Mẫn

Chương 10: Lần thứ 1314 xuyên thư

Tám tuổi ta tới Yến quốc làm con tin, ta muốn đọc sách, muốn giống những hoàng tử khác tu tập lục nghệ*, nhưng ta chỉ là một chất tử.

* Bao gồm: lễ, nhạc, xạ, ngự, thư, số (lễ nghĩa, âm nhạc, bắn cung, cưỡi ngựa, thư pháp, toán học).

Bọn họ ức hiếp ta, ta cũng không đánh trả, điều này làm các cung nhân càng thêm thương hại ta.

Hôm ấy tuyết rơi dày đặc, ta như thường lệ đứng ở ngoài cửa nghe tiếng giảng bài bên trong vọng ra. Ta cầm giấy bút nhặt được ra ghi chép từng cái, ngón tay lạnh đến cứng đờ.

Có một tiểu cung nữ lặng lẽ gọi ta, nàng cầm một chồng giấy sạch sẽ, khẽ nói với ta đây là Tứ công chúa cho ta, nhưng nàng ấy ngại mất thể diện nên không cho người khác biết, bảo ta giữ bí mật giúp nàng.

Sau ngày đó, ta dần dần chú ý tới Tứ công chúa, ta phát hiện nàng dường như khác với những người khác.

Trên người nàng có loại “cảm giác quen thuộc”, không phải là gặp lại cố nhân mà hình như ta thấy được “chính mình”.

Ta lắc đầu, nghĩ rằng mình bị ma chướng.

Mười bốn tuổi, ta bị ban cho Tứ công chúa. Điều này giúp ta có thêm cơ hội tiếp cận nàng, đi xem linh hồn quen thuộc kia của nàng.

Âm thanh gào thét trong lòng ta càng lúc càng lớn, nó nói, tới gần nàng có thể tìm được con người thật của ta.

Ngày nào ta cũng tới chỗ nàng thỉnh an, thường xuyên nhìn nàng khi nàng không chú ý. Qua cử chỉ của nàng, dường như ta thấy được…… con người mà ta đã đánh mất?

Một con sói đội lốt cừu lâu đến nỗi quên mất bản thân là sói.

Quá lâu rồi, ta khoác da cừu quá lâu rồi. Bản tính của sói ra sao, ta không biết nữa.

Con người kia của ta sống quá vất vả, quá mệt mỏi mà chẳng được gì.

Tứ công chúa trông không tồi, đôi mắt hổ phách linh động, cười rộ lên có hai má lúm đồng tiền, nhưng mỗi lần nàng nhìn thấy ta đều xụ mặt, cũng không cười. Nàng luôn mắng ta đồ yếu đuối, mắng ta vô dụng.

Những thứ đó chẳng thể làm tổn thương ta, ta đã chết lặng, tiếp thu hết thảy mà không chút thắc mắc.

Chỉ cần để ta ở bên cạnh nàng, tựa như được ở bên cái “ta” đã mất đi.

Đồng thời ta cũng khẩn cầu, cái ta đã mất đi kia có thể chấp nhận ta hiện giờ.

Liên Hương thường kể cho ta nghe về nàng, nói Tứ công chúa mặt lạnh nhưng thiện tâm, nói nàng luôn lén giúp ta nhưng không cho ta biết.

Ngày ấy, lần duy nhất ta có thể nắm lấy tay nàng, đó là ngày ta mắc căn bệnh đổi lấy từ việc ta tự dội nước lạnh cho mình. Ta nhìn nàng trông chừng ta một đêm, tay nàng bị ta dùng sức nắm chặt, có lẽ nàng không biết.

Ta cho rằng nàng bằng lòng tới gần ta.

Cung yến hôm đó, nàng lại tát ta một bạt tai. Rất lâu rồi ta không có cảm xúc, nhưng lần này lại thấy thương tâm và phẫn nộ.

Nhưng ta vẫn muốn thấy “bản thân” tiếp nhận con người hiện giờ của ta.

Ta trao trái tim cho nàng, nàng lại đâm vào tim ta hai lần, tận hai lần!

Nàng phá vỡ giấc mơ của ta!

Nàng làm tan nát trái tim ta.

Ta phẫn nộ! Ta đốt cháy hận ý hừng hực! Ta muốn nàng trả lại con người giả kia cho ta.

Nhưng ta không về được.

Đồng thời, cuối cùng ta đã tìm lại con người thật của mình.

Ta dỡ da cừu xuống, trở về với bản chất của mình. Chinh chiến năm năm, nửa đêm ta luôn khó đi vào giấc ngủ. Ta vừa nhớ tới gương mặt nàng, liền nghĩ đến trước kia ta bị nàng chối bỏ, bị nàng bắn xuyên tim.

Cuối cùng, chín nước sáp nhập, ta thực hiện một sự thống nhất lớn. Ai muốn giúp nàng, ta giết kẻ ấy. Sở quốc là khối xương cứng, ta vốn định xử lý sau, nhưng bây giờ lại không thể không ra tay trước thời hạn.

Khi ta đi vào trong điện, lại phát hiện không khí quạnh quẽ lạ thường, ta muốn nhìn thấy nàng xin tha, hối hận bất kham, nhưng không có, thậm chí nàng còn không có bất kỳ cảm xúc thăng trầm nào.

Nàng nói ta hãy giết nàng, kết thúc hết thảy.

Sao ta có thể để nàng như ý?

