"Vù…"
Hư không bị xé rách làm lộ ra một lối đi có ánh sáng mờ mờ. Khương Quân dẫn Kỷ Ninh, Bạch Thủy Trạch, tiểu Thanh đi qua lối đi hư không này.
"Sao?" Bỗng nhiên Kỷ Ninh giật mình, Bạch Thủy Trạch và tiểu Thanh ở bên cũng phải trợn mắt há hốc mồm.
Bởi vì ánh sáng trong lối đi này lúc thì biến thành đỏ lửa làm cả lối đi như biển lửa, lúc thì lại biến thành xanh như nước biển, làm cho cả lối đi như biển nước…Phi hành trong lối đi khoảng tầm chén trà nhỏ.
"Khương huynh." Kỷ Ninh hỏi. "Sao chúng ta lại ở trong lối đi xuyên hư không lâu như vậy? Chẳng lẽ mọi lần xé hư không tới chỗ khác đều như vậy sao?"
" Không."
Khương Quân cười, lắc đầu. "Bình thường rời khỏi thế giới Đại Họ, chỉ cần xé rách không gian, thi triển Đại Na Di là có thể lập tức tới một nơi nào khác, Nhưng hiện tại chúng ta đang tới chỗ sư tôn: "Tà Nguyệt Tam Tinh động, đây là nơi thần bí nhất tam giới nên nếu dùng phương pháp bình thường thì không thể nào tới được.
"A." Kỷ Ninh gật đầu nhẹ.
"Hiện tại không phải ta làm ra lối đi này mà là do sư tôn đang dẫn chúng ta tới đó." Khương Quân nói. "Cứ đi dọc theo lối đi này là có thể tới thẳng Tà Nguyệt Tam Tinh động"
"Còn bao lâu nữa?" Kỷ Ninh nhìn khoảng không xung quanh lối đi, toàn bộ đang dần trở về màu tối đen.
Lối đi tối đen cứ thế vặn vẹo mở ra đẳng trước làm Kỷ Ninh hơi hơi sợ.
Hắn có cảm giác như mình đang dần bị không gian vặn vẹo kia cuốn lấy.
"Nhanh, nhanh." Khương Quân cười nói.
Vừa dứt lời.
Vù!
Ở lối đi xuyên qua hư không phía trước, xuất hiện một thế giới rộng lớn. Khương Quân và đám Kỷ Ninh bay vào trong đó.
"Tới rồi!" Khương Quân đứng giữa không trung, trên mặt hiện lên vẻ tự mãn, mỉm cười nhìn thế giới xung quanh.
" Đây, đây là Tà Nguyệt Tam Tinh động?" Kỷ Ninh quan sát, thấy trước mặt là một thế giới vô tận. Thế giới này hiện ra với từng tòa thành lớn nhỏ, chỉ nhìn qua thôi cũng phát hiện ra thế giới này là một nơi cực kỳ giàu có rộng rãi.
Khương Quân nói: "Đây là thế giới trong động phủ mà sư tôn mở ra. Tính về kích thước thì cũng không kém thế giới Đại Hạ kia bao nhiêu."
"Sánh tầm với Đại Hạ?" Kỷ Ninh, Bạch Thủy Trạch, tiểu Thanh đều thầm gật đầu.
Kỷ Ninh hỏi: "Đây là thế giới do lão tổ tự mở ra sao? Trong truyền thuyết có một số nhân vật lợi hại có thể mở ra thế giới nhỏ, ví dụ như kiểu thế giới có phạm vi vài vạn dặm. Vậy mà một thế giới lớn cỡ Đại Hạ mà cũng mở được ra sao?"
"Ha ha…Thế giới thượng cổ được Bàn Cổ khai thiên lập địa ra sao còn lớn hơn không biết bao nhiêu lần những thế giới khác." Khương Quân lắc đầu cười nói : " Tuy sư tôn không thể bằng Bàn Cổ nhưng vẫn thừa sức mở ra một thế giới cỡ Đại Hạ."
