ gặp lại hai người, chính miệng kể lại những chuyện đã xảy ra. Lần độ kiếp này chẳng qua chỉ là một đợt sóng biển trong tương lai sóng to gió lớn phía trước mà thôi.”
Kỷ Ninh tựa như đang cùng phụ mẫu tâm sự việc nhà, cứ vừa khỏa nước vừa nói.
Nhưng lẫn trong âm thanh của hắn có quyết tâm và dã tâm làm người ta biến sắc.
Đây là một đại hạp cốc xinh đẹp, trong hạp cốc khắp nơi là các loại kỳ hoa dị thảo, cung điện san sát tựa như tiên cảnh.
Hai tiên tử dung mạo tuyệt thế còn kinh diễm hơn Dư Vi đang sóng vai nhau đi.
Một người mặc áo xanh, người còn lại mặc áo xám.
Tuyệt sắc tiên nữ mặc áo xám tựa như vải bố, đi chân không, bộ quần áo bằng vải bố màu xám trên người không che giấu vẻ tuyệt sắc của nàng ngược lại càng làm nàng thêm vượt ra ngoài linh khí thế gian, chỉ cần gặp qua nàng, rất nhiều nam tử Tiên Ma bị lâm vào mê muội. Nàng chính là tiên nữ đứng đầu Bách Mộ sơn: Khô Thảo tiên tử.
Bách Mộ sơn là một nơi linh khí hội tụ trong Thiên giới, vốn là nơi an táng thi thể của rất nhiều Thần Ma cường đại trong một trận chiến từ thượng cổ, cho nên mới gọi là Bách Mộ sơn. Có thể vì thi thể của rất nhiều Thần Ma cường đại mai táng tại đây càng làm cho vùng đất này thêm thần kỳ, trên Bách Mộ sơn sinh trưởng rất nhiều loại cây cây cỏ cỏ, những cây cỏ này phần lớn đều có linh tính, thậm chí tự phát tu luyện.
Hoa cỏ tu luyện vốn rất khó khăn, lại cùng gốc từ Bách Mộ sơn, tự nhiên rất đoàn kết.
Các nàng sau khi biến hóa đều thành nữ tử.
Ở Bách Mộ sơn phần đông là Địa Tiên, Tán Tiên, ngoài ra chỉ có sáu Thiên Tiên và một vị Thuần Dương Chân Tiên.
Khô Thảo tiên tử này chính là Thuần Dương Chân Tiên. Bản thể của nàng là một cây cỏ dại nhìn như héo rũ, nhưng gốc cỏ dại này lại thần kỳ vô cùng, một khu vực lớn xung quanh nó không có hoa cỏ nào có thể sinh trưởng được. Nhất cử hóa hình thành Phản Hư Địa Tiên, sau đó lại dễ dàng vượt qua Thiên kiếp trở thành Thiên Tiên đầu tiên của Bách Mộ sơn. Vẻ đẹp của nàng ẩn giấu sâu bên trong, càng tiếp xúc với nàng nhiều càng không tránh được si mê, thậm chí Thiên Đế của Tam Giới cũng si mê nàng, Thiên Đế cũng muốn trộm hương, ai dè vừa tiến vào Bách Mộ sơn, Thiên Đế đã bị một cước đá bay đi …
Chỉ một từ vang vọng Thiên Giới: “Cút!”
Thiên Đế xám xịt rời đi.
Vì vậy Tam Giới đều suy đoán, sau lưng Khô Thảo tiên tử nhất định có Chân Thần Đạo Tổ. Bất quá, Khô Thảo tiên tử gần như là nữ tử tuyệt sắc đứng đầu Tam Giới, có thể có Chân Thần Đạo Tổ chống lưng cũng không kỳ quái.
“Tỷ tỷ.” Tiên nữ áo lục tròng mắt rưng rưng, “Tử Thảo muội muội chết thật thảm, một tiểu cô nương ôn nhu yếu ớt như thế mà cái tên Kỷ Ninh kia không một chút hạ thủ lưu tình. Phu quân ta cũng đã toàn lực tiến đến, thậm chí truyền âm ngăn cản, thế mà tên Kỷ Ninh vẫn giết Tử Thảo muội muội . Tỷ tỷ, … Người phải báo thù cho Tử Thảo!”
Trong mắt Khô Thảo tiên tử lóe ra ánh hàn quang, lạnh nhạt nói: “Bảy tiên nữ Bách Mộ sơn chúng ta không phải loại người có thể tùy ý bị đánh giết. Tên Kỷ Ninh này lai lịch ra sao, phu quân Phù Hoa Chân Tiên của ngươi cũng có chút thủ đoạn lợi hại, chẳng lẽ hắn cũng không giết được Kỷ Ninh?”
“Tên Kỷ Ninh này chẳng qua là một Phản Hư Thần Ma, cả Thiên kiếp cũng không vượt qua được.” Cô gái áo lục nói: “Bất quá, thực lực của hắn vô cùng cao minh, mặc dù là Phản Hư Thần Ma nhưng lại có thể ngăn cản phu quân ta một lát.”
