Mai Sát - Bát Thiên Tuế

Chương 18: Phần 2 Tương Lâm - Kiểm đường

Đợi cho đến khi dùng đồ che mưa bao đứa nhỏ lại, ba người nữ mới xuống xe từng người một. Lúc này người xuống xe trước hình như đang tiếp nhận nghi vấn, Cố Tùng Kiện đang luôn miệng giải thích chiếc xe được lấy từ đâu, dù sao thường dân mà lái xe tuần tra quản lí giao thông thì thật sự rất khả nghi, huống chi chiếc xe này còn dính đầy vết máu loang lổ trông như đã trải qua lăn lộn nhiều lần.

Mà Cố Tùng Kiện giải thích cũng không làm cho nhóm người mặc vũ trang buông lỏng cảnh giác, thấy ba cô gái xuống xe, ngay lập tức có người chĩa súng về phía các nàng, lạnh lùng hỏi:

- Tất cả đều xuống rồi? Trong xe còn giấu người khác hay không!

Đối diện với họng súng, ai cũng sẽ không thoải mái, Diệp Nghi Thiển kéo Lâm Y và người phụ nữ kia dời nửa bước, rồi mới trả lời:

- Có thể xuống đều đã xuống rồi, có điều... trong xe còn một người bất tỉnh, trước đó tâm tình của anh ta không ổn định, bọn tôi không đánh thức anh ấy.

Câu trả lời này dường như đưa tới sự quan tâm cao độ của nhóm vũ cảnh, lập tức có mấy người lại chĩa súng về phía chiếc xe, dò hỏi càng là truy tìm căn nguyên hơn:

- Tâm tình không ổn định? Tâm tình không ổn định kiểu gì? Rồi vì sao bất tỉnh? Có phải nó... phát điên không hả?

Khi nói tới chữ "điên" cuối cùng, trong mắt người này rõ ràng lộ vẻ căng thẳng, tay cầm súng như cứng ngắc. Thấy thế, Lâm Y liền cướp lấy câu chuyện, nói như đùa:

- Anh cảnh sát, hôm qua bọn tôi ở trên núi đã gặp phải chuyện rất đáng sợ, anh chàng mắt kính nhát gan đã ngất xỉu, tuy rằng sợ đến tâm tình hơi bất ổn, nhưng người không điên, anh nghĩ xem, không quen không biết thì ai lại sẵn lòng ở chung một chỗ với kẻ điên chứ, đúng không?

Lúc này, sợ nhất chính là tội liên đới*, dù sao trong mắt người khác, mấy người chính là một nhóm, một người trong nhóm có chuyện, những người còn lại khả năng cao cũng sẽ không được đối xử tử tế. Bây giờ ném tên đeo kính xuống xe thì đã không thể, cho nên Lâm Y chỉ đành bảo vệ.

(*) tội liên đới: một người phạm tội, cả nhà bị vạ lây

Không biết có phải Diệp Nghi Thiển bên cạnh cũng nghĩ đến điểm này hay không, cô và người phụ nữ kia đều không nói gì.

Cho dù như vậy, đối phương hiển nhiên cũng không dễ tin các nàng.

- Điên hay không điên thì bọn tôi tới nhận định, nếu cô đã nói vậy, vậy cô mau làm cho nó tỉnh rồi kéo xuống xe đi! Đi! - Cảnh sát hất hất họng súng ra hiệu.

Việc đã đến nước này, Lâm Y cũng chỉ đành giơ tay tỏ ý thuận theo, sau đó nàng đi tới phía sau chiếc xe, mở cửa buồng xe, lấy một ít nước suối còn thừa lại, đổ hết toàn bộ lên mặt tên đeo kính đang nằm ở không gian dự bị.

- A! Ơ?

Bị nước lạnh dội một cái, tên đeo kính đang ngủ mê man lập tức tỉnh dậy. Không chờ hắn nói gì, Lâm Y xách áo hắn lên, thấp giọng quát:

- Câm miệng bốn mắt! Tỉnh rồi thì mở mắt ra nhìn tôi đây, biết tôi là ai không!

