Trước khi đi gặp Hiền Trân, bọn họ đến bệnh viện cho Tại Trung tái khám, kinh ngạc khi nhận được tin mình đã khỏi hẳn, Tại Trung ngây thơ tin rằng, tất cả phía trước đều sẽ tốt đẹp cả thôi, cho nên cũng không lo lắng gì nữa.

Hẹn Hiền Trân ở một quán café sang trọng, lúc bọn họ đến thì đã thấy Hiền Trân đang ở đó rồi. Bỏ đi trang phục hoa lệ hôm qua, cách ăn mặc hôm nay của cô đơn giản như một bông hoa bách hợp, cũng không thấy vẻ gì là phẫn nộ, ngay cả căm ghét cũng không thấy.

Trên thực tế, Hiền Trân cũng không oán hận bọn họ. Vốn quan hệ giữa hai người cũng không quá mức thân mật, lúc trước đồng ý đính hôn cũng là vâng theo sự an bài của người lớn trong nhà, cô cũng cảm thấy không quá quan trọng. Tuy hôm qua Duẫn Hạo lâm trận bỏ chạy làm cho cô có chút khó xử, nhưng đối với sự lĩnh ngộ của cô thì kì thật cũng không có gì quan trọng.

Việc Duẫn Hạo dũng cảm đấu tranh với người nhà làm Hiền Trân rất khâm phục, trước kia cô cho rằng Duẫn Hạo chỉ là một cậu bé lúc nào cũng tuân theo sự an bài của người lớn mà thôi, nhưng hành động kinh người lần này của hắn làm cô cảm thấy bất ngờ, đồng thời cũng tán thưởng.

Duẫn Hạo có thứ mà cô không có.

Thay hai cậu trai gọi đồ uống, lại cố tình baty ra vẻ mặt nghiêm túc – tốt xấu gì cô cũng uy nghiêm của bà chị gái hơn tuổi chứ. Nhưng không ngờ Tại Trung thấy Hiền Trân có phản ứng này lại áy náy đến không dám ngẩng đầu.

Hiền Trân cười cười, càng trầm giọng xuống, “Sao thế? Ngay cả nhìn cũng không muốn nhìn tôi?”

“Không, không phải!” Tại Trung vội vàng lắc đầu xua tay, gấp đến độ trán đầy mồ hôi. Duẫn thở dài, ngăn Tại Trung lại, “Hiền Trân tỷ, chị đừng làm vậy, Tại Trung chịu không nổi hù dọa của chị đâu.”

Hiền Trân thầm oán nhìn Duẫn Hạo, khoanh hai tay trước ngực, “Duẫn Hạo, tôi nghĩ mãi mà không hiểu được, vì sao cậu đã thảo hiệp, rốt cuộc lại đổi ý?”

“Đó là bởi vì trước đó tôi hồ đồ, mãi đến hôm qua mới thanh tỉnh.”

“Vậy ý cậu là hôm qua đính hôn với tôi là cậu hồ đồ?”

Tại Trung vừa nghe liền cuống cuồng giải thích, “Không phải như thế… Thật sự không phải…”

“Hiền Trân tỷ, thật ra chính chị cũng không muốn kết hôn, tôi làm như thế cũng không hoàn toàn vì chính mình.” Duẫn Hạo lại ngăn Tại Trung, còn nghiêm túc nói, “Tuy làm buổi tiệc êm đẹp hỗn loạn như thế cũng làm cho chị khó xử, nhưng thật sự tôi không muốn thỏa hiệp với họ.”

Hiền Trân gật gật đầu, bất đắc dĩ nói, “Được rồi, cậu cũng đừng nói thế. Hơn nữa các cậu vì tình yêu mà dũng cảm đến thế, nói thật thì tôi cũng rất ngưỡng mộ. Nhưng dù thế nào thì bỏ lại tôi mà chạy đi thì có phải hơi quá đáng không?”

Tại Trung trừng lớn ánh mắt, kinh hỉ nói, “Thật sao? Chị không phản đối chúng tôi?”

