Sáng hôm sau, cô xuất cung, về trước phủ phát cháo cho dân chúng mắc bệnh đậu mùa.

Nhờ việc này, danh tiếng của Cố phủ ngày một lan xa, ai ai cũng cảm ân đại đức.

Đồng thời làm lộ ra phương thuốc để các đại phu điều trị cho bách tính.

"Tiểu thư, người nghỉ ngơi một lát rồi hãy nhập cung.

Người có thấy dân chúng ban nãy không.

Ai ai cũng tung hô tiểu thư."

"Dặn dò nha hoàn trong phủ, từ giờ dù không có ta vẫn phát cháo cho mọi người đến khi bệnh dịch hết thì thôi.

À, ngươi cần gặp một người." cô nói rồi nhìn về phía cửa

"A Hiệu!"

"Tỷ tỷ." A Hiệu thấy A Liên cũng nhanh đi vào ôm lấy A Liên

"Đa tạ tiểu thư.

Đa tạ tiểu thư." hai tỷ đệ liên tục dập đầu đa tạ cô

"Đứng lên đi, vỡ đầu ra đấy ta lại mất tiền mời đại phu.

A Hiệu, từ giờ ngươi sẽ theo ta."

"Nô tài nguyện vì quận chúa mà lên núi đao xuống biển lửa."

"A Liên dù sao cũng là tỷ tỷ ngươi, ta cho ngươi thời ba ngày để quen với quy tắc bên cạnh ta.

Lui ra đi."

"Tiểu thư, đại công tử tới." A Liên vừa bước ra khỏi cửa liền nói

"Ngọc Hoa, phụ thân, mẫu thân muốn gặp muội."

"Ừm.

A Liên, theo ta."

"Không, chỉ một mình muội." cô nghe Thanh Hào nói vậy thì ánh mắt có chút thay đổi nhìn A Liên rồi cũng đi theo đại ca đến gặp phụ mẫu

Trong phòng ngoài cô với phụ mẫu thì không còn ai, chuyện này khiến cô có chút nghi ngờ.

"Phụ thân, mẫu thân."

"Con ngồi đi." mẫu thân nhẹ nhàng nói

"Ta đã suy nghĩ rồi.

Con cũng lớn rồi, nên thành gia lập thất thôi." phụ thân nói nhanh

"Phụ thân, đại ca và nhị ca còn chưa thành gia lập thất thì con đâu vội."

"Con là nữ nhân, không giống nam nhân chúng nó.

Ta đã tìm cho con một mối hôn sự."

"Là nhà nào mà lại có thể được phụ mẫu chấp thuận vậy."

"Là Đỗ Phách." lời nói này của mẫu thân khiến cô đang uống trà mà cũng suýt làm rơi vì giật mình, nhưng nhanh chóng cô đã phục hồi biểu cảm ban đầu

"Con khoan nói.

Ta nói con nghe, Đỗ Phách tuy ở biên cương nhưng ta chắc chắn thằng bé có ý với con.

Ta cũng đã thấy miếng ngọc bội uyên ương của hai đứa.

Ta biết con ngại không dám nói với ta và mẫu thân con nhưng giờ thì yên tâm rồi.

Con gả được cho người trong lòng, người đó cũng có ý với con.

Phẩm chất Đỗ Phách chúng ta đều biết.

Mà con yên tâm chắc chắn thằng nhóc đó sẽ ở phủ chúng ta, coi như là ta nuôi con rể từ bé."

"Phụ thân, hiện tại Hoa Nhi vẫn chưa muốn gả đi.

Hoa Nhi muốn ở bên cạnh phụ thân, mẫu thân thêm vài năm nữa..." cô chưa nói xong đã nhanh bị mẫu thân cắt ngang

"Con không muốn gả vì muốn ở bên cạnh bọn ta hay vì ngôi hoàng hậu?" nghe câu này khiến cô có chút im lặng hồi lâu

"...Phụ mẫu đã biết rồi thì sao còn ép con." cô nói một cách nhẹ tênh

"Con...!Ngọc Hoa, trong cung thâm sâu ra sao không lẽ con không biết." phụ thân nói

"Từ lần đầu vào cung thì lòng con đã quyết, ngôi hoàng hậu chỉ có thể là của con."