“Ngăn cản Phù Hoa?” Khô Thảo tiên tử giật mình.
Thiên Tiên và Chân Tiên có chênh lệch rất lớn.
Muốn ngăn cản Chân Tiên, phóng mắt khắp Tam Giới cũng chỉ có vài Thiên Tiên yêu nghiệt nhất mới có thể làm được.
“Theo lời của phu quân, tuy hắn rất muốn giết tên Kỷ Ninh này nhưng thực lực của kẻ này xác thực đã đến cánh cửa Thiên Thần Chân Tiên.” Cô gái áo lục nói tiếp, “Hơn nữa Hạ Hoàng của thế giới Đại Hạ lại muốn che chở cho Kỷ Ninh, mà sau lưng Kỷ Ninh còn có một sư phó là Chân Thần Đạo Tổ. Đúng rồi, ta quên nói, Kỷ Ninh có tu luyện Bát Cửu Huyền Công.”
Thân hình Khô Thảo tiên tử dừng lại.
“Ta hiểu rồi.” Khô Thảo tiên tử đứng đó suy nghĩ.
Cô gái áo lục vô cùng lo lắng đứng đợi.
Nàng rất hiểu thủ đoạn của tỷ tỷ nhà mình, tất nhiên là hi vọng được tỷ tỷ hỗ trợ.
“Tỷ tỷ?” Cô gái áo lục nhẹ giọng nói.
“Trong bảy tiên nữ Bách Mộ sơn thì Tử Thảo là người sinh ra muộn nhất, hơn nữa suốt ngày ở gần ngươi. Từ lúc nàng độ kiếp thành Thiên Tiên ta cũng chỉ gặp mấy lần, tình cảm tuy rằng nhạt… Nhưng dù thế nào thì nàng ta cũng xuất thân Bách Mộ sơn. Nếu như ta nhớ không nhầm, sau khi nàng ta ly khai chỗ ngươi thì đi theo Thanh Hồ a.” Khô Thảo tiên tử nói.
“Đúng.” Cô gái áo lục gật đầu.
“Vậy ngày mai ta sẽ đi gặp Thanh Hồ.” Khô Thảo tiên tử nói.
Tiên nữ trên Bách Mộ sơn nhiều lắm, Địa Tiên Tán Tiên cũng có một đoàn. Những Địa Tiên Tán Tiên này dưới Thiên kiếp, Tam Tai Cửu Kiếp đều rất khó sống được trăm vạn năm. Cho nên người sinh ra sớm như Khô Thảo tiên tử có rất ít tình cảm với những tiên nữ này, chỉ có đám tiên nữ ra đời cùng thời với nàng mới có tình cảm sâu đậm. Tử Thảo kia cũng chỉ là một vãn bối đi theo mấy nhân vật lợi hại, lại gặp cơ duyên xảo hợp mà thành Thiên Tiên. Nếu không phải vì nàng là Thiên Tiên, sợ rằng Khô Thảo tiên tử cũng không nhớ rõ nàng.
Thế giới Đệ Ngũ.
Trong một cung điện nguy nga, môn chủ Vô Gian Môn Thanh Hồ đang nói chuyện với Khô Thảo tiên tử.
“Khô Thảo muội muội, chuyện này đầu đuôi thế nào ta đều đã nói cho muội nghe.” Thanh Hồ môn chủ lắc đầu: “Kỳ thật Vô Gian Môn ta mong muốn giết Kỷ Ninh hơn bất kỳ ai, hắn không chết chính là biến số lớn nhất trong việc Vô Gian Môn ta đánh chiếm thế giới Đại Hạ. Hiện tại hắn đã có thực lực làm rối loạn đại cục chứ đừng nói sau này, cho nên càng giết hắn sớm càng tốt.
Nhưng ngươi vẫn phải đợi cơ hội tốt a, dù sao tên Kỷ Ninh này cũng thực sự khó giết. Hắn có Bát Cửu Huyền Công hộ thể, một khi giết hắn không chết … Không chừng tiên nhân chúng ta phái đi sẽ bị nhân vật sau lưng hắn giết chết.”
Khô Thảo tiên tử cũng nhíu mày.
Nàng là loại người có ngạo khí rất cao, nhưng cũng không ngốc nghếch đến độ đi mạo hiểm tính mạng.
“Thanh Hồ.”
Một tiếng gầm giận dữ vang lên.
Một nam tử tóc dài buông xõa đi đến, ánh mắt gã rất đáng sợ.
“Ô Tiêu.” Thanh Hồ môn chủ, Khô Thảo tiên tử đều nhận ra kẻ đến là kỳ nhân trong đám Thiên Tiên, Ô Tiêu Thiên Tiên. Từ cổ chí kim, không ai biết được sức mạnh cực hạn của Ô Tiêu Thiên Tiên như thế nào. Nhưng chẳng cần do thám cũng có thể biết có lẽ cũng chỉ là cực hạn của Thiên Tiên thôi.
