Tiếp tục ra đi, được chừng hai giờ, Mông Khác dừng bước.

Chu Khang thấy Mông Khác ngồi xổm xuống kiểm tra dấu chân cùng phân động vật, cậu cũng đi theo ngồi xổm xuống quan sát chút, tuy chẳng nhìn ra cái mô tê gì. Quả thật đoạn đường này có chút biến cố. Đi ngang qua một chỗ đầm nước nhỏ đã khô cạn, có vẻ là nước vừa mới bay hơi hết, bùn đất đáy đầm vẫn ướt át. Cây cối bị phá hủy rất nhiều, gần như lá màu xanh đã bị quét sạch hết.

Hẳn là nơi đây vừa có một đàn động vật ăn cỏ thể hình lớn tràn qua.

Chu Khang lập tức nghĩ tới đàn voi.

Trên thảo nguyên đàn voi gần như là vô địch, khả năng tấn công phòng thủ đều rất tốt, da dày thịt béo, cho dù là bầy sư tử – bá chủ của thảo nguyên gặp nó cũng chỉ có thể trốn. Đàn voi cũng không được hoan nghênh. Ăn lắm uống nhiều, gần như trải qua chỗ nào sẽ trở thành tai họa cho hết thảy động vật ăn cỏ. Ví dụ như đầm nước nhỏ chúng vừa đi ngang qua này, đây chính là nguồn nước duy nhất cho đám động vật ăn cỏ sinh sống quanh đây, cũng là một địa điểm săn bắt tốt cho loài động vật ăn thịt. Đầm nước đã bị hút khô, những con vật muốn uống nước chỉ có thể đi tới lòng sông đã bị cá sấu và hà mã che kín, gần như trở thành chốn địa ngục kia.

Buổi trưa, Mông Khác cùng Chu Khang gặp phải đàn voi.

Lúc đó Chu Khang cùng Mông Khác đang ăn cơm, cao lương nấu, đậu đũa hầm khoai tây.

Lúc mặt đất khẽ chấn động Mông Khác bỏ đũa xuống leo ra khỏi tường dây, rất nhanh sau đó chạy trở về giục Chu Khang thu đồ vật chạy trốn.

Đồ còn chưa thu xong, đã bị Mông Khác xách lên trên cây.

Không kịp rồi, bất kể là tường dây leo xanh biếc hay đại thụ dùng để che bóng phía sau, những thứ màu xanh hiếm thấy này đã hấp dẫn tầm mắt của đàn voi.

Chúng ầm ầm xông thẳng tới.

Chu Khang vừa đề cao thân cây to dưới chân vừa đau lòng nhìn nồi đất chứa đậu đũa hầm khoai tây. Bên trong có một khối thịt muối thật lớn, Mông tướng quân còn không nỡ ăn đây, lẽ nào cứ lãng phí như vậy?

Thúc giục cho cây đại thụ cao to tới đường kính nửa mét, Chu Khang đến cùng vẫn không nỡ bỏ phí khối thịt muối, lại thả hai cái dây leo sắt xuống từ dưới chân đàn voi kéo lên nguyên nồi đậu đũa hầm khoai tây.

Xông tới đầu tiên là một con voi con rất vội vã và liều lĩnh, nó vươn cái vòi dài giật mấy lần tường dây leo, thấy tường dây leo chỉ lay động không bị nhổ lên lập tức giơ hai chân trước giẫm đạp một trận. Dây leo sắt vẫn rất ngoan cường, cho dù mất đi dị năng chống đỡ cũng không gãy đổ, nhưng e rằng nó sẽ không chịu được lực lớn của voi trưởng thành.

Một con voi trưởng thành tại trên đầu con voi con lỗ mang kia quất hai vòi làm trừng phạt, sau đó cũng giẫm đạp một trận lên tường dây leo.

Tường dây leo không chịu được đàn voi liên tục giẫm đạp nên rất nhanh bị đổ xuống đất, nhưng đám voi lại không thể dùng vòi xé đứt từng cây từng cây dây leo sắt. Ăn không được đồ ăn màu xanh lục, đám voi rất nhanh chuyển ánh mắt lên trên thân cây to mà hai người núp.

Gốc cây này đã được nuôi dưỡng rất cao, riêng cành cây hai người đang ngồi đã cách mặt đất hơn bảy, tám mét rồi. Khoảng cách như vậy, vẫn tính là an toàn đi.

Ý nghĩ may mắn rất nhanh bị đánh vỡ. Mông Khác ôm Chu Khang vào ngực lập tức bắt đầu leo lên chỗ càng cao hơn.

Chu Khang cũng phát hiện không đúng. Con voi đực đứng cuối cùng của đàn voi, ước lượng chiều dài cộng thêm cái vòi nữa thì phải tầm 10m, nếu nó dùng hai chân sau đứng lên, thì thật sự sẽ gặp nguy hiểm.

Thân cây lay động kịch liệt một hồi.

Cành lá dưới đáy bị cái vòi voi thật dài cuốn đi ăn hết, chỗ trên ngọn quá cao với không tới, hai con voi to lớn nhất đứng đầu tiên bắt đầu dùng vòi voi quật thân cây hòng đánh gãy, đập mấy lần không được, chuyển sang dùng sức va vào thân cây.

Sắc mặt Chu Khang trắng bệch. Trước thể hình to lớn lại thêm sức mạnh vô cùng như thế dây leo sắt của cậu không có tác dụng mấy, nếu như chạy trốn, một mình Mông Khác có thể thoát được, nhưng nếu cõng cậu một kẻ liên lụy, Chu Khang nghĩ thế nào cũng thấy khả năng giữ được tính mạng thoát khỏi giẫm đạp của đàn voi hơn sáu mươi con này là quá nhỏ.

