- Không có.

Đông Mục lắc đầu thở dài.

- Thiên Nhất đại ca còn bị vây trong dịch lãng giới, pháp thân tọa trấn Trấn Thiên thương cung, chuyện của ngươi là pháp thân của hắn nói. Ai, dù sao dịch lãng giới là động phủ do Vĩnh Hằng Đế Quân kiến tạo, hơn nữa Dịch Lãng Đế Quân còn không phải Đế Quân thông thường.

Kỷ Ninh gật đầu.

Dịch lãng giới cũng là một trong các hiểm địa trong vô tận cương vực, Đạo Quân tứ bộ chết trong đó không ít nhưng vẫn có không ít Đạo Quân đi vào. Cũng bởi vì Dịch Lãng Đế Quân lưu lại cơ duyên không nhỏ, Dịch Lãng Đế Quân cực kỳ am hiểu suy diễn, hắn từng được công nhận là suy diễn đệ nhất nhân trong vô tận cương vực.

Về sau Dịch Lãng Đế Quân cũng đi phiêu bạt, động phủ của hắn vô chủ, nhiều đời đều có Đạo Quân đi vào, như Đại Mạc Đạo Quân cực kỳ am hiểu suy diễn, thậm chí hắn thành lập môn phái trong ‘Dịch Lãng Vĩnh Hằng Giới’, rất nhiều đại năng đều cho rằng Đại Mạc Đạo Quân đạt được truyền thừa của Dịch Lãng Đế Quân.

Vèo.

Vèo.

Hai đạo thân ảnh từ xa bay tới, là Đan Bảo và Tô Vưu Cơ.

Hai người bọn họ đều là Đạo Quân, cũng mặc kệ xuyên qua hư không hay phi hành bình thường đều không bằng Kỷ Ninh..

- Hai vị Đạo Quân.

Đông Mục sợ hãi không nhỏ.

- Chủ nhân, người Thanh Phong thánh điện chết rồi?

Đan Bảo hô.

- Chủ nhân ngươi cũng quá nhanh.

Tô Vưu Cơ cũng cười nói.

Kỷ Ninh gật đầu nhìn sang Đông Mục:

- Đông Mục, chúng ta nhanh chóng rời đi, nơi này tiếp cận địa bàn của Thanh Phong thánh địa, chúng ta ở lại đây vô cùng nguy hiểm.

Đông Mục còn rung động hai gã Đạo Quân hô Kỷ Ninh là chủ nhân, nghe Kỷ Ninh nói thế liền gật đầu:

- Đúng đúng đúng, chúng ta đi nhanh lên.

- Đi.

Kỷ Ninh xuất ra tàu cao tốc, lúc này bốn người lên tàu cao tốc rời đi.

...

Trên tàu cao tốc.

Đông Mục nhìn Đan Bảo và Tô Vưu Cơ, lại nhìn Kỷ Ninh.

- Đạo Quân?

Đông Mục nhìn xem Kỷ Ninh.

- Bắc Minh huynh đệ, hai Đạo Quân này là tùy tùng của ngươi?

- Không có gì, chủ nhân nhà ta tùy thời có thể thành Đạo Quân. Mặc dù không thành Đạo Quân cũng mạnh hơn hai chúng ta.

Đan Bảo nói.

- Ngươi còn chưa thấy qua thực lực chân chính của chủ nhân nhà ta đâu.

Tô Vưu Cơ cũng nói.

Đông Mục âm thầm kinh hãi.

Chưa từng thấy qua, vừa rồi Kỷ Ninh chỉ bằng vào kiếm ý đã bắt địch nhân, như vậy còn không tính là chính thức ra tay.

- Đông Mục huynh đệ.

Kỷ Ninh lại hỏi:

- Tại sao ngươi lại chống lại Thanh Phong thánh điện, hơn nữa cờn ở cạnh địa bàn của chúng?

Nơi bọn họ vừa giao thủ là vùng phân tranh với Thanh Phong thánh điện, cũng gần với cương vực đối phương.

Mà Thiên Thương cung cách nơi này tới mười cương vực, chạy đi cũng cần nửa năm.

Nửa năm nói gần, người tu hành có tuổi thọ dài đằng đẳng. Có thể nhắc tới cũng rất dài, chém giết sinh tử, thời gian nửa năm đã đủ bị giết vô số lần.

Hai đại môn phái nằm cách nhau có mười hai cương vực, bọn họ đều thống lĩnh cương vực của mình, cả hai là đói thủ cũ, cũng là tử địch.

- Nói tới vấn đề này có quan hệ với đồ đệ của ta.

