Theo Duẫn Hạo trở về, Tại Trung không ngừng hắt xì. Duẫn Hạo cởi chiếc khăn quàng của mình, quàng vào cổ Tại Trung. Tại Trung bất an nhìn nó, cả thở mạnh cũng không dám.

Trịnh Duẫn Hạo này nhất định có âm mưu… Nhất định có! Bằng không sao lại tốt với mình như vậy a… Thật đáng ghét!!!

“Trịnh Duẫn Hạo.” Tại Trung trả lại khăn quàng cổ cho Duẫn Hạo, “Chúng ta quang minh không làm chuyện mờ ám, ngươi cứ nói với ta là được, đừng làm ta sợ…”

Vừa mới dứt lời, liền thấy Duẫn Hạo tức giận như hỏa tiễn phóng xuống chân núi.

… Ta nói sai rồi sao…

“Ngươi đợi ta với a…” Tại Trung hô to đuổi theo.

Hi Triệt cùng đám bạn của cậu chờ ở đầu thôn, thấy Tại Trung cùng Duẫn Hạo cùng nhau về liền chạy lại, “Tại Trung! Hai đứa đã về rồi?! Đi qua đây, chúng ta đi chơi…”

Tại Trung lại lần nữa không hiểu gì cả, “Chơi?”

“Làm sao vậy, đi chơi thì có gì lạ?” Hi Triệt nói xong còn cười cười với Duẫn Hạo.

Không phải chơi thì có gì lạ, mà là thái độ của anh đó… Sao lại bảo em mang theo tòa băng sơn ở phía sau đi chơi chứ hả?… Tại Trung cảm thấy chính mình đầu muốn nứt cả ra, chịu không nổi, đầu năm nay mọi người đều học được cách đùa như thế sao…

Đám trẻ vây sau Duẫn Hạo, Tại Trung cùng Hi Triệt đi trước mở đường. Quay đầu nhìn, thấy Duẫn Hạo tuy có vẻ không thân thiết với mọi người nhưng vẫn lễ độ đáp lại. Tại Trung trừng mắt nhìn Hi Triệt, nhỏ giọng hỏi, “Hi Triệt ca, anh lại muốn làm gì?”

“Vô nghĩa, đương nhiên muốn giáo huấn nó!”

… Quả nhiên.

“Không được!” Tại Trung gấp đến độ giơ chân, “Cậu ấy là thiếu gia của em đó! Không thể giáo huấn cậu ta được!!!”

“Đứa ngốc! Nhóc bây giờ không phải là gia nhân của nó nữa, còn thiếu gia cái gì hả?!” Hi Triệt đập đầu Tại Trung, “Nhóc lo cho nó làm gì? Nhóc đã quên nó đối xử với nhóc thế nào rồi hả?”

“… Nhưng … Nhưng mà…”

Nhưng mà cậu ấy đối với em cũng tốt lắm a… Tại Trung nuốt lời muốn nói vào bụng, không lên tiếng nữa.

“Tau cũng không phải chỉ báo mối thù vừa rồi đâu. Tau thấy tính tình nó quái đản như vậy, trước kia không phải nhóc cũng bị nó khi dễ đấy chứ? Có tau ở đây rồi, nhóc cứ yên tâm đi, nhất định cả lời lãi gì gì đó tau cũng phải đòi lại.” Hi Triệt vỗ ngực.

“Hi Triệt ca… Không cần đâu…”

“Tiểu tử, sao nhóc lại kì lạ như vậy hả?! Chẳng lẽ nhóc thích nó rồi hả?”

“Sao vậy được?!” Tại Trung chấn động, lập tức hét ầm lêm.

“Sao lại không được?” Hi Triệt trừng mắt, “Nếu không thích, lát nữa bọn tau đưa nó ra sau núi, nhóc vứt nó ở đó! Nghe chưa?”

“Anh nghĩ cậu ấy là chó con chắc? Còn vứt bỏ nữa?”

“Chỉ là dọa nó chút chút thôi; nửa tiếng sau chúng ta lại đến đó đón nó, sẽ không để nó bị thương đâu. Nhóc không đồng ý thì chắc chắn là thích nó rồi.”

“Em không thích!… Làm thì làm.” Tại Trung khẽ cắn môi.

**************************

Ánh chiều tà dần dần phủ lên đỉnh núi, thôn trang xa xa như được bao phủ trong một màu cam rực rỡ. Một đám trẻ vào núi, đánh vỡ không khí yên tĩnh ở đó. Duẫn Hạo đi bên cạnh Tại Trung, nghe Hi Triệt giới thiệu về ngọn núi này, thỉnh thoảng lại nhìn về phía Tại Trung như đang suy nghĩ gì đó. Hi Triệt càng nhìn cảm thấy hai đứa nhóc này không thích hợp, vì thế vẫn âm thầm nháy mắt  với Tại Trung.

Mắt thấy trời sắp tối, trong lòng Tại Trung tính toán, muốn mau chóng hoàn thành yêu cầu của Hi Triệt ca, để càng trễ lại càng nguy hiểm. Tuy biết Duẫn Hạo có thể vì vậy mà giận mình, nhưng có lẽ như vậy sẽ củng cố thêm ý định trở về của cậu ta.

