Chu Khang cực kỳ hối hận, đều sắp hối hận muốn chết rồi. Cậu biết mà, đàn ông không thể luôn nhẫn nhịn, nếu không dù người có tốt đến mấy cũng có thể sinh ra bệnh. Tướng quân đúng là có thể nhịn, một lần nhịn tận mấy tháng lận, sau đó hỏa khí mấy tháng này dồn lại một lần phát hết ra ngoài. Đậu má, đây vậy mà là trận chiến thứ hai sau khi thừa dịp anh zai Chu say rượu dùng tay phục vụ cho đấy!

Cuối cùng Chu Khang biết được mùi vị gọi là chết đi sống lại. Má! Lực kéo dài này, lực bùng nổ này, Tướng quân, ngài thật sự còn thuộc phạm trù nhân loại sao?

Không bị chảy máu, không bị thương tổn gì, Chu Khang tuyệt vọng với dị năng chữa trị của mình. Đậu má, thời điểm như này chẳng lẽ không phải trực tiếp ngất đi sẽ tốt hơn sao?

Từ lúc bị đè xuống ăn trời còn chưa tối hẳn, cho tới hiện tại giờ phút này, anh đây không có đồng hồ, thế nhưng, cặp nến đỏ trông rất quê mùa kia chỉ còn lại có một mẩu ngắn tí! Mà Mông tướng quân còn đang trên người cậu cần cù cày cấy không biết mệt mỏi!

Chu Khang đã sớm không còn chút sức lực, chỉ có thể mềm nhũn nằm nơi đó mặc người làm gì thì làm, ngay cả nước mắt cũng không chảy thêm được nữa. Vô sự tự thông tự học thành tài cái gì thật sự khiến người ta chán ghét từ tận đáy lòng, anh đây không muốn đổi tư thế a khốn nạn! Chu Khang không chịu nổi, móng vuốt duỗi ra cào mấy cái lên khuôn mặt đẹp trai tuấn tú kia.

Mông Khác thấy Chu Khang vươn tay xoa mặt hắn, một phát bắt được bàn tay kia tỉ mỉ gặm mút một lần, dưới thân lại tăng thêm ba phần khí lực.

Nhất thời Chu Khang không thở ra hơi, sau đó tại trước thời khắc cuối cùng, hạnh phúc mà hôn mê bất tỉnh.

Lúc Mông Khác rút ra đã kiểm tra thân thể Chu Khang, không có nứt chảy máu, chỉ hơi hơi sưng đỏ, thế mới yên lòng, đối với dị năng chữa trị càng thêm thỏa mãn. Sau đó đổi nước tắm, ngâm cánh hoa hồng, thả người vào rồi nhanh tay nhanh chân kéo ra ga giường trải lên chăn, rửa sạch sẽ người kia trong trong ngoài ngoài, lau khô xong mới cẩn thận từng li từng tí một thả lại trên nệm.

Chu Khang tỉnh lại lúc mặt trời đã lên rất cao rồi, mà Mông tướng quân hiếm thấy cũng chưa dậy, còn ngủ rất ngon, khóe miệng hơi nhếch lên, tựa hồ tâm tình rất tốt.

Chu Khang giật giật thân thể, cả người vô cùng mỏi, còn mềm nhũn không có nửa phần sức lực. Ai, dị năng trị được vết thương chữa được bệnh, nhưng lại không trị được tình! Dục! Quá! Độ!

Đậu má, xuống tay ác như vậy! Không biết anh đây là vật phẩm dễ hư hao sao! Toàn bộ thảo nguyên duy độc một cái, dùng hỏng liền không có!

Rất muốn cầm vai Mông Khác rít gào một phen, thế nhưng họng thì khàn tay thì mềm nhũn phải làm sao bây giờ? Chu Khang khó khăn ngồi dậy, nhìn thấy một chỗ tinh thần phấn chấn mà yên lặng quay đầu – anh đây không nhìn thấy bất cứ thứ gì cả – anh đây mới không phải bởi vì bị ép khô không cương dậy nổi nên mới ước ao ghen tị đâu!

Có điều, eo chua xót quá, chân mềm nhũn cả rồi, rõ ràng anh đây luôn dùng dị năng chữa trị, nhưng lại còn bị làm cho cả người không rời giường được! Chu Khang thực sự ngồi không yên, lại một phát nằm xuống, sau đó cảm thấy có một cái tay sờ eo của cậu.

Nha, thật thoải mái, Tướng quân rất biết mát-xa!

Phúc lợi tốt như vậy đương nhiên không thể bỏ qua, lúc này Chu Khang chỉ huy Mông Khác từ trên xuống dưới trước trước sau sau xoa bóp một lần cho cậu, sau đó dưới sự nỗ lực đưa tay hướng xuống chỗ ba chấm của Mông tướng quân mà nghĩa chính ngôn từ cự tuyệt. Ban ngày tuyên dâm là tối kỵ, con trai Mông Điềm sao có thể làm như vậy, sẽ đánh mất mặt mũi tổ tông!

