“Bây giờ là 23h15’. Các bạn đang nghe đài FM91mh của đài phát thanh VOV giao thông. Đêm đã về khuya, những ai còn đang di chuyển trên đường dù vì công việc hoặc…”

Phụt.

Trường đập tay vào nút tắt đài trong xe. Tâm trạng anh bây giờ rất tệ, lo lắng khiến trán anh nhíu chặt, mồ hôi rịn ra hai bên thái dương và đôi mắt ẩn sau cặp kính hiện lên vẻ bồn chồn. Chốc chốc anh lại nhìn đồng hồ, bàn tay cầm vô lăng siết lại chặt hơn. Con đường phía trước trống trải và tối đen mịt mùng, ánh sáng từ đầu xe chiếu xa một khoảng năm mét, đường vắng nên Trường càng đạp sâu chân ga, xe lướt đi vun vút trong màn đêm.

Khoảng hai tiếng trước, bệnh viện thông báo vợ chưa cưới của anh đã trốn khỏi phòng bệnh, cô ấy không về nhà, cũng không bắt máy điện thoại, bất đặc dĩ họ phải gọi cho anh. Trường nghĩ tới đó mà lòng như lửa đốt, anh lo sợ cô ấy sẽ làm điều gì dại dột, hiện cô ấy đang phải điều trị bệnh ung thư máu quái ác. Sau vài lần xạ trị, tóc của cô ấy đã rụng tới trơ da đầu, các bác sĩ còn phát hiện vợ chưa cưới của Trường chớm mắc chứng trầm cảm, một bệnh tâm lý rất nguy hiểm, họ đã cho cô ấy dùng thuốc nhưng tình hình gần như không có tiến triển gì nhiều.

Phía bệnh viện khuyến khích kết hợp tác động tâm lý với dùng thuốc để cải thiện tình trạng cho cô ấy. Phần lớn những u uất phát sinh trong lòng vợ chưa cưới của Trường là do cô sợ anh sẽ hủy hôn và bỏ rơi cô sau tất cả. Trường nhận thức được trách nhiệm của mình rất lớn, anh luôn sắp xếp thời gian để vào thăm cô, ít nhất hai ngày một lần. Nhưng hôm nay thì không, anh có chuyến công tác đột xuất, nên chỉ có thể gọi điện nói chuyện với vợ chưa cưới, cô đã im lặng cúp máy ngay sau đó. Bấy giờ Trường chợt có linh cảm rất xấu về chuyện này. Cho tới cách đây vài tiếng, khi nhận được điện báo từ bệnh viện, Trường lập tức chạy xe về tìm cô.

Reng!!!!

Đang trong lúc miên man suy nghĩ, chiếc điện thoại để trước mặt bỗng sáng lên, màn hình hiển thị tên người gọi tới:

“My”

Là cô ấy! Trường lập tức cầm điện thoại lên nghe, giọng anh nói nhanh như quát:

- Em đang ở đâu vậy?

- … Anh… Anh Trường… Cứu em…

Tiếng người con gái thổn thức đứt quãng qua điện thoại, lọt vào tai Trường lại giống như một luồng điện giật tung não anh, vừa chuyển ánh nhìn từ dưới vô lăng lên cửa kính, trong khoảng ánh sáng đèn pha, đột ngột xuất hiện một vật. Anh còn chưa kịp định thần, xe đã lao tới, thứ kia lập tức bị đâm trúng, cái chóp đầu lòa xòa đập thẳng vào cửa kính xe. Trường vội vứt điện thoại sang một bên, hai tay ghì chặt vô lăng, chân nhả ga, chân đạp phanh hết cỡ, nhưng vẫn không ngăn được cú va chạm đó. Thứ trước mặt giống như vỡ tan thành một đống dính trên cửa kính.

Không phải máu. Ngay lúc đó anh nhận ra kia là một vật thể, chắc chắn không phải là nước bắn lên cửa kính xe. Thứ đó mềm và tách rời nhau thành từng sợi mảnh, chính mắt Trường còn thấy nó trượt dần xuống, tưởng như đó là một cái đầu đầy tóc đang từ từ rơi khỏi mặt kính. Cho tới khi xe hoàn toàn dừng lại, anh vẫn chưa hết bàng hoàng vì những gì vừa diễn ra. Quá trình tiếp theo còn nhanh hơn nữa, khi mà Trường vẫn đang quan sát, thì vật thể kỳ quái kia đã hành động, chính xác là nó trường dọc về bên trái mặt kính, với tốc độ chớp nhoáng. Những sợi mảnh kết lại với nhau và tự động di chuyển, chỉ loáng một cái cửa kính trước mặt anh đã trống trơn.