Tên nam mắt kính bị quát lớn sợ hết hồn, sau đó nhìn người nắm áo mình, quái lạ hỏi:

- Tôi... sao tôi biết cô là ai, chúng ta còn chưa trao đổi tên họ mà, còn nữa, sao tôi lại ngủ rồi?

Thấy người này đã khôi phục đầu óc, Lâm Y ít nhiều thở phào nhẹ nhõm, cũng không quan tâm vì sao trước đó hắn ta nổi điên, chỉ nói nhanh tình huống trước mắt một lần, cuối cùng nói:

- Thành thật mà nói, anh hay tôi cũng không biết tương lai sẽ ra sao, nhưng hiện tại ở loại tình huống này, anh có thể thành thật bao nhiêu thì thành thật bấy nhiêu cho tôi, phải học cách kiểm soát tâm tình đừng kinh hoảng đột ngột, trong tay người ta có súng, thấy người điên sẽ giết tất bất luận tội!

- Người điên? Tôi không phải người điên! Không phải!

Tên đeo kính nhất thời lắc đầu như trống lắc, hắn ta vốn là tên nhát gan sợ chết, bị Lâm Y đe dọa quả nhiên thành thật cực kỳ, đang biện giải cho bản thân, thấy Lâm Y ra dấu 'đừng lên tiếng' thì mới lập tức thu tiếng lại. Thấy hắn ta như thế, Lâm Y xem như có tự tin, cởi trói cho hắn dẫn ra khỏi buồng xe, dắt tới trước mặt nhóm người kia.

Được cảnh cáo, tên đeo kính liếc thấy họng súng đen ngòm lập tức càng co rúm lại. Mà hắn ta cả người máu me và bùn đất nhếch nhác cũng đủ làm cho người mặc cảnh phục nắm chặt súng trong tay, mãi cho đến sau khi hỏi xong mấy vấn đề, điều tra rõ mọi người đặc biệt là tên đeo kính xác thực ăn nói rõ ràng đầu óc thanh tỉnh, mấy cánh tay ôm súng kia mới không còn căng thẳng như vậy nữa.

- Tôi xác nhận lại lần cuối, các người nói đêm qua đi xe khách trên núi Thảo Bồ, phát hiện phía trước kẹt xe, sau đó đã có người phát điên tấn công người khác, còn gặp phải thứ giống như bệnh trạng kì quái đi giết người, các người trốn vào khoang hành lý xe khách mới tránh được một kiếp, sáng ngày hôm sau lần mò ra phía trước hàng dài xe tìm được chiếc xe quản lí giao thông này, còn bỏ lại một thứ giống như sinh bệnh lạ, mới một đường chạy trốn tới đây?

Mọi người nhất trí gật đầu. Tuy chưa thương lượng qua, nhưng tất cả mọi người đều ăn ý mà không đề cập chuyện gặp tên đeo kính, dù sao kêu tả cảnh gặp gỡ có thể sẽ làm hắn kích động nổi điên. Lúc đối diện họng súng mà xảy ra tình huống này thì không phải chuyện gì tốt.

Thấy tất cả mọi người gật đầu, người dò hỏi quay đầu nháy mắt với người bên cạnh, lập tức có một người lấy giấy bút ra ghi chép lại toàn bộ, những người còn lại hơi hạ thấp họng súng xuống.

Bầu không khí có vẻ dịu hơn chút. Thấy đối phương dường như đã tin lời của mình, Cố Tùng Kiện và Tào Đại Chính phụ trách kể lại câu chuyện cũng lộ ra nụ cười. Đúng lúc này, người dò hỏi quay đầu lại nói với bọn họ:

- Coi như các anh chị nói đều là sự thật, là vì mạng sống mới trộm xe, nhưng dù sao xe quản lí giao thông cũng là tài sản Nhà nước, bọn tôi không truy cứu, anh chị cũng không thể dùng tiếp được, xe giữ lại, anh và chị... - Hắn tiếp tục chỉ người phụ nữ và tên đeo kính:

- Hai người ở lại, những người còn lại thì đi đi.

Lúc nói như vậy, hắn phất phất tay hướng ra bên ngoài, giống như xua đuổi, mà hai người bị hắn chỉ điểm thì rụt vai lại.

- Khoan đã!

Động tác này làm cho Cố Tùng Kiện nóng nảy trước, cậu bất chấp tất cả, chỉ cướp lời hỏi trước:

- Anh cảnh sát, gì mà "những người còn lại thì đi đi", anh đây là kêu bọn tôi đi đâu đây? Xe thì dễ nói rồi, nhưng mà anh cho bọn tôi đi qua đi, bọn tôi đều muốn đi Tương Lâm, anh không thể đuổi bọn tôi đi hướng ngược lại chứ.

- Vào Tương Lâm? Không được. - Cảnh sát vũ trang nghiêm túc nói:

- Nói thật với mọi người, nhằm phòng ngừa quái bệnh lây lan, bảo vệ sự an toàn của phần lớn cư dân thị trấn, Tương Lâm đã giới nghiêm cách đây ba ngày. Hiện giờ người ở bên trong không thể tùy tiện ra ngoài, người bên ngoài cũng không được phép vào bừa bãi, trừ khi anh chị là người địa phương Tương Lâm.

Lúc nghe thấy ba ngày trước đã bắt đầu giới nghiêm, Lâm Y và Diệp Nghi Thiển không hẹn mà cùng nhíu mày, còn Cố Tùng Kiện không để ý nhiều lắm, luôn miệng trả lời:

- Tôi là người địa phương, là người địa phương.

Dứt lời liền lấy ra thẻ căn cước. Lúc này Tào Đại Chính cũng không khống chế được, xông lại chất vấn:

- Tương Lâm đã giới nghiêm? Mấy thôn phụ cận thì làm sao giờ? Các người mặc kệ người khác phải không?!

- Đàng hoàng chút, gào gì mà gào!

Tào Đại Chính mới tỏ ra có chút kích động, lập tức có cảnh sát vũ trang đi qua ấn anh ta xuống đất.

Lúc này tại đây, người có tính khí nóng nảy cũng biết không thể chống cự, Tào Đại Chính chỉ đành ngoan ngoãn bị chế ngự. Mà cảnh sát vũ trang dẫn đầu kia điềm tĩnh kiểm tra thẻ căn cước của Cố Tùng Kiện, sau đó mới khinh thường liếc nhìn người trên mặt đất, nói:

- Trước đó đều là mấy thôn nhào tới như ong vỡ tổ làm rối loạn cả lên, cấp trên mới ra chỉ thị như vậy. Hiện tại các thôn đều nhận được chỉ thị mỗi cái là cứ điểm, thôn không yên lòng có thể dựa vào đại hành chính thôn ấp, có hành chính đơn nguyên ở đó thì sao có thể nói là bỏ mặc chứ?

Đàn ông đích thực là phải biết nhẫn nhịn nhất thời, dù có phục lời này của hắn hay không, Tào Đại Chính không mở miệng nữa.

Thấy anh ta không gây chuyện, người dẫn đầu ra hiệu cấp dưới thả lỏng anh ta ra, sau đó quay đầu xử lý phía bên Cố Tùng Kiện:

- Được rồi, thẻ căn cước phù hợp, theo quy định anh có thể vào. Nhưng mà nhớ rõ, đã vào rồi sẽ không dễ đi ra đâu, xác định chưa?

Thấy Cố Tùng Kiện gật đầu, hắn ta mới nói tiếp:

- Vậy mấy người sau lưng anh giống anh phải không? Nếu vậy thì lấy thẻ căn cước ra kiểm tra.

- Ơ? Việc này...

Bị hỏi như vậy, Cố Tùng Kiện mới phục hồi tinh thần, nhất thời không biết nên làm sao mới tốt, cậu và Diệp Nghi Thiển tất nhiên không thành vấn đề, nhưng những người khác...

- Ông đây không phải người Tương Lâm, cũng không thèm vào!

Người tỏ thái độ đầu tiên là Tào Đại Chính, lúc này anh vẫn còn tức giận, mặc dù không dám làm gì, nhưng nói chuyện cứng hơn không ít:

- Cái xe rởm kia không có thì thôi, thôn Tứ Vận cách đây có mấy dặm (1 dặm = 500m), ông không tin