Hiền Trân buồn bực, tại sao cậu nhóc ngốc nghếch này không nghe được nửa câu sau của mình thế chứ?!

“Cho nên bây giờ chúng tôi mới đên xin lỗi chị đây.” Duẫn Hạo nói xong liền đứng lên, cúi gập người thành một góc chín mươi độ trước mặt Hiền Trân.

Tại Trung thấy thế, vội vàng theo hắn đứng lên, cũng cúi gập người xuống.

Hai chàng trai vốn đã gây chú ý, giờ lại cúi gập người trước một người phụ nữ xinh đẹp, đương nhiên khó tránh khỏi thu hút tầm mắt của người khác.

Hiền Trân kinh ngạc nhìn nhìn bọn họ, vội vàng đưa tay kéo hai người, “Này! Hai đứa nhóc thối này, mau ngồi xuống cho tôi! Tưởng đây là trên TV chắc…”

Thật vất vả chờ hai người ngồi xuống, Hiền Trân lúc này mới có thể tiếp tục nói, “Thật ra khi tôi học ở Anh, trường tôi cũng có rất nhiều người giống các cậu, cho nên việc của các cậu cũng không làm tôi bất ngờ. Hơn nữa tôi cũng không thích bị người khác sắp đặt, cho nên Duẫn Hạo, cậu đào hôn cũng coi như là đang giúp tôi. Tôi vẫn muốn được một lần chạy trốn trong hôn lễ, không ngờ vị hôn phu của tôi còn chạy trước cả tôi. Ha ha…” Hiền Trân dịu dàng  nhìn hai người, tỏ vẻ hiểu biết, “Cậu đã chọn con đường này thì nhất định phải can đảm đi cho hết. Tôi cũng biết hai cậu cũng không dễ dàng, nhưng tôi tin hai người sẽ không buông tay. Cho nên… tương lai nếu thật sự có khó khắn, nhất định phải đến tìm tôi hỗ trợ.”

Tại Trung mếu máo, sắp bị sự rộng lượng của Hiền Trân làm cảm động phát khóc.

Ở dưới bàn, Duẫn Hạo dùng sức nắm chặt lấy tay cậu.

“Còn nữa, tuy cửa  của tôi coi như đã qua, nhưng Duẫn Hạo, cậu có thể theo tôi về một chuyến được không? Ba tôi có hơi phiền toái, tôi không đối phó nổi a.”

Duẫn Hạo rốt cục cũng lộ ra khuôn mặt tươi cười, thở phào nhẹ nhõm, “Được.”

************************

Một vòng, hai vòng.

Hai mươi vòng, bốn mươi vòng.

Tại Trung ôm đồ ngủ của Duẫn Hạo vòng tới vòng lui ở phòng khách, thỉnh thoảng lại xé rách một hai cái.

Xương Mân nhìn mà muốn hoa cả mắt, nằm trên sofa lười biếng cười nhạo cậu. “Mày nói xem mày lo cái gì? Hắn đã vì may mà đính hôn cũng chạy, bây giờ mày lại sợ hắn một đi không trở về à?”

Tại Trung trừng lớn đôi mắt ngập nước, tức giận nói, “Mày thì biết cái gì?! Bây giờ hắn đang đến Lâm gia với Hiền Trân đó! Còn không cho tao đi theo!”

“Mày thấy mày đi theo thì có tác dụng gì không? Hắn lại không cần mày tăng thêm lòng can đảm!” Xương Mân gắp một miếng thịt gà từ trên bàn, bỏ vào miệng, “Hay mày sợ hắn bị đánh? Yên tâm đi, Lâm gia nhân rất có văn hóa, sẽ không đánh hắn đâu.”

Tại Trung muốn phản bác, cuối cùng vẫn phải dời đề tài, “Này, Thẩm Xương Mân, có ai mới ba giờ chiều đã ăn thịt gà không hả?! mày bị thần kinh à?!”