Hơn nữa Mông Khác sẽ không bỏ lại cậu mà chạy trốn.

Chu Khang im lặng buông mi mắt, thúc giục ra một dây leo sắt quấn hai người vào cành cây, lại bắt đầu cố gắng nuôi dưỡng gốc cây dưới chân.

Đại thụ càng ngày càng cao càng ngày càng to, đợi đến khi lực va chạm dưới thân cây có thể xem nhẹ, thì sắc mặt Chu Khang đã trắng như tờ giấy rồi.

Dị năng tiêu hao, mặt khác, anh zai Chu có chứng sợ độ cao.

Mông Khác nhìn nồi đất đựng đậu đũa hầm khoai tây được quấn trên cành cây phía dưới, lại nhìn người trong lồng ngực sắc mặt đã trắng bệch, vòng tay ôm càng chặt hơn nữa.

Đụng cây một lúc rồi mà không có kết quả, mấy con voi lớn rất nhanh buông tha, chỉ cuốn lấy cành lá thấp nhất vứt cho mấy con non còn chưa thành niên.

Thế nhưng đàn voi chưa rời đi, mà túm năm tụm ba tản ra xung quanh, mấy con non nằm nhoài dưới bóng cây ăn lá cây xanh nhạt, bộ dáng rất nhàn nhã.

Chu Khang tàn nhẫn cào vỏ cây một cái.

Đậu má, còn ăn vạ không chịu đi! Ông đây chưa ăn cơm đâu, cái bụng của Mông tướng quân bắt đầu hát Không Thành Kế rồi!

(Không Thành Kế: kế để trống thành, chiến thuật vườn không nhà trống; ở trong đây ý chỉ bụng réo ầm lên kêu đói rồi)

Dù cho sốt ruột ra sao, đàn voi ăn vạ không đi hai người cũng đành bó tay. Mông tướng quân dù có mạnh mẽ tới đâu, thì việc một hơi xua đuổi đi đàn voi hơn sáu mươi con là không có khả năng. Cũng không thể xuống giết một con voi con hòng kéo thù hận của cả đàn voi mà dẫn cả đàn chạy đi được!

Vì thế, chỉ có thể đợi.

Hai ông mặt trời dần ngả về Tây, dị năng của Chu Khang gần như hoàn toàn khôi phục rồi, người cũng ngồi đến mức xương sống thắt lưng cái mông đau.

Mông Khác vươn tay giúp người xoa bóp các huyệt đạo trên cơ thể.

Chu Khang kéo lên nồi đất đựng đậu đũa hầm khoai tây, hai người ăn một chút.

Lấp đầy bụng, Mông Khác mở ra dây leo sắt quấn trên người, đứng dậy, hất váy da báo lên tụt quần tứ giác xuống, liền hướng xuống dưới tàng cây thả nước.

Mặt Chu Khang đều tái xanh rồi.

Sau đó, nghiêm túc cái mặt xanh lét, cũng đi thả nước.

Con voi con dưới tàng cây suýt nữa bị tưới một thân, ngẩng vòi lên hí vài tiếng.

Nói thật, tiếng kêu của loài voi, không hề êm tai chút nào. Nhưng vẫn dễ nghe hơn bọn linh cẩu.

Phát hiện trên cây có hai động vật tướng mạo kỳ quái, đàn voi dưới tàng cây xôn xao một trận, lại bắt đầu mãnh liệt va vào gốc cây.

Bên dưới va chạm, Chu Khang suýt nữa ngã lộn nhào, vội vàng trói chặt hai người lại.

Theo thân cây lay động rung lắc mấy lần, Chu Khang vuốt mũi khóc không ra nước mắt. Tướng quân quá nhanh tay, khi cậu thúc giục dây leo sắt liền kéo cậu ôm vào trong lòng, như thế lắc tới lắc lui, cái mũi đẹp đẽ của anh zai Chu sắp bị tẹt xừ nó rồi!

Đại khái là không làm gì được hai thứ trên cây, lại không đẩy đổ được cây, đầu đàn đàn voi hí dài một tiếng, mấy con voi to to nhỏ nhỏ đang phân tán xung quanh tụ tập cùng một chỗ, đung đưa đung đưa rời đi. Trước khi rời đi còn hướng về phía hai người đang núp hí vài tiếng, ý cảnh cáo mười phần.

Cuối cùng cũng rời đi!

Đưa mắt nhìn đàn voi biến mắt cuối tầm mắt, Chu Khang mạnh thở phào nhẹ nhõm một hơn, ôm eo Mông tướng quân bất động.

Đậu má, quá cao, chân mềm nhũn, đau đầu quá!

Mông Khác gian nan vác người xuống, thoáng dọn dẹp chút, thả người trên cái nệm bày sẵn dưới đất.

Chu Khang quay đầu nhìn nồi bát muôi chậu lúc trước không kịp thu lại bị đàn voi giẫm đạp, đau lòng hỏng rồi. Đây chính là thứ mà Mông tướng quân đội nắng nóng chịu nhiệt độ cao nhọc nhằn gian khổ nung ra, lại cứ như vậy bị phá hủy! Đàn voi đáng ghét, tốt nhất đừng khiến ông gặp được con voi nào BỊ LẠC ĐÀN!

Ai, không biết thịt voi ăn ngon không.