Mại Thái Lang từ đầu đến cuối hé lộ nét mặt hồng hồng giúp nam tử bị thương để ý hết thảy.

Giúp nam tử bị thương thoát y phục xử lý miệng vết thương, Mại Thái Lang suýt chút nữa phun máu mũi, nếu không phải cảnh cáo mình không được thất lễ đã sớm ngã xuống, Mại Thái Lang so với nam tử bị thương sớm còn mất nhiều máu hơn.

“Vì cái gì đồng dạng là nam nhân, dáng người của hắn so với ta hảo hơn, ngay cả nơi đó… đều so với ta lớn hơn. Thượng thiên thật sự không công bình.” Mại Thái Lang cúi đầu oán giận.

Nghĩ đến dáng người chính mình phát dục không được, Mại Thái Lang lại bắt đầu tự oán tự ai.

Nếu có được dáng người như hắn, nói không chừng Tuyết Miên sẽ không rời bỏ ta. Nói đến đây, Mại Thái Lang vẫn có chút luyến tiếc Tuyết Miên.

“Hẳn là phát sốt rồi, thương thế nghiêm trọng vậy.”

Đêm đó, nam tử trọng thương phát sốt cao, Mại Thái Lang một tấc cũng không rời, chiếu cổ nam tử. Vì hắn không ngừng chà lau mồ hôi đổ trên thân mình, thức trắng đêm không ngủ.

Cách một ngày, Mại Thái Lang chạy xuống núi, đến trấn lý tìm đại phu, đại phu khai cho chút dược, yêu cầu Mại Thái Lang đúng hạn cho nam tử ăn vào, hơn nữa mặc kệ biện pháp gì nhất định phải phục được dược.

Mại Thái Lang có chút lo lắng, nam tử đã bất tỉnh Mại Thái Lang không thể khiến hắn uống dược, cho nên Mại Thái Lang đành từng thìa từng thìa một uy nam tử, chính là chỗ chảy ra còn nhiều hơn so với chỗ lọt vào miệng. Mại Thái Lang lại lo lắng.

Cuối cùng, Mại Thái Lang bất đắc dĩ phải dùng miệng uy, phát hiện ra biện pháp này dị thường hữu hiệu, bởi vậy mỗi lần đến thời gian uống thuốc, Mại Thái Lang sẽ dùng miệng uy, còn đúng giờ giúp nam tử thượng dược.

Tiếp theo vài ngày, Mại Thái Lang vẫn trông giữ nam tử trọng thương, từng bước không dám rời đi, sợ có điều gì xảy ra ngoài ý muốn, rốt cuộc không thể ra ngoài làm việc buôn bán.

Qua vài ngày, trong lúc Mại Thái Lang ra ngoài thay nước, chuẩn bị giúp nam tử sát người. Vừa bước vào cửa, chỉ thấy nam tử kia ngồi sát mép giường, Mại Thái Lang cao hứng chỉ thiếu không tiến lên đem nam tử điên cuồng ôm vào.

“Ngươi tỉnh.”

Nam tử thản nhiên nhìn thoáng qua.

“Ngươi là ai?”

“Ta? Nga… Người ta đều gọi ta Mại Thái Lang.” Mại Thái Lang đi đến bên người nam tử, đặt bồn nước.

“Kia… ta là ai?” Nam tử nghi vấn hỏi.

Không thể nào, hắn nhặt được ngốc tử, ngay chính mình là ai cũng không biết.

“Ta sao biết được ngươi là ai, ngươi là người ta theo bờ sông cứu lên, ngươi không phải nhân gia kết oán chứ? Bằng không sao cả người đều bị thương ngã xuống sông.”

Nam tử lắc đầu tỏ vẻ không biết.

“Sao lại vậy? Quên đi, bằng không ngươi cứ ở chỗ ta, dù sao ta cũng một mình, như vậy sẽ có bạn.”

Mại Thái Lang hào phóng mời, nhưng hắn trong lòng vẫn có điểm rất nhỏ mong nam tử không rời đi.

Nam tử không gật đầu cũng không lắc đầu, chính là yên lặng nhìn Mại Thái Lang.

Mại Thái Lang thấy nam tử không phản ứng, coi như nam tử đã đáp ứng, Mại Thái Lang đáng thương bị hắn nhìn chằm chằm có chút ngượng ngùng đỏ mặt. Lắc lắc đầu, làm bộ bận rộn.

“Dáng người ngươi với cha ta không sai biệt lắm, ta lấy y phục cha ta cho ngươi mặc.”

Cứ như vậy nam tử ở lại.