Trong phòng rất ấm áp, Tại Trung nhìn khuôn mặt đỏ bừng của mình trong gương, xấu hổ hệt như một đứa con gái. Thật vất vả mới điều chỉnh tâm tình được, cậu rửa mặt xong mới đi ra ngoài. Thấy Duẫn Hạo đang ngồi trên sofa gọi điện thoại, hình như là báo cho nhà biết là đêm nay hắn sẽ không về.

Tại Trung nhìn đồng hồ, không biết vì sao giờ này rồi mà Hữu Thiên còn chưa về. Cắn chặt răng, xoay người ra khóa cửa.

“Hôm nay hắn không về à?” Duẫn Hạo nhìn Tại Trung.

“Ừ.” Tại Trung vừa nói vừa đến phòng Hữu Thiên lấy áo ngủ ra, cái áo len rộng thùng thình trật đến tận bả vai, thấy thế nào cũng có hàm ý muốn câu dẫn người khác. Duẫn Hạo bình tĩnh nhìn cậu một cái, nhanh chóng dời tầm mắt đi chỗ khác.

Tại Trung thấy Duẫn Hạo không phản ứng, lập tức thay đổi sắc mặt, ném áo ngủ  tới bên cạnh Duẫn Hạo, “Mặc đi.”

Duẫn Hạo nhướng nhướng mi, “Cho ta mặc?”

“Đúng vậy.” Tại Trung không hiểu sao hắn lại hỏi thế.

“Ta mặc của ngươi được không?” Duẫn Hạo hỏi.

“Đùa cái gì vậy hả? Chân ngươi dài như thế, áo ngủ của ta ngươi mặc thế nào?” Tại Trung lắc đầu, lập tức ảo não. Thế này không phải mặc nhiên thừa nhận rằng chân mình ngắn sao?

Duẫn Hạo nở nụ cười, “Không sao cả.”

“… Tùy ngươi. Ta muốn gội đầu.” Tại Trung sợ mình lại đổ cái rầm trước nụ cười của Duẫn Hạo, xoay người đi đến phòng tắm. Nhưng Duẫn Hạo nhanh chóng đi theo cậu, nghi hoặc hỏi, “Ngươi chỉ gội đầu, không tắm rửa?”

“Ta như thế này tắm kiểu gì a?” Tại Trung tức giận lay lay cái tay của mình. Nhắc tới cái này là cậu lại phát bực. Chính cậu không tắm rửa được, Tuấn Tú lại không cho Hữu Thiên giúp cậu tắm. Mỗi ngày bị Tuấn Tú sờ tới sờ lui, cảm giác thật sự là tệ hết biết rồi.

Thanh âm của Duẫn Hạo nhẹ nhàng truyền đến, “Ta tắm cho ngươi là được a.”

Bùm bùm!

Ầm ầm!

Tại Trung ngây ngốc quay đầu nhìn hắn, hồi lâu sau mới phục hồi tinh thần lại được, liều mạng lắc đầu, “Không cần không cần, ta chỉ gội đầu thôi!!!”

Giỡn cái gì a, bảo ngươi giúp ta tắm rửa? Ta sợ ta không kiềm nổi.

Duẫn Hạo thở dài, nghe qua hình như cũng không thoải mái, “Gội đầu ta cũng giúp ngươi a.”

Tại Trung ngồi trên ghế, khom lưng đưa đầy vào bồn tắm. Duẫn Hạo lấy vòi hoa sen đứng bên cạnh.

Dòng nước ấm áp chảy xuống, hơi nước mơ hồ bắt đầu bay lên, mái tóc mềm mại của Tại Trung được Duẫn Hạo nhẹ nhàng xoa nắn, ôn nhu mà thoải mái.

Trước kia Tại Trung không biết, hóa ra tay Duẫn Hạo có thể linh hoạt như vậy. Thoạt nhìn rất mạnh, thế mà có thể nhẹ nhàng xoa nắn trên đầu mình như thế. Tại Trung bị nhiệt khí cùng ôn nhu làm cho choáng váng đầu óc, ngây ngốc ngồi đó.

“Nước nóng thế nào?” Thanh âm Duẫn Hạo truyền đến từ phía trên.

Tại Trung hắc hắc nở nụ cười, “Thế này là được rồi.”

“Vậy là tốt rồi… Hai ngày trước ngươi tắm rửa thế nào?”

Tại Trung buồn bực nói, “Tuấn Tú giúp ta tắm.”

Rõ ràng cảm giác được tay Duẫn Hạo cứng ngắc một chút, Tại Trung cười trộm.

Tên ngốc này, có phải ngay cả em trai hắn mà hắn cũng ghen không hả?

“Thằng nhóc kia chân tay vụng về, tắm rửa thế nào chứ?”

“Cho nên mới nói a, phiền chết người!” Tại Trung nghiến răng nghiến lợi, hươ hươ nắm tay.

Duẫn Hạo nở nụ cười, “Tuấn Tú có thể giúp ngươi tắm mà ta thì không thể sao?”

“Đương nhiên không thể!” Tại Trung trảm đinh chặt sắt nói.

“Dù sao mấy chuyện quá đáng hơn thế này đều đã…” Tiếng oán hận hàm ý quá rõ ràng thế này, nhanh chóng bị chặn lại.

Mặt Tại Trung lập tức đỏ bừng, ngượng ngùng ngậm miệng lại.

Phác Hữu Thiên, mạch máu của tôi muốn nổ tung rồi đây này, sao anh còn chưa tới nhặt xác cho tôi hả?!

**************************

Tại Trung cúi đầu ngồi trong phòng khách. Duẫn Hạo ngồi trên sofa, lấy khăn tắm lớn lau tóc cho cậu.

Trong máy CD phát ra bản nhạc Tại Trung yêu thích.

Hai người cứ một câu lại tiếp một câu tán ngẫu, Tại Trung bắt đầu buồn ngủ. Duẫn Hạo thấy cậu như vậy, bảo cậu cứ về phòng ngủ trước đi, nói mình tắm rửa sạch sẽ xong mới ngủ. Tại Trung gật gật đầu, đi vào phòng của mình.

Cửa không thèm đóng, đèn vẫn còn bật.

Nghe được tiếng đóng cửa từ phòng tắm, Tại Trung mở to mắt.

Hô ~ bầu không khí hôm nay quá mức tốt đẹp, nếu sau này mỗi ngày đều có thể như vậy, ta đây có chết cũng không hối tiếc.

Mệt a, mệt quá a!

Duẫn Hạo hẳn là thích mình a… Nếu không thích, sao hắn có thể ở lại đây với mình như thế a? Còn tự mình xuống bếp làm cơm, còn đút cơm cho mình, gọi đầu cho mình nữa… Không được không được, còn nghĩ nữa chắc hôm nay phải tắm nước lạnh quá!

Không biết qua bao lâu, mãi đến khi sắp ngủ đến nơi, Tại Trung mơ hồ cảm giác bên người có một người đang ngồi.

Hơi thở quen thuộc làm trong lòng cậu rất khẩn trương nhưng vẫn có dũng khí mở mắt.

“Tại Trung?”

Cảm giác một tiếng này, Duẫn Hạo gọi rất khẽ, Tại Trung nhắm chặt mắt.

Tầm mắt nóng rực nhìn chằm chằm vào mình, Tại Trung ngay cả hô hấp cũng bắt đầu thật cẩn thận.

Nghe thấy Duẫn Hạo thở dài, trái tim Tại Trung cũng thấy thương cảm.

“Đứa ngốc này.”

Nếu là lúc bình thường, cậu hẳn đã sớm nhảy dựng lên đánh nhau với hắn, nhưng bây giờ cậu lại nghe ra sự sủng nịnh và bất đắc dĩ trong giọng nói của hắn.

Bàn tay khẽ lướt qua mặt Tại Trung, nhẹ nhàng xoa mái tóc của cậu.

“Vì sao không thể bỏ được ngươi chứ?” Thanh âm của Duẫn Hạo càng ngày càng nhẹ, làm Tại Trung cơ hồ muốn rơi lệ.