"Thế giới động phủ này hoàn toàn cách ly với bên ngoài."
"Trong thế giới này có cả luôn hồi riêng, có cả Âm tào Địa phủ nhỏ. Sau khi chết, hồn phách có thể đầu thai ở lại thế giới này." Khương Quân cười nói. "Thật ra thế giới động phủ này y hệt như thế giới thượng cổ của Bàn Cổ, hoàn toàn không bị tam giới quản thúc. Cho dù là người bản lĩnh lớn thì cũng không thể nào vào được thế giới này."
Kỷ Ninh, Bạch Thủy Trạch, tiểu Thanh đều thầm hỏi.
Không bị tan giới quản thúc…
Tự tạo thành luôn hồi…
Người bản lĩnh lớn, quả thật đúng là người bản lĩnh lớn!
"Phương Thốn sơn là nơi trung tâm của thế giới động phủ này." Khương Quân chỉ về phía xa xa "Chính là ở đó."
Kỷ Ninh, Bạch Thủy Trạch, tiểu Thanh đều ngẩng đầu dõi theo.
Quả nhiên ở phía xa xa có một ngọn núi lơ lửng trên không trung.
"Đi."
Khương Quân dẫn đám Kỷ Ninh đi. Tới gần ngọn núi có thể thấy cả học tiên, thú sinh sống trên núi.
"Vù." Khương Quân, đám Kỷ Ninh bay lên núi, đáp xuống một đường núi.
"Dọc theo đường núi này là sẽ tới chỗ sư tôn dạy đạo cho đồ đệ." Khương Quân nói xong thì Kỷ Ninh cũng lập tức đi theo hướng đó.
Đường núi gộp ghềnh nhưng cũng có từng bậc đá để leo lên.
Đi được một lát, Khương Quân lại rẽ vào một lối đi khác. "Kỷ Ninh, trước tiên tới gặp đại sư huynh đã."
"Đại sư huynh?" Kỷ Ninh hơi khó hiểu nhưng vẫn đi theo Khương Quân vào lối rẽ.
"Đại sư huynh chính là người đầu tiên đi theo sư tôn nên nhất thiết không được thất lễ." Khương Quân nói.
"Vâng." Kỷ Ninh gật đầu.
Tai của Kỷ Ninh dần nghe được tiếng nói phát ra từ xa xa.
"Một lần, hai lần, ba bốn lần. Năm lần, sáu lần, bảy tám lần, chín lần mười lần…Đổ xuống cho ta!" Sau một hồi đếm, rắc một tiếng rồi ầm ầm, Khương Quân và Kỷ Ninh bước nhanh tới gần chỗ phát ra tiếng động, thấy được một cây đại thụ đổ ầm ầm xuống. Qua tán cây, Kỷ Ninh nhìn thấy lờ mờ một tiều phu đội mũ rơm, mặc vải bố, đi giày nam. Tiều phu này có làn da ngăm đen, dáng vẻ chất phác.
Khương Quân đi tới: "Đại sư huynh."
"Đại sư huynh?" Kỷ Ninh kinh ngạc.
Tiều phu?
Đại sư huynh?
Người tiều phu trước mặt rất đổi bình thường, ăn mặc cũng bình thường nốt. Hiện giờ tầm mắt của Kỷ Ninh cũng coi như đủ xa, nhưng lại không phát hiện ra cái giầy rơm, áo vải bố, mũ rơm rách nát kia có cái nào là pháp bảo.
Hơn nữa …Thế nào mà người tiều phu trước mặt này lại không có chút uy thế nào vậy, thâm chí là cả hơi thở cũng không làm cho Kỷ Ninh cảm thấy chút uy hiếp nào. Nhìn từ bất ký góc độ nào thì đều thấy người tiều phu này như một người bình thường!
"Phù." Người tiều phu đặt cái rìu lên vai, đứng thẳng dậy, quay đầu lại nhìn, cười nói. "Ha ha, là Khương Quân đó à, làm sao ngươi lại tới đây vậy."
