Thích?

“Anh thích gã mà còn không nói cho gã biết?!”

Đôi mắt Hi Triệt nhìn phiêu tán mông lung, chua sót cười cười, “gã không thích ta, ta còn cách nào nữa?”

“Nhưng mà…”

“Đều giống nhau cả thôi, Tại Trung.” Hi Triệt nhìn cậu, ánh mắt lóe ra, “Nhóc không hiểu sao? Không phải nhóc cũng cho rằng Trịnh Duẫn Hạo là tên không chịu trách nhiệm đó sao?”

“Em không có…” Tại Trung muốn phản bác.

“Nếu không phải giận hắn như thế, sao nhóc lại chạy đến chỗ của tao?”

Tại Trung nghẹn lời.

Hi Triệt khẽ cười, “Giữa tao và gã không có cơ hội nào cả, chỉ có cách nào mới có thể giữ gã lại được. Nhưng nhóc không giống thế, bình ổn lại rồi trở về đi, đừng có trốn tránh hắn nữa, có cái gì cũng phải nói rõ ràng.”

Tại Trung trầm mặc, muốn hảo hảo suy nghĩ lời nói của Hi Triệt.

Trên thế gian này, có rất nhiều thứ không thể xác định. Cậu vẫn luôn cho rằng Hi Triệt là một người đàn ông đỉnh thiên lập đị, dù có gặp khó khăn đến đâu đi nữa thì đều có thể mắng chửi rồi bỏ qua. Nhưng có lẽ Hi Triệt còn cô độc hơn bất cứ ai, chỉ là y có thói quen giấu diếm cho nên không ai chú ý thấy mà thôi.

Nghĩ cũng biết, người đi ra từ cái thôn nho nhỏ trên núi đó, chỉ vài năm ngắn ngủi mà đã có được thành công hôm nay, trong đó có bao nhiêu chua xót chứ.

Tại Trung đột nhiên cảm thấy bất lực. Chẳng lẽ chúng ta mãi là người trong mộng, muốn đến được bờ bên kia là phải trả giá nhiều đến vậy sao?

Hi Triệt hút hết thuốc, tâm trạng như cũng tốt hơn nhiều. Y duỗi người, đứng lên, “Nhóc con, duyên phận giữa nhóc và Duẫn Hạo chưa hết được đâu, đừng có bỏ cuộc sớm như vậy. Nếu không ông trời cũng phải nổi giận đấy.”

“Hi Triệt ca thì sao?”

Buồn bã hai giây, Hi Triệt cười đến vô cùng sáng lạn, “Cái này còn phải nói sao? Tối nay tao phải đến tìm gã.”

“…” Tại Trung không hiểu cái kiểu giao dịch này là gì, nhưng cậu có thể nhìn ra, Hi Triệt cũng không vui vẻ gì.

Kết quả là đến buổi tối, Hi Triệt vẫn tỉ mỉ trang điểm, sau đó mới ra khỏi cửa. Đương nhiên y cũng không quên tống cho Tại Trung một đống lớn đồ ăn ngon, còn dặn cậu trăm ngàn đừng chạm vào nước, còn cam đoan sáng mai trở về sẽ giúp cậu tắm rửa. Tại Trung rất lo lắng, nhưng biết Hi Triệt sẽ không nói chuyện này với mình, cho nên đành phải nhịn xuống. Một mình ở nhà xem TV, cảm thấy buồn chán liền giúp Hi Triệt thu dọn phòng ở. Dù sao bây giờ mình cũng là người ăn nhờ ở đậu, làm chút việc cũng hợp lý thôi.

Chỉ là không biết bên kia thế nào rồi. Mình đi không từ biệt câu nói, nói không chừng lúc về sẽ bị Đồng Lôi phân thây ý chứ.

Nhưng người làm cậu lo lắng nhất vẫn là Duẫn Hạo.

Ngay cả tin nhắn cuối cùng của Duẫn Hạo mà cậu vẫn chưa xem, không chừng hắn còn đang chờ mình hồi âm.

Nhưng mà cậu không khống chế được mình rúc vào vỏ ốc a.

Kỳ thật Tại Trung cảm thấy mình rất vô dụng. Trước kia cảm thấy lén lén lút lút quan hệ ái muội với Duẫn Hạo rất vui vẻ, chỉ muốn ái muội, không muốn chịu trách nhiệm, cho nên cũng không tính sống chung với hắn. Còn bây giờ, biết hắn phải đính hôn, cũng chỉ là muốn tránh cho đến khi đính hôn xong xuôi, sau đó tiếp tục duy trì quan hệ ái muội với hắn. C’ậu muốn tránh xung đột, cho nên tự động che chở bản thân với tất cả những gì xảy ra trước mắt, chỉ nghe chỉ nhìn cái mình thích.

Nhưng giờ đây, cậu cảm thấy mình  rất ích kỷ.

Nếu Duẫn Hạo đính hôn, như vậy cậu sẽ có suy nghĩ rằng hắn không chung thủy với hôn nhân.

Cậu không muốn bức Duẫn Hạo lâm vào hoàn cảnh như vậy.