Xương Mân ấm ức trừng cậu, “Tại Trung, mày cứ việc bực tức của mày, tao cứ ăn của tao, tao trêu chọc mày khi nào hả?”

Tại Trung lườm y một cái, tiếp tục vòng qua vòng lại trong phòng.

Xương Mân khinh thường nghĩ,  nếu Trịnh Duẫn Hạo không trở về, dưới chân Tại Trung có thể xuất hiện một đường băng cho xe bốn bánh a.

Tựa như bọn họ nhìn thấy vậy, tuy tình thế trước mắt không mấy lạc quan, nhưng tựa hồ cũng không phải do dự nữa. Tại Trung lãng phí quá nhiều thời gian, làm cho hai người vốn yêu nhau đều đã mệt mỏi. Xương Mân cũng coi như người chứng kiến từ đầu đến cuối, bây giờ ngoại trừ chúc phúc cho hai đứa ra thì cũng không còn gì để nói. Mấy năm nay Tại Trung thay đổi rất nhiều, nhưng thứ duy nhất không đổi là thần kinh không bình thường. Nếu nói tình yêu sẽ làm người ta mờ mắt, vậy thì tại sao Trịnh Duẫn Hạo vẫn có thể tỉnh táo chứ?

Xương Mân còn đang mải suy nghĩ vấn đề rối rắm này thì chuông cửa đa vang lên. Tại Trung run rẩy, cuống cuồng chạy vào phòng ngủ, thuận tiện còn  nháy mắt với Xương Mân. Cũng không biết có phải là do quá cuống hay không mà sau khi vọt vào phòng liền té ngã.

Duẫn Hạo vào cửa, mang theo không khí lành lạnh bên ngoài, trên tay còn có một gói to to, bên trong toàn là đồ ngọt. Xương Mân cũng không khách khí, mang đồ ngọt vào bếp chuẩn bị.

Tại Trung ôm đầu gối, hít một ngụm khí lạnh, thấy Duẫn Hạo tiến vào càng cảm thấy tức giận, theo bản năng hừ một tiếng, quay mặt qua chỗ khác.

Duẫn Hạo thân thiết ngồi xổm xuống dỗ cậu. Tại Trung mới đầu còn không muốn đáp lại, nhưng không chịu nổi ôn nhu của hắn, vẻ mặt dịu đi nhanh chóng, lắc đầu nói chỉ là va đập một chút, cũng không đau. Lại hỏi Duẫn Hạo kết quả thế nào. Duẫn Hạo một tay ôm cậu đưa lên giường, sủng nịch nói đã giải quyết xong.

Tại Trung thấy thế mới cảm giác như trút được gánh nặng, hoan hô một tiếng, ôm chặt lấy cổ Duẫn Hạo, căn lêm mặt hắn một cái.

“Xem ngươi cao hứng chưa kìa.” Duẫn Hạo cười, ôm chặt cậu, cúi người hôn lên môi cậu.

Hơi thở quen thuộc phà lên mặt, mặt Tại Trung lập tức đỏ bừng.

Cậu biết những lo lắng trước đo đều là dư thừa, nhưng cho dù là thế vẫn thấy vui vẻ sau kiếp hậu dư sinh (sống sót sau tai nạn). Sớm biết như thế, Tại Trung thật hy vọng mình đã quẳng gánh nặng đi mà đối mặt với Duẫn Hạo sơm vài năm nữa. Nhưng bây giờ cũng không coi là muộn, ít nhất đã trải qua những trăn trở đó, càng làm cậu biết quý trọng Duẫn Hạo hơn.

Trước kia cũng không phát hiện, chính mình đã ỷ lại Duẫn Hạo đến thế này.

“Khụ khụ!!”

Không nghe thấy âm thanh bị khách ngoài cửa phát ra, Tại Trung cả kinh, đẩy mạnh Duẫn Hạo ra, tiếp theo lấy cái gối đầu trên giường ném vào mặt Xương Mân.

“Thẩm Xương Mân, cút khỏi nhà tao!”