"Hỗn xược." phụ thân vừa nói vừa giáng cho cô một bạt tai.

Đây là lần đầu tiên phụ thân đánh cô, cũng là lần đầu tiên cô bị đánh từ khi sinh ra.

"Con có biết tại sao năm đó ta lại lấy phụ thân con! Ta sinh ra ở trong cung hiểu được trong cung ra sao nên mới chạy trốn khỏi đó.

Con thì hay rồi, cứ muốn chui vào rọ." mẫu thân nói, trong ánh mắt lộ rõ sự bất an kèm theo sự thất vọng

"Năm xưa mẫu thân đi coi bói, ai cũng nói con có mệnh phượng hoàng, sau này sẽ là hoàng hậu.

Mẫu thân, đó là tâm nguyện cả đời của con."

"Vậy con tính làm gì? Gả cho Tôn Bá Cảnh hay Tôn Chương Danh? Hay gả cho hoàng bá của con? Hay con tính giết hoàng bá, cùng Đỗ Phách cướp ngôi?"

"Mẫu thân, xin người thành toàn cho con."

"Nếu con vẫn cố chấp như vậy, ta chỉ còn cách gạch tên con ra khỏi tộc phổ."

"Nương tử, không đến nỗi vậy chứ."

"Đa tạ phụ mẫu đã thành toàn cho Hoa Nhi." cô nói rồi bái biệt phụ mẫu dọn hết đồ vào cung

Nhưng lạ thay, sau ngày hôm đó lại không có tin tức gì về việc cô bị trục xuất ra khỏi gia phả.

Hơn một tháng sau, sức khoẻ của bệ hạ ngày một giảm sút không rõ nguyên nhân.

Cũng vì vậy mà bệ hạ đã sắc phong Tôn Chương Danh làm thái tử.

"Quận chúa, Tuệ quý phi mời người tối nay tới cùng dùng bữa."

"Ừm."

"Tiểu thư, chúng ta thật sự tới sao?"

"Sao lại không.

Tuệ quý phi giờ đang đứng ngồi không yên rồi."

Tối đó, không chỉ có cô và Tuệ quý phi, còn có bệ hạ và hoàng hậu.

"Sao nay quý phi lại có nhã hứng mời cả hoàng hậu lẫn Ngọc Hoa đến vậy." bệ hạ nói

"Hôm nay tuy không phải ngày gì đặc biệt nhưng là ngày thiếp nhập cung hai mươi năm trước.

Một mình thiếp với bệ hạ thì buồn quá nên thiếp đặc biệt mời cả hoàng hậu lẫn Ngọc Hoa qua đây." Tuệ quý phi vừa nói vừa rót rượu cho bệ hạ

"Nhờ người mà Ngọc Hoa cũng bớt buồn chán hơn." cô cười nói rồi nhấp một ngụm rượu, vị rượu khiến cô khẽ nhíu mày nhẹ nhưng may mắn không ai để ý

Đúng lúc này, một cung nữ bê chén thuốc vào cho Tuệ quý phi.

"Nương nương, đến giờ uống thuốc rồi." cung nữ đó nói

"Đưa đây, để trẫm đút cho quý phi." bệ hạ nói rồi nhận chén thuốc mà cung nữ dâng lên

"Thuốc bệ hạ ban đúng là tốt, không những dễ uống còn giúp trị chứng đau đầu của thiếp." Tuệ quý phi nói

"Nàng khoẻ mạnh, bình an là tốt rồi." bệ hạ đáp rồi đưa cái chén không cho cung nữ đem ra

"Bệ hạ, thần thiếp không khoẻ xin phép lui cung trước." hoàng hậu nói nhưng ngay lập tức Tuệ quý phi nói

"Tỷ tỷ, người như vậy là đang giận thiếp sao?"