"Ta phụng lệnh của sư tôn tới thế giới Đại Hạ đón tiểu sư đệ, hiện giờ về dẫn tiểu sư đệ tới gặp đại sư huynh." Khương Quân nói.
"Tiểu sư đệ?" Người tiều phu nhìn Kỷ Ninh với ánh mắt rất bình thường, không hề có chút sâu xa nào.
"Hắn chính là tiểu sư đệ, tên là Kỷ Ninh, hiện giờ mới Vạn Tượng chân nhân." Khương Quân nói. "Kỷ Ninh, còn không bái kiến đại sư huynh đi."
"Bái kiến đại sư huynh." Kỷ Ninh cung kính hành lễ.
Tiều phu cười: " Ta cũng chỉ là một gã đốn củi. Có điều nếu tuổi còn nhỏ mà đã được sư tôn phải người tới đón thì xem ra sư phụ rất coi trọng ngươi đó. Sư phụ rất tốt nhưng ngươi cũng phải nổ lực đừng để sư phụ thất vọng."
"Vâng." Kỷ Ninh gật đầu.
"Tốt lắm, đi mau đi. Khương Quân, ngươi dẫn Kỷ Ninh tới gặp sư phụ đi." Tiều phu nói.
" Được." Lúc này Khương Quân dẫn Kỷ Ninh rời đi.
Về lại lối cũ.
Kỷ Ninh nghi hoặc: "Chắc đại sư huynh không phải người thương đấy chứ."
Chính mình nhìn thấy đám người Lã Động Tân, hoàng đế Đại Hạ đều thấy vẻ bất phàm. Đương nhiên có thể là do đám người Lã Động Tân không thu giấu hơi thở! Nhưng vị tiều phu kia…thì lại không có chút dấu vết nào về việc tu luyện cả, dù mình có nhìn ở góc độ nào. Thậm chí trên vai người đó còn có cả vết chai, trên tóc cũng lấm tấm sợi bạc.
"Đương nhiên không phải người thường." Khương Quân nói. "Môn hạ của sư tôn từ thời lượng cổ tới giờ có không ít, Chân Tiên Thiên Thần cũng không thiếu. Nhưng nếu tính về thực lực thì không ai bằng được đại sư huynh! Đâij sư huynh mạnh hơn ta rất nhiều."
"Là người mạnh nhất ư?" Kỷ Ninh khiếp sợ.
"Đúng vậy, sau khi thế giới thượng cổ bị phá hủy, đại sư huynh ở luôn trong thế giới động phủ Tà Nguyệt Tam Tinh động này." Khương Quân nói. "Thành ra, rất ít người trong tam giới biết tới đại sư huynh."
Kỷ Ninh không khỏi kinh ngạc.
Sau khi thế giới thượng cổ bị phá hủy, ba ngàn thế giới lớn, hàng tỉ thế giới nhỏ được sinh ra.
Từ lúc ba ngàn thế giới sinh ra tới giờ, thời gian lâu tới khủng khiếp, vậy mà đại sư huynh kia vẫn kiên nhẫn không hề ra ngoài lưu lạc ở tam giới. Thông thường người có thực lực càng mạnh thì càng ưu thích du ngoạn các nơi ở tam giới. Dù sao thì mỗi thế giới đều có những điều đặc sắc thú vị riêng của nó.
Như Lã Động Tân dạo chơi nhân gian làm cho vô số thế giới có truyền thừa của hắn.
Như một số nhân vật lợi hại nổi tiếng khắp tam giới.
Vậy mà đại sư huynh lại chưa ra ngoài lần nào từ lúc thế giới thượng cổ bị phá hủy sao?
"Đại sư huynh có tên là gì vậy?" Kỷ Ninh hỏi.
"Tiều phu." Khương Quân nói.
"Ta hỏi tên khai sinh hoặc là đạo hiệu cơ?" Kỷ Ninh truy vấn.