Khi nàng giặt đồ, ta thường xuyên đi nhìn nàng. Dường như ta đã tách nàng ra khỏi những giấc mơ vỡ tan của ta, nhưng ta không thừa nhận, ta vẫn hận nàng vì đã đánh nát mộng tưởng của ta!

Ta muốn hỏi nguyên nhân, nhưng ta sẽ không tự mình đi hỏi.

Liên Hương vẫn luôn cầu ta đi gặp nàng, ta nói bóng nói gió bảo Liên Hương tự mình đi, Liên Hương quá nặng cảm tình.

Chỉ vì ngày đó khi nàng đưa giấy cho ta, ta nói một câu cảm tạ, nở một nụ cười, nàng liền coi ta thành bạn tốt. Chỉ vì Mộ Dung Thục đã từng là chủ tử của nàng, nàng liền máu chảy đầu rơi mà giúp đỡ.

Ta không hề phòng bị Liên Hương, không ngờ lại bị nàng ấy tính kế.

Mộ Dung Thục…… Ta không cách nào đối mặt với nàng như lúc trước.

Lúc này ta mới chân chính tách nàng ra khỏi giấc mơ ta đã tạo ra, nàng chính là nàng.

Ta bắt đầu xem xét lại tình cảm mà ta dành cho nàng, nếu nói không hận…… Sao có thể, ta sẽ không lừa chính mình.

Cung yến ngày đó là ta tìm người giả mạo người Yến quốc muốn đón nàng đi. Ta nhìn nàng hoàn toàn mất đi ý chí sống, chỉ thấy phẫn nộ.

Nhưng không ngờ lại thật sự có thích khách.

Nàng đỡ tên cho người khác.

A ——

Làm thật tốt!

Nàng bị thương cửu tử nhất sinh, ta hoảng hốt đến lạ. Ta tìm người chữa trị cho nàng, chỉ cần nàng nói một câu, có lẽ ta sẽ thả nàng đi.

Nhưng không, nàng rất bướng bỉnh.

Sau này, ta để nàng tiếp tục ở lại Hoán Y Cục, nàng cũng không oán hận một câu. Ngày nào ta cũng nhìn nàng giặt quần áo, nhịn không được muốn tiến lên hỏi nàng, cuối cùng nàng muốn gì.

Sau chuyện đó, là ta kêu Liên Hương đến xem tình trạng của nàng.

Nàng hoài thai con của ta, ta…… cảm xúc của ta không thể diễn tả được, có vui mừng, có lo lắng, có do dự.

Nàng có thể cúi đầu, nhưng cho dù nàng giả vờ cụp mi rũ mắt, ta biết sự kiêu ngạo của nàng vẫn luôn ở đó.

Giống như…… con người thật của ta.

Giang Nam nổi loạn, ta buộc phải đi, lại bất giác nhìn về phía nàng. Trong mắt ta không có hài tử, trong mắt ta chỉ có nàng.

Nàng không có nói một chữ nào, ta tức giận vội vã rời đi.

Ta cho rằng nếu mình nhanh hơn chút thì sẽ có thể ở cùng nàng khi lâm bồn, lại không nghĩ tới…… Nàng không hề chờ ta.

Hoặc là nói, nàng căn bản chưa từng chờ ta.

Ngày ấy, ta nhìn hoa ngọc trâm tàn ngoài cửa sổ.

Mất! Như mọi khi, ta hoàn toàn đánh mất trái tim mình.

Ta…… Ta……

Ta hoàn toàn mất đi nàng.

Ta tìm thấy chính mình, nhưng lại mất đi “bản thân”.

Ta đã từng…… từng đưa mứt hoa quả qua cho nàng, nàng chỉ ăn hai miếng liền nôn ra.

Có lẽ đến lúc chết, nàng cũng chưa bao giờ chấp nhận ta.

Ta an táng nàng ở cố thổ Yến quốc, ta nghĩ, ta cũng không thể sống đến trăm năm.

Ta vẫn hận nàng!

Nhưng ta lại vội vã đi gặp nàng, ta dốc hết tâm huyết dạy con trai nàng thành một đế vương chuẩn mực. Nàng từng xin ta đối xử tử tế với con dân, ta sẽ làm được.

Năm Đông Phương Mục mười tuổi, thị vệ chi thần không ngừng vu nội, trung chí chi sĩ quên thân vu ngoại*, ta đỡ hắn lên ngôi vị Hoàng đế.

* Trích từ ‘前出师表’ của Gia Cát Lượng, nghĩa là bên trong những cận thần không hề chểnh mảng nội chính, bên ngoài những người lính trung nghĩa quên mình bảo vệ để báo đáp ân nghĩa của hoàng đế.

Hắn sẽ là một minh quân, không giống ta, tiếng tăm bạo ngược truyền xa.

Cuối cùng ta cũng có thể đi gặp nàng.

Đó là ngày mười bốn tháng bảy.

Lần thứ 1314 xuyên thư, viết lại kết cục dang dở thành công.

Cá: ‘Bản thân’, ‘ta trước kia’ chính là Bùi Thanh, cũng là con sói. ‘Ta giả’ chính là Đông Phương Từ sau nhiều lần xuyên sách đánh mất chính mình, trở thành con cừu. Đông Phương Từ nhớ về mình trước kia nhưng chỉ muốn ‘ở cạnh’ chứ không muốn quay lại, vì khi đó hắn không cảm thấy hạnh phúc.