"Hoàng hậu, hiếm khi trẫm mới có nhã hứng, đừng làm mất trẫm mất vui." nghe bệ hạ nói vậy hoàng hậu cũng đành ở lại

Ăn uống trò chuyện thêm một lúc hoàng hậu lại nói.

"Bệ hạ, thật sự thần thiếp không khoẻ."

"Được rồi, vậy nàng về cung đi." bệ hạ vừa nói thì hoàng hậu liền đứng dậy nhưng bỗng lại thổ huyết rồi ngất tại chỗ

"Hoàng hậu nương nương." cô vừa nói vừa vội đỡ lấy hoàng hậu

"Từ công công.

Mau truyền thái y."

"Dạ bệ hạ."

Một lát sau, thái y đã hớt hải chạy tới xem tình hình của hoàng hậu.

"Hoàng hậu sao rồi?" bệ hạ hỏi

"Bệ hạ, hoàng hậu bị trúng độc giáp trúc đào..." thái y còn chưa nói xong, hoàng hậu đã lại nôn ra một ngụm máu đen khiến mọi người kinh sợ.

Thái y vội vàng xem tình trạng của hoàng hậu nhưng rồi đành lắc đầu "Bệ hạ, thần vô năng.

Hoàng hậu sức khoẻ vốn không tốt nay còn bị trúng độc...!e là...!e là không thể qua khỏi."

"Hoàng hậu..." bệ hạ lúc này đi lại bên giường, nắm chặt lấy tay hoàng hậu đang yếu ớt

"Thái y, phiền ông xem mạch của ta và hoàng bá." cô nói câu này khiến bệ hạ nhận ra điều gì đó mà nhìn Tuệ quý phi

Không ngoài dự đoán, cô và bệ hạ cũng trúng độc giáp trúc đào nhưng do biểu hiện trúng độc này và say rượu khá giống nhau nên không bị phát hiện.

"Tại sao? Ta sủng ái ngươi, yêu thương ngươi như vậy, ngươi lại muốn độc chết ta.

Còn có hoàng hậu còn liên luỵ cả Ngọc Hoa."

"Người yêu ta? Nực cười, yêu ta nhưng ta vẫn chỉ là quý phi.

Yêu ta nhưng lại để Tư Duệ của ta chết ở Ly quốc.

Yêu ta nhưng lại phong nhi tử ả ta là thái tử.

Người đâu yêu ta, cái người yêu chỉ là dung mạo này có phần giống với ả."

"Bệ hạ...!Bệ hạ....!hoàng hậu đã....!người đã băng hà rồi..." thái y vừa nói xong, bệ hạ liền hoảng hốt đi lại ôm lấy thân xác vẫn còn ấm của hoàng hậu

"A Dung..." giọng bệ hạ khản đặc lại, nước mắt cũng lăn dài xuống.

Có lẽ đây là lần duy nhất cô có thể thấy bệ hạ khóc cũng là lần đầu hiểu được tình cảm của bệ hạ thật sự đặt ở đâu.

Trước đây cô luôn nghĩ bệ hạ yêu Tuệ quý phi nhưng hoá ra cũng chỉ là một kẻ đáng thương.

Sau tối đó, khắp An Quốc treo tang hoàng hậu.

Tuệ quý phi bị giáng làm thứ dân nhốt vào lãnh cung, vì có công sinh thành và dưỡng dục Tôn Bá Cảnh nên miễn tội chết.

Cô đi tới lãnh cung nơi Nguỵ thường dân ở.

"Tuệ quý phi..."

"Ta đâu còn là quý phi."

"Cũng phải."

"Ngươi đến đây để chế giễu ta?"

"Tại sao ta phải chế giễu người, như vậy đâu được lợi gì cho ta."