Mông Khác biết bản thân làm hơi hung hãn chút, nhưng đồng thời cũng càng thêm hoàn toàn hiểu rõ tình hình thân thể của người này. Người này, lúc vừa mới tới đi vài bước liền gục phơi chút nắng là say, mà bây giờ chưa quá nửa năm thôi đã nuôi được tốt đến như vậy, về sau sẽ còn tốt hơn nữa.

Bữa sáng hai người trực tiếp ngủ quên, cơm trưa do Mông Khác làm.

Gà hầm khoai tây, cùng có cơm tẻ suýt nữa làm thành cháo. Chu Khang yên lặng ăn một bát cơm rồi để xuống. Chuyện nấu cơm, quả thật không có khó ăn nhất, chỉ có khó ăn hơn. Anh zai Chu vốn là con cưng nhà họ Chu, kết quả Mông tướng quân so với cậu còn không bằng đây, quả thật không có chị râu là không thể hạnh phúc! Kể cả chỉ có khoai tây, chị râu nhà bọn cậu cũng có thể làm mười mấy món ăn!

Thấy Chu Khang không có khẩu vị, Mông Khác mạnh mẽ nhíu nhíu mày, vớt lên hai cái đùi gà để vào trong bát Chu Khang.

Chu Khang ngậm miệng không ăn. Trời không mưa là nóng, mà thấy nóng sẽ không có khẩu vị, trên người lại khó chịu, càng không muốn ăn.

Mông Khác trầm mặc một hồi, rút kiếm ra, xoẹt xoẹt mấy kiếm tước hai cái đùi gà chỉ còn xương, thịt đùi gà bị cắt chỉnh tề để trong bát, sau đó thêm giấm, tỏi băm nhỏ, rau thơm, cứ thế đem đùi gà hầm bóng mỡ biến thành món nộm ngon miệng.

Chu Khang bê chén nhỏ ăn đến vui vẻ, còn xới thêm một bát cơm.

Ăn xong cơm trưa, Mông Khác cõng Chu Khang xuống núi bố trí ngồi trên ghế đá dưới giàn nho, chính mình thì bê hai chậu ngô đi xay thành bột.

Chu Khang ngơ ngác nhìn bóng người vùi đầu đẩy cối xay dưới ánh nắng gay gắt kia, không nhịn được hô một tiếng: "Mông Khác!"

Mông Khác quay đầu nhìn về phía Chu Khang.

Chu Khang lại hô một tiếng nữa: "Mông Khác!"

Sau đó, mỉm cười.

Mông Khác đột nhiên quay đầu về, bưng kín mũi.

Khuôn mặt tươi cười của Chu Khang lập tức vỡ nát. Đậu má, làm anh đây nguyên cả buổi tối còn chưa đủ hay sao mà mới chỉ nhìn anh đây thôi đã chảy máu mũi hả Tướng quân đến tột cùng hỏa khí của ngài phải lớn như thế nào a? Chẳng lẽ, lại lén giấu anh đây ăn các loại thận rồi hả?

Bây giờ thắt lưng đầu gối anh đây còn mỏi nhừ không có chút sức đó!

Ai, cảm giác thật ưu thương...

Mông Khác xay xong hai chậu ngô, đi tới, đứng thẳng tắp trước mặt Chu Khang, con người nhìn chằm chằm người không tha.

Chu Khang còn đang nhàn nhàn ưu thương chua xót, bị cặp mắt sáng như đèn pha kia quét từ trên xuống dưới, liền thấy da gà toàn thân đều bùng nổ. Tính sai rồi, lúc xuống núi đáng lẽ phải đồng thời mang tấm ga trải giường kia bao lên người nha...

Mắt thấy Tướng quân lại có chút nhịn không được, Chu Khang nhanh chóng nói sang chuyện khác: "Buổi tối tôi ăn cháo bột ngô, mấy con gà hôm nay anh mang về đã ướp muối chưa, tôi làm gà ăn mày cho anh ăn!"

Mông Khác không nói một lời, một tay vươn ra nâng lên cằm Chu Khang, cúi đầu mạnh mẽ hôn xuống.

Sau đó, anh zai Chu đã bị bế lên, bị đặt trên thân cây, bị lột quần tứ giác xuống, bị người chặt chẽ vững vàng gặm hôn một trận.

Đậu má, ông muốn rời nhà chạy trốn!

Đây là ý nghĩ duy nhất của anh zai Chu sau khi được tắm rửa sạch sẽ đặt lên nệm thở dồn dập. Cứ tiếp tục như vậy sẽ bị làm đến chết! Tướng quân chính là cầm thú! Mùa mưa cái gì quá đáng ghét rồi! Còn có, xuống núi xay ngô thôi, ấy vậy mà Mông tướng quân còn mang theo gel bôi trơn bên người! Còn có biết xấu hổ hay không a khốn nạn!