Thế nhưng lúc giao chiến gã có thể dùng rất nhiều chiêu bàng môn tả đạo làm Thiên Thần Chân Tiên cũng bị ăn thiệt thòi. Ví dụ như lúc Phù Hoa Chân Tiên đi giết Kỷ Ninh, Kỷ Ninh chỉ có thể dựa vào tiễn thuật để ngăn cản, thế nhưng Ô Tiêu Thiên Tiên chỉ cần dùng bàng môn tả đạo cũng dễ dàng trốn thoát, cho nên trong Tam Giới, đám Thiên Thần Chân Tiên đều dùng lễ ngang hàng đối đãi với gã.
“Tử Thảo chết đi như thế, ngươi đường đường là môn chủ Vô Gian Môn , vậy mà bảo hộ Tử Thảo như thế sao? Trước kia ngươi ở trước mặt ta nói thế nào?” Ô Tiêu Thiên Tiên cực kỳ phẫn nộ, gã không quên được nha đầu kia lúc mới hóa hình, vừa khai mở linh trí, ngốc nghếch đi theo gã, gọi gã là “lão gia tử”, lúc đấy gã vẫn luôn tủm tỉm cười với nha đầu ngốc ấy.
“Ta cũng bất lực, không cứu kịp.” Thanh Hồ môn chủ lắc đầu.
“Đáng chết.”
Trong mắt Ô Tiêu Thiên Tiên lóe lên hàn quang lập lòe, “Dưới trướng Thần Vương có ba trăm Vô Gian Môn, ngươi ngay cả đến một thiếp thân thị nữ còn không bảo vệ được thì còn xứng đáng làm một môn chủ không?”
“Ô Tiêu, ngươi hơi quá đáng rồi đấy!” Trong mắt Thanh Hồ môn chủ cũng lóe lên hàn quang, tóc xanh trên đầu cũng phiêu đãng bay lên, trong đôi mắt có chút âm u.
“Quá phận sao? Ngươi để cho Tử Thảo chết còn chưa quá phận ư? Ta đã từng bước dạy bảo Tử Thảo, giúp nàng xây dựng căn cơ vững chắc, một đường tiến lên Thiên Tiên, thậm chí thành Thiên Tiên cực hạn . Ta không ngờ… Ngươi sai bảo nàng làm việc thì cũng thôi đi, vậy mà lại để cho nàng đi tham gia sinh tử chém giết có nguy hiểm lớn như vậy.” Ô Tiêu Thiên Tiên phẫn nộ.
“Hài tử ngốc nghếch này, vậy mà không bóp nát tín phù ta cho nàng.” Trong mắt Ô Tiêu Thiên Tiên mơ hồ có chút lệ quang, nhưng lệ quang lập tức biến mất.
Ô Tiêu Thiên Tiên hận a.
Gã dạo chơi du hí trong Tam Giới cả đời, từ thời thượng cổ tới giờ đều sống rất tiêu sái nhưng rất ít khi có cảm tình với ai, lại đem tiểu cô nương ngốc nghếch luôn tự xem mình là thông minh kia coi như hài tử nhà mình. Ai ngờ bây giờ lại gặp cảnh sinh ly tử biệt. Kỳ thực lúc Tử Thảo gặp nguy cơ sống chết cũng có nghĩ đến Ô Tiêu Thiên Tiên, mặc dù Ô Tiêu luôn tự vỗ ngực nói như mình rất lợi hại: “Có chuyện gì cứ tìm đến ta, ta cho ngươi ba lần giúp đỡ, việc to bằng trời ta cũng đều giúp ngươi xử lý.”
“Lão gia hỏa ngươi cứ khoác lác đi, ngươi chỉ là một Thiên Tiên, còn nói việc to bằng trời cũng có thể xử lý sao.”
Lúc đó Ô Tiêu Thiên Tiên cũng chỉ cười, không coi đó là chuyện quan trọng.
Gã đã quên.
Lúc gặp nguy hiểm, Tử Thảo thấy Kỷ Ninh lợi hại như thế, nàng dám bóp nát tín phù Ô Tiêu Thiên Tiên cho nàng sao? Nàng sợ, rất sợ rằng Ô Tiêu Thiên Tiên đi đến cũng phải chịu chết, cho nên cả hai khối tín phù nàng bóp nát đều là tín phù của Thiên Thần Chân Tiên.
“Hừ.” Mắt Thanh Hồ môn chủ chợt lạnh đi, tức giận hừ một cái, “Ta không thể bảo vệ cho Tử Thảo, là ta sai. Lần này bỏ đi, không so đo với ngươi.” Thanh Hồ môn chủ trung thành theo Thần Vương đã lâu nên biết rất rõ, trong thế lực bên mình, Ô Tiêu Thiên Tiên tuyệt đối tiêu diêu tự tại nằm ngoài khả năng của Thiên Tiên, loại tiêu diêu tự tại này làm cho Thanh Hồ môn chủ mơ hồ thấy có gì đấy không đúng, cho nên lúc này nàng vẫn nhịn xuống, không muốn cùng Ô Tiêu Thiên Tiên triệt để đối lập.