Đông Mục lắc đầu nói:

- Ta hơn hai vạn năm trước phiêu bạt đến tận đây, gặp được một tiểu gia hỏa, thấy hắn thiên phú cực cao mà lại bản tính tinh khiết lương thiện, liền thu hắn làm đồ đệ, ta cũng quan sát hắn phát triển, ngẫu nhiên cũng âm thầm dẫn dắt, ai nghĩ đến hắn bởi vì ngắt lấy một gốc kỳ bảo đưa tới Thanh Phong thánh điện đuổi giết. Đương nhiên ta xuất thủ cứu! Thanh Phong thánh điện cách đây rất gần, cho nên có Thế Giới Cảnh chạy đến, cho nên ta mới luân lạc tới mức bị năm tên Thế Giới Cảnh vây công. Nếu như không phải Bắc Minh huynh đệ ngươi xuất hiện, chỉ sợ lần này ta cũng...

Kỷ Ninh nhẹ nhàng gật đầu:

- Ta bắt năm tên Thế Giới cảnh của Thanh Phong thánh điện, bọn chúng đã bóp nát ngọc phù, sợ rằng đã cầu cứu.

- Đúng, nhất định là đang cầu cứu.

Đông Mục biểu lộ trịnh trọng, nói:

- Chúng ta muốn trở lại Thiên Thương cung, chỉ sợ còn nhiều phiền phức.

- Phiền toái?

Kỷ Ninh nhìn Đông Mục.

- Có phiền toái gì.

Đan Bảo thì là hỏi.

- Thanh Phong thánh điện là tử địch với Thiên Thương cung chúng ta, vô tận tuế nguyệt tích lũy thù hận không biết bao nhiêu, tính toán không chế không thôi, thực lực của bọn chúng không thua gì chúng ta.

Đông Mục nói ra:

- Thanh Phong thánh điện có bốn tên Đạo Quân, trong đó một người là Đạo Quân tứ bộ, còn có hai Đạo Quân tam bộ, còn có một dựa vào Thâu Thiên Sinh Tử Đan mới đột phá Đạo Quân nhất bộ, vừa rồi Bắc Minh huynh đệ ra tay với năm tên Thế Giới Cảnh, bọn chúng bóp nát ngọc phù cầu cứu... Thanh Phong thánh điện phát hiện nhiều Thế Giới Cảnh đồng thời cầu cứu như thế, ít nhất cũng phái một Đạo Quân tam bộ ra tay, nói không chừng có khả năng là Đạo Quân tứ bộ Thanh Phong Thánh chủ tự mình ra tay.

Kỷ Ninh gật đầu.

- Đạo Quân tứ bộ ah.

Đan Bảo thì thào tự nói, lúc này Tô Vưu Cơ cũng có chút trịnh trọng.

- Không cần phải lo lắng.

Kỷ Ninh cười nói:

- Binh tới tướng đỡ, nước tới đấp đất ngăn.

Hắn có tự tin này.

Hắn có năm đại khôi lỗi nơi tay, Đạo Quân tam bộ không lọt vào trong mắt hắn. Hơn nữa tinh đồ Mang Nhai quốc thật sự quá kỹ càng, Thanh Phong thánh điện có Đạo Quân thực lực ra sao cũng giới thiệu qua.

Thanh Phong thánh điện chỉ có một người có thể uy hiếp Kỷ Ninh.

Chính là Thanh Phong Thánh chủ sáng tạo Thanh Phong thánh điện, thực lực cũng được, cũng tương đương Thiên Nhất Đạo Quân! Trong Đạo Quân tứ bộ cũng xem như vô cùng lợi hại..

- Thực không may mắn đụng phải Thanh Phong Thánh chủ cũng chỉ có thể dùng một phần đạo phù.

Kỷ Ninh nói thầm:

- Nếu quả thật như vậy, ta cũng giúp Thiên Thương cung diệt trừ tử địch.

Đạo phù của chúa tể chết đi có uy năng cường đại khó lường. Giết Đạo Quân tứ bộ khẳng định dễ dàng, nhưng Kỷ Ninh cũng chỉ có hai đạo phù mà thôi, không đến thời khắc mấu chốt thì hắn không muốn sử dụng.

Đây chính là thứ muốn mua cũng không mua được.

...

Tàu cao tốc đang tiến lên rất nhanh..

Trên tàu cao tốc Đông Mục lo lắng nói:

- Đạo Quân Thanh Phong thánh điện có tốc độ nhanh hơn chúng ta, chúng ta chạy về Thiên Thương cung cần thời gian nửa năm, thời gian nửa năm đó đầy đủ Thanh Phong thánh điện đuổi theo chúng ta.

- Ân.

Kỷ Ninh gật đầu.

Tốc độ của mình có thể so với Đạo Quân tam bộ.

Thanh Phong thánh điện muốn đuổi giết, nhất định phải phái Đạo Quân am hiểu không gian.

- Nếu không chúng ta đi đường vòng?

Kỷ Ninh nói ra.