"Chẳng phải sao? Ta đã sống trong cung gần như một đời vậy mà lại bại dưới tay ngươi."

"Lời người nói ta không hiểu."

"Độc giáp trúc đào ta có hạ nhưng là một lượng rất nhỏ, rất khó để phát hiện.

Tại sao hoàng hậu lại chết?"

"Là nhờ người nên ta mới tiễn được hoàng hậu đi sớm hơn.

Nhưng ta không ngu xuẩn như người.

Việc người làm quá lộ liễu." cô vừa dứt câu đột nhiên cô ta ho ra một ngụm máu đen "Chắc đây là lần thứ hai thổ huyết đúng không."

"Ngươi...!ngươi đã làm gì."

"Thuốc bổ của người.

Ai ai cũng biết người thích hoa cúc, độc này nếu không tiếp xúc với hoa cúc sẽ không nguy hiểm đến tính mạng nhưng sẽ khiến người không thể sinh con được nữa."

"Không thể nào?"

"Đúng rồi.

Chính là hoàng bá.

Người kề cận bên hoàng bá bao năm vẫn không hiểu con người này.

Hoàng bá nghi kị tất cả chúng ta nên không bao giờ để bất cứ gia tộc vào quá hùng mạnh." nghe cô nói lời này, cô ta chỉ bật cười một tiếng thê lương

"Vậy còn hoàng hậu?"

"Thân thể hoàng hậu vốn không tốt.

Ta chỉ tặng người thêm đôi vòng vàng chạm phượng, độc do ta điều chế, nó sẽ ảnh hưởng tới sức khoẻ người một cách nghiêm trọng nhưng sẽ gây tử vong ngay khi có một chất độc dẫn chính là giáp trúc đào của người.

Còn người, chỉ cần thổ huyết thêm lần nữa cũng sẽ mất mạng."

"Rắn độc..."

"Chắc ta chỉ có thể tiễn người đến đây thôi.

Đời này của ta được tiễn được mẫu tử người cũng đã toại nguyện rồi."

"Mẫu tử....!Tư Duệ....!ngươi đã làm gì Tư Duệ."

"Ta thật thắc mắc người ngu xuẩn như ngươi sao có thể được bệ hạ ban tặng chữ Tuệ cơ chứ.

Quỳnh Hoa năm đó chết là do tin đồn..."

"Là ngươi!"

"Người nói ra bây giờ ai sẽ tin? Hơn nữa tin đồn còn lan truyền từ cung của người.

Hoàng bá đúng là sủng hạnh người cũng sủng ái Tư Duệ nhưng ả ta lại dám dùng tà thuật trù yếm ta.

Lúc đó ta còn đang đau đầu làm sao không phải đi hoà thân."

"Còn chuyện vết sẹo? Chắc chắn Tư Duệ không có gan làm vậy."

"Đúng, nữ nhi của người không dám nhưng ả ta kích động muốn giết ta.

Ta chỉ thuận theo ả ta thôi.

Qua Ly quốc, ta nghe nàng ta có thai nên đặc biệt dặn dò người chăm sóc cẩn thận.

Hàng ngày đều dùng nước chứa xạ hương chải tóc, dùng phấn chứa xạ hương để trang điểm.

Đến ngày lâm bồn, long thai đã chết, hoàng đế Ly quốc lại chỉ quan tâm đ ến thai nhi nên mới dẫn đến một xác hai mạng."

"Cố Ngọc Hoa, ta làm ma cũng không tha cho ngươi."

"Nếu người làm ma ám ta thật thì cứ đợi ngày hồn phi phách tán đi là vừa.

Ta đã giết được người một lần, người nghĩ ta không thể giết người lần nữa sao." cô vừa dứt câu ả ta lại thổ huyết một lần nữa.

Cô chứng kiến cảnh Tuệ quý phi như hoa như ngọc, cao cao tại thượng ngày nào giờ đây lại nằm dưới chân mình ra đi mà thở dài một hơi..