Type: Ximiiesk

“Hử?” Sơ Kiến giả ngốc, đưa tay lục lọi trong tủ mát nhưng đã quên mất mình muốn tìm cái gì rồi.

Cô thẳng lưng ngắt điện thoại, không cho Đồng Phi có cơ hội tiếp tục tra hỏi.

Kiểm Biên Lâm đang ở phía sau cô cũng đồng thời nghiêng người, vươn tay ra lấy hộp nước ép bưởi trong ô vuông nhỏ ngăn thứ hai rồi nhét vào lòng cô. Đây là loại đồ uống cô thích nhất.

Sơ Kiến lẩm bẩm cảm ơn, ánh mắt cô chạm phải ánh mắt anh.

Cô thề là anh nhất định đã nghe thấy…

Thật ra “gì đó” chắc chắn là không có.

Nhưng câu hỏi này vẫn khiến cô nghĩ đến việc không nên nghĩ.

Nhớ lại năm ấy, khi hai người đi phà sang sông… Lúc đó, cả chiếc phà chật kín toàn người là người, xe máy và xe đạp cũng chen chúc.  Sơ Kiến và anh bị xô xô đẩy đẩy vào trong góc, cả đám người ngăn cách họ với ba mẹ cô và ba anh. Trong lúc cô đang lo lắng không biết chiếc áo bông mới tinh mình mặc có bị xe cọ bẩn hay không thì bất ngờ bị anh che khuất tầm mắt. Cảm giác khi ấy chính là… cánh môi ươn ướt bị ngậm lấy…

Sơ Kiến dứt khoát bỏ lại hộp nước ép bưởi, lấy loại nước cà rốt mà bản thân ghét nhất rồi bỏ đi.

Cả đêm cô không ra khỏi phòng lần nào nữa.

---

Ngày hôm sau, trời vừa sáng, ba mẹ cô đã nói muốn về Hàng Châu tảo mộ ông nội. Cô trở mình định ngủ tiếp, không ngờ lại bị mẹ kéo dậy, dặn dò chuyện trong bếp có cháo gà.

Mẹ cô sẵn tiện còn nói cho cô biết rằng buổi chiều Kiểm Biên Lâm phải bay, buổi trưa không ai nấu cơm cho anh thì rất tội nghiệp, bảo cô hâm lại cháo gà rồi gọi anh qua, hai người cùng ăn.

“Thôi mà, giờ mẹ đưa qua đó đi, cho anh ấy hết, con không ăn đâu…” Cô kháng nghị.

Ba mẹ mỗi người một câu bắt đầu trách cô không hiểu chuyện, cuối cùng phải nói đến khi Sơ Kiến xin tha mới chịu đi.

Kết quả là cô đánh một giấc đến hơn mười giờ mới bò đậy, ôm một đống quần áo bẩn lê ra khỏi phòng ngủ. Trong bếp rõ ràng đã có một bóng người rất cao đang rửa mặt bằng nước lạnh.

Cháo gà nóng hổi được đặt trên quầy bar nhỏ.

Ti vi mở với âm lượng rất thấp đang phát lại chương trình The Voice, trùng hợp chính là đoạn mở đầu Na Anh hát bài Sứ Thanh Hoa của Châu Tổng – Châu Kiệt Luân, “Bầu trời trong xanh chờ mưa bụi, còn em đang đợi người thương. Khói bếp lượn lờ cao vút, cách dòng sông ngàn vạn dặm…”

---

“Mẹ em đưa anh chìa khóa à?” Cô gần như sụp đổ phút chốc trong tiếng hát du dương quanh quẩn bên mình.

Hai tay anh vốc nước lạnh hất lên mặt. Động tác quá mạnh nên bọt nước văng tung tóe khắp người, còn làm ướt cả chiếc quần dài thể thao màu đen nữa.

“Tranh thủ còn nóng thì ăn đi! Anh đã đổi chuyến bay, giờ phải đi rồi.” Kiểm Biên Lâm đứng thẳng người dậy, từng giọt nước còn đọng lại trên gương mặt đang men theo gò má chảy xuống cằm. Anh đưa tay lau đi, dường như không dám nhìn thẳng vào cô.

Anh cầm lấy áo khoác thể thao trên sô pha, trước khi đi còn đặt chìa khóa nhà cô lên nóc tủ giày.

Sơ Kiến nhìn cánh cửa đóng lại với vẻ mặt vô cùng khó hiểu.

Cô bỏ quần áo bẩn vào máy giặt đặt ngoài ban công, lúc này mới trông thấy túi ni lông đựng rác đặt ở một góc, trong đó nhét cả bộ búp bê Blythe mà cô thích nhất, năm nào cũng có và đều là phiên bản giới hạn số lượng, ngoài ra còn có một hộp giấy.