“Trịnh Duẫn Hạo…” Tại Trung hít sâu một hơi, cố gắng nói lớn, “Ta đưa đến sau núi xem! Phía đó cảnh sắc tương đối đẹp a!”

“Được.” Duẫn Hạo thản nhiên đáp.

Nhãn tình Hi Triệt sáng lên, vừa lòng gật đầu, kéo Tại Trung đến một bên, giao phó, “Nhóc đừng quên, phải dẫn nó đi vào càng sâu càng tốt; dù sao sau nửa tiếng chúng ta cũng sẽ đến đón nó, ngươi không cần phải mềm lòng. Nghe chưa?”

Tại Trung khó xử nhìn Hi Triệt, Hi Triệt trừng lại còn lớ hơn, kết quả Tại Trung không thể không thỏa hiệp, ủ rũ nói, “Được rồi…”

“Chúng ta ở chỗ này chờ nhóc, làm xong thì mau lại đây.” Hi Triệt vừa lòng vỗ vỗ Tại Trung, “Đi đi!”

Đi trong tuyết, dưới chân phát ra âm thanh lạo xạo. Tại Trung im lặng khác thường, nhìn về phía trước không chớp mắt. Tiếng thở dốc của hai đứa đan xen, thành âm thanh duy nhất trong núi. Tại Trung nhất thời không chú ý dưới chân, nặng nề ngã sấp xuống.

Duẫn Hạo bất đắc dĩ kéo cậu, quở trách, “Ngươi là tiểu hài tử a, đi đường còn ngã như thế.”

“… Cám ơn.” Nhìn Duẫn Hạo cúi người đỡ mình, nội tâm Tại Trung bỗng nổi lên cảm giác tội lỗi.

Mông đau quá a…

“Đi thôi.” Tầm mắt Duẫn Hạo dời đến phía trước, nói, “Nơi này rất đẹp, bảo sao ngươi lại muốn về đây.”

“Ha ha, cũng đúng…” Tại Trung không yên lòng đáp lời.

Ta là ác ma…

“Không cho giới thiệu với ta nơi này chút sao?” Duẫn Hạo cúi đầu hỏi.

Tại Trung khẽ cắn môi, nói, “Trịnh Duẫn Hạo, bây giờ nếu ngươi trở về vẫn còn kịp bữa tiệc đấy, lái xe nửa tiếng là về đến rồi.”

Duẫn Hạo dừng một chút, nói, “Ta không về. Ở đây cũng rất tốt, ta tính ở đây qua đêm nay, mai mới trở về, hơn nữa mai ta sẽ dẫn ngươi về.”

Tại Trung nhụt chí, đau khổ khuyên, “Trịnh Duẫn Hạo, ngươi về đi, nơi này không có gì chơi được đâu! Ngươi là đại thiếu gia, ngươi sẽ không biết cuộc sống ở trong thôn là thế nào đâu! Ngươi cho là ở đây vui vẻ, nhưng có lẽ nhà ngươi bây giờ đang náo loạn cả lên vì ngươi ấy. Sao ngươi lại không hiểu chuyện như thế a…”

“…”

“Nếu bây giờ ngươi quyết định trở về, ta sẽ lập tức mang ngươi đi ra ngoài, được không?” Ánh mắt Tại Trung thương lượng.

“Ta muốn biết cuộc sống của ngươi là như thế nào.” Duẫn Hạo ưỡn thắt lưng, nói, “Ta biết ngươi sẽ cảm thấy ta không biết khó khăn là gì, nhưng là bây giờ ta sẽ thử tìm hiểu, ngươi không thể gạt ta ra! Ta muốn hiểu bạn bè của ngươi, cái này có gì sai?”

“Ngươi thật sự coi ta là bạn của ngươi sao?” Tại Trung si ngốc nhìn Duẫn Hạo hỏi.

“Không cần phải nghi ngờ như thé.” Duẫn Hạo đi đến phía trước.

Vậy… Chúng ta là bạn bè, sao ta có thể không để ý đến ngươi được chứ? Thực xin lỗi, ta còn lừa ngươi nữa… Thật xin lỗi…

Tại Trung cắn răng một cái, chỉ vào phía trước, “Ta thường xuyên chơi ở chỗ phía trước, ngươi đến đó xem đi… Ngay ở phía trước thôi.”

**************************

“Sao còn chưa ra nữa? Tiểu tử Tại Trung kia không phải đã mềm lòng rồi chứ…” Hi Triệt cúi đầu nhìn nhìn đồng hồ, oán giận nói, “Đến giờ phải về nhà ăn cơm rồi.”

Đám trẻ ở bên cạnh không dám nói lời nào, Hi Triệt hít sâu một hơi, lo lắng nhìn phía hai người biến mất. Không đứa nào dám nghĩ đến chuyện xấu. Đêm nay là Giáng Sinh, ngàn vạn lần đừng gặp chuyện không may a.

Bỗng nhiên, một thân ảnh cao lớn đi nhanh về hướng này, Hi Triệt vừa định thở dài một hơi, lại chấn động khi nhìn thấy người đến là ai.

“Trịnh Duẫn Hạo, sao lại là ngươi?!”