Cậu cũng không muốn mình trở thành đối tượng bị mọi người chỉ trích.

Cho nên, cứ tốn đi trước đã, sau đó sẽ tự tay chặt đứt tất cả.

**********************

Rạng sáng, Hi Triệt trở về. Giấc ngủ của Tại Trung không sâu, cho nên cửa chỉ cạch khẽ là cậu đã tỉnh.

Nhưng Hi Triệt trước mặt cậu như bị cực hình vậy, môi trắng bệch, mặt không chút máu, từ huyền quan đi vào phòng khách mà cũng có vẻ rất khó khăn. Tại Trung vừa thấy liền biết hẳn đã xảy ra chuyện gì đó rồi, nhanh chóng dìu Hi Triệt vào phòng ngủ, đỡ y nằm xuống rồi lập tức cởi quần áo của y, nhưng lại bị ngăn cản.

“… Tao… tự tao làm.”

“Anh đã thế này rồi mà còn muốn tự cởi?!” Tại Trung đau lòng vô cùng, thanh âm cũng lỗ mãng hơn. Hi Triệt thấy không lay chuyển được cậu, đành phải nghiêng đầu dựa vào gối, không nhúc nhích.

Hai tay run run cởi quần Hi Triệt ra, cảnh tượng thảm tượng bên trong làm tim cậu nhói lên một cái, nước mắt không khống chế được mà rơi xuống.

Tại Trung che miệng lại, cố gắng bình tĩnh lại, không muốn Hi Triệt biết mình đang khiếp sợ. Lập tức chạy ngay đến phòng tắm, cũng không cố kị cánh tay mình có bị nước bắn lên hay không, điều chỉnh nước cho ấm vừa phải rồi đi ra.

Không dám tưởng tượng vừa rồi Hi Triệt làm thế nào chịu được đau đớn mà leo được lên đến đây.

Hi Triệt mệt mỏi nằm xuống bồn tắm lớn. Nhiệt khí bốc lên, trên lông mi lấm tấm nước, mơ hồ ngấn lệ. Tại Trung ngồi xổm xuống bên cạnh, cắn môi, không dám làm cho Hi Triệt thấy.

Hi Triệt cười khổ một tiếng, hỏi, “Giúp tao rửa sạch được không? Tao mệt chết đi…”

Tại Trung hít sâu một hơi, vói tay vào bồn tắm lớn.

Ánh mắt Hi Triệt lộ ra vẻ kinh hoảng, lập tức cười cười, lôi tay Tại Trung ra, “Để tao tự làm được rồi, dù sao cũng không phải lần đầu tiên.”

Nước mắt Tại Trung rốt cuộc nhịn không được, rơi xuống.

Hi Triệt dùng tay phải từng chút từng chút vói vào hậu huyệt, mang theo ra chút bạch dịch, vừa rửa sạch vừa lẩm bẩm, “Không biết có vỡ ra không, nếu bị vỡ là phải khâu lại… Tuy chỉ là tiểu phẫu thôi, nhưng rất phiền toái…”

“Đừng nói nữa!!” Tại Trung dựa vào bồn tắm, nức nở gắt lên.

Hi Triệt khó khăn nâng tay lên, nhẹ nhàng xoa đầu Tại Trung, thanh âm chưa bao giờ mềm nhẹ đến thế, “Tại Trung, tao không sao.”

“Cái này mà còn bảo không sao?! Anh…” Tại Trung khóc không thành tiếng khóc.

“Không phải tao đã nói rồi sao? Chỉ cần cam tâm tình nguyện, chuyện gì cũng có thể làm. Thật ra cũng chả cần phải đau lòng như thế…” Hi Triệt nhắm mắt lại, im lặng như một bức tượng điêu khắc, “Chúng ta muốn tiens vào xã hội thượng lưu thì phải trả một cái giá tương xưng. Nhóc có biết, mặc cho người chà đạp, chính mình lại trầm luân… Nhưng đây chính là con đường mà chúng ta đã chọn.”

Tại Trung không hiểu, nhìn lại y.

Hi Triệt thở dài, trong mắt có sự phiền muộn khó nói thành lời, “Chúng ta và những kẻ có tiền, chung quy vẫn có khoảng cách… Cho nên bây giờ tao muốn thu hẹp cái chênh lệch này.”

Tại Trung rốt cục hiểu Hi Triệt muốn nói cái gì. Hiểu điều đó càng làm cho cậu hết đường xoay xở.

Mình và Duẫn Hạo, cũng có rất nhiều chênh lệch a.

Có lẽ đây là nguyên nhân làm cậu vẫn luôn trốn tránh. Tại Trung không muốn thừa nhận, nhưng hôm nay cũng phải tỉnh lại.

Nhìn gương mặt ngủ say mỏi mệt của Hi Triệt, Tại Trung không cách nào đi vào giấc ngủ.

Mà di động lại không dám mở.

Cậu biết, người có khoảng cách rất lớn kia với mình còn chưa nhận ra cái này  đâu, hẳn là bây giờ hắn còn đang tìm kiếm mình a.

Nhưng Tại Trung chưa từng có ý muốn được biến mất như bây giờ.