Sơ Kiến chưa từng mở chiếc hộp này ra nên không biết bên trong chứa những gì.

Cô sững sờ nhìn mớ đồ trong túi rác, cảm giác áy náy giấu kín trong lòng nhiều năm bỗng nhiên trở nên sâu sắc và rõ rệt hơn.

Đây là món đồ trước khi đi Macau, Kiểm Biên Lâm bảo người mang đến nhà hôm sinh nhật cô.

Lúc cô ký nhận, mẹ còn hỏi là ai tặng thế. Chuyện năm đó ngoại trừ cô và Kiểm Biên Lâm ra, hai bên gia đình không ai hay biết cả. Thế nên cô không dám nói thật, chỉ trả lời qua loa là một người mình không thích, sau đó tùy tiện mở túi rác ra vứt vào. Vốn cho rằng vứt đi không còn chuyện gì nữa, vậy mà…

Do cô vội vã thu dọn đồ đạc nên đã quên bẵng mất.

Cô nhớ lúc đi, mẹ còn nhắc nhở, “Bất kể do ai tặng thì cũng là tấm lòng của người ta, vứt đi rất đáng tiếc.”

Kết quả là bà mẹ hồ đồ của cô không vứt đi thật.

Lại còn để người bị hại nhìn thấy nữa chứ!!!

Ôi, ôi, ôi…

Sơ Kiến tiếp tục áy náy một lúc lâu, ăn hai bát cháo rồi vội vàng sửa soạn, lúc sắp đi còn ngồi sụp xuống cạnh cửa, nhìn chằm chằm vào túi đồ kia, do dự trong giây lát rồi lại cầm lên bước ra ngoài.

Không ngờ rằng anh vẫn đứng ở ngoài hành lang chưa đi.

Lần này thì tiêu rồi!

Nhưng cô đã tận tay xách túi đồ này đi ra, không thể che giấu được. Dù là một người lạ thích cô, không có mối quan hệ qua lại nhiều năm như thế thì cô cũng cảm thấy việc vứt quà sinh nhật của đối phương tặng ngay trước mặt họ là hành động rất sỉ nhục người khác. Huống chi hai người còn quen biết hơn hai mươi năm.

Kiểm Biên Lâm cao 1m83, đang thong dong dựa vào vách tường cách cô chừng năm thước, nghiêng đầu, khuỷu tay chống vào vách đứng thẳng người dậy. Từ lúc cô bước ra khỏi cửa, anh đã khẽ cau mày, lẳng lặng nhìn cô.

Sơ Kiến hơi hoang mang, vội vàng đưa tay chỉ về phía cửa nhà anh, “Không phải em muốn vứt đi mà chỉ định… trả lại cho anh thôi…”

Tòa nhà chung cư cao cấp họ thuê được thiết kế một tầng hai căn hộ, vừa yên tĩnh lại an toàn. Mẹ Sơ Kiến thuê giúp cho Kiểm Biên Lâm ở đây luôn vì muốn anh có không gian riêng tư dù bình thường anh hiếm khi ở nhà, cũng không gây ồn ào. Nhưng bây giờ, cuối cùng ưu điểm lại hóa thành khuyết điểm.

Trong hoàn cảnh này, chỉ có anh và cô, khả năng người ngoài xuất hiện là không có, dù là một người đi nhầm vô tình giúp phá tan cục diện bế tắc này.

Kiểm Biên Lâm càng im lặng, Sơ Kiến càng toát mồ hôi.

Khu chung cư thì cứ lặng ngắt như tờ.

Rõ ràng là cửa kính ngoài hành lang đang mở, nhưng ngoại trừ bóng cây lay động qua lại thì không hề có bất kì âm thanh nào khác.

---

Không biết cô lấy can đảm ở đâu ra, rốt cuộc cũng lí nhí bật ra nỗi lòng đè nén đã nhiều năm, “Anh có thể… đừng thích em nữa không?”

Bóng người đứng chắn giữa hành lang bất động thật lâu mới đi tới.

Sơ Kiến cảm giác có lẽ… có lẽ mình nói ra điều này không đúng lúc lắm. lựa ngay lúc cầm quà người ta tặng định vứt đi, bị bắt gặp thì thật sự… thật sự là quá đáng. “Anh cũng thấy đấy, đó đã là chuyện lúc còn bé. Hồi đó, không nói rõ từ đầu là lỗi của em, nhưng sau này, em đã nói thẳng rồi kia mà. Chúng ta đều đã trưởng thành, em cảm thấy không cần thiết phải nghiêm túc nhắc lại vấn đề, chỉ bóng gió như thế anh cũng hiểu được…”

---

Anh che đi mọi luồng ánh sáng, rọi vào từ ngoài cửa sổ, cúi đầu, ngắt lời tôi.

“Không thể!”