"Bất kể là tên khai sinh hay đạo hiệu thì ta cũng chỉ thấy có một là "Tiều Phu." Khương Quân lắc đầu nói. "Còn vì sao thì ta không hề biết. Bình thường ngươi đi học đạo hay là tu luyện trong rừng đều có thể gặp đại sư huynh, lúc đó đại su huynh có thể sẽ chỉ điểm cho ngươi đó."
Kỷ Ninh gật đầu.
Không ngờ đại sư huynh, môn hạ của Bồ Đề lão tổ lại có thể thần bí tới vậy. Kỷ Ninh cũng phải thấy hiếu kỳ.
Rất nhanh, Khương Quân đã dẫn Kỷ Ninh tới sơn môn.
Ở cổng sơn môn có một tảng đá lớn, trên tảng đá lớn có năm chữ to: Tà Nguyệt Tam Tinh động!
Hai bên cổng sơn môn có hai đạo đồng mặc áo xanh. Hai đạo đồng này được tới Phương Thốn sơn thì cũng có thể coi như yêu nghiệt tuyệt thế bên ngoài, nhưng ở đây cũng chỉ được coi là bình thường, có thể được canh của là đã rất vui rồi.
"Sư tồ."
"Sư tồ." Hai tên đạo đồng cung kính hành lễ với Khương Quân. Khương Quân chính là Thần Dương chân tiên, có địa vị cao vời. Truyện Sắc Hiệp - http://truyenfull.vn
"Ừ."
Khương Quân gật đầu rồi dẫn Kỷ Ninh, Bạch Thủy Trạch, tiểu Thanh đi thằng vào tỏng, dĩ nhiên là hai tên đạo đồng không dám còn lại.
…..
Trên đường đi.
Cảnh vật ở Tà Nguyệt Tam Tinh động cực kỳ tuyệt đẹp, có thể thấy được đủ loại tiên cầm, tiên thú ở bên đường. Mỗi con đều ẩn giấu hơi thở của mình lại, nhưng dù có ẩn giấu thì Kỷ Ninh vẫn cảm thấy được uy hiếp cực kỳ lớn. Hiển nhiên là chúng đều rất mạnh.
Không khí trong Tà Nguyệt Tam Tinh động cực kỳ hiền hòa. Không hề có bất kỳ con thú nào dám tỏa ra hơi thờ hung ác, như thể chúng vốn là giống loài hiền dịu vậy.
"Lão tổ không cần ra ngoài mà vẫn có thể dạy đệ tử, cho nên ngoại trừ người còn có cả yêu quái, Thần Ma tới đây học rất nhiều." Khương Quân nói. "Lão tổ còn có một quy định ở bên trong, nếu đã ở trên Phương Thốn sơn thì cấm không được chiến đấu. Một khi có đệ tử dám cả gan đánh nhau là lão tổ lập tức ra tay trấn áp, làm cho hồn phi phách tán luôn!"
"Bất kể là ai, cho dù là ta, đối mặt với đồ tử đồ lớn thì cũng không hề ra tay. Một khi ta ra tay, sư tôn sẽ lập tức giết ta luôn." Khương Quân nói. "Đây là kỷ luật thép, không ai được làm trái."
Kỷ Ninh gật đầu.
Thảo nào không khí lại hiền hòa tới vậy. Hóa ra là cấm chiến đấu. Lão tổ đang ở trên núi, ai cả gan dám làm bậy đây?
Đi tiếp lên.
Thỉnh thoảng lại nghe thấy tiếng xưng hô "Sư tổ" "Sư thúc" "Sư bá". Hiển nhiên là Khương Quân có thân phận địa vị rất cao.
"Sư tôn ở ngay bên trong."Khương Quân chỉ vào một lối đi bình thường phía trước ở cửa lối đi có hai đạo đồng.
"Sư thúc, sư tôt đã sớm cặn dặn, không cần bẩm báo, cứ thế dẫn Kỷ Ninh đi thẳng vào." Một tên đạo đồng trong đó cười nói.