Trường vẫn giữ mắt nhìn thẳng trong vài giây, anh tự hỏi thứ đó có phải là tóc không, nếu là tóc vậy chắc hắn phải mọc ra từ một cái đầu nào đó. Có thể anh đã tông trúng một người đi đường, người ấy vừa ngã sang bên trái xe. Ngay lập tức, anh mở cửa, nhưng kinh ngạc làm sao, bên ngoài không có một vết tích va chạm nào. Không ai ngã ra đường, bên trái xe không có, trong gầm xe không có, xung quanh ngoài ánh sáng phát ra từ đèn pha ô tô thì chỉ thấy bóng tối hun hút. Trường cau mày, với tốc độ như vậy mà xảy ra va chạm, người bị đâm trúng chắc phải gãy nát xương, sao có thể nhanh chóng rời đi như vậy.

Chợt anh lạnh người, có một cảm giác nghi hoặc dội lên trong đầu Trường, lúc xe đâm vào thức đó, anh khẳng định không nghe thấy một tiếng gì, càng không cảm thấy chút chấn động nào ở bên ngoài. Giống như xe chỉ lao vào không khí vậy. Bất giác Trường nhìn về phía trước tấm kính, còn rất nhiều tóc vẫn mắc ở cần gạt nước, chúng dài và đen nhánh, Trường còn cảm tưởng như chúng động đậy được, từng sợi ngúc ngoắc như súc tu, chúng hết bám lên cửa kính lại quấn vào gương xe. Nhưng sau khi nhìn lại, anh không còn thấy gì nữa, chút tóc đó giờ buông thõng xuống, dù vậy khi nhìn chúng anh vẫn thấy sau gáy có chút rờn rợn.

Chuyện này nghĩ cũng hơi bất thường, anh hoàn toàn tỉnh táo khi thấy xe đâm vào thứ đó, khoan, lùi lại thời điểm thứ đó xuất hiện. Trường bặm môi. Có phải anh nhìn nhầm rồi không, lúc đó có một đồng lòa xòa đột nhiên ập đến, nó như bay từ phía bên phải sang, anh chạy xe ngang qua nên vô tình đâm vào nó. Một đám tóc bay từ bên phải tới, Trường liếc nhìn sang bên phải, đó là một khu đồng không trống thiên trống địa, bằng cách nào mớ tóc có thể xuất hiện được ở đấy.

Hơn nữa, nó đang bay đi đâu? Trường nghĩ và tự thấy lưng lạnh toát, bên trái nơi mà nó bò qua, chính là sau lưng anh. Trường không dám trực tiếp quay lại nhìn, anh liếc vào gương xe, đằng sau không thấy gì, nhưng tốt nhất là nên rời khỏi đây, anh nhanh chóng vào xe, đóng cửa và nổ máy lên.

Chợt nhớ ra cuộc gọi dang dở với My, Trường tìm quanh mới thấy mình làm rơi điện thoại dưới sàn xe. Cuộc gọi đã kết thúc. Anh có gọi lại vài lần nhưng không được, những lo lắng lúc này trỗi dậy dày đặc giống như màn đêm trước mắt. “Cô ấy kêu cứu”, Trường nghĩ mà không dám tưởng tượng ra chuyện kinh khủng nào có thể xảy đến với My, giờ biết đi đâu để tìm cô ấy đây. Trong lúc rối bời, Trường lục tìm danh bạ điện thoại những người có liên quan tới My. Đột nhiên anh nhớ tới Hoàng, người này làm ở tổng đài, có thể nhờ vả cậu ta tra cứu vị trí cuộc gọi hoặc nơi phát ra tín hiệu cuối cùng của số điện thoại cô ấy. Ngay lập tức Trường gọi cho Hoàng, may sao đang trong giờ trực của cậu ta, sau khi nghe anh giải thích qua loa, Hoàng đồng ý tìm giúp anh và nói khi nào có kết quả sẽ báo lại cho anh ngay.

Trường tiếp tục chạy xe tới bệnh viện, anh muốn biết trước khi bỏ đi, vợ chưa cưới của anh có biểu hiện gì khác thường không. Phải nói rằng lúc đó anh rất căng thẳng, nhưng trực giác anh lại không tập trung về phía trước, thỉnh thoảng Trường vẫn liếc sang cửa kính bên trái, anh cảm giác mái tóc vừa rồi rất quen. Chẳng là anh từng mua cho My một bộ tóc giả, màu đen nhánh, dài tới eo, bằng với chiều dài của những sợi tóc ngoài kia. Nghĩ lại mới thấy, gần đây có rất nhiều chuyện kỳ quái xảy ra, khiến cho anh phải nghi ngờ là, những chuyện đó đều liên quan tới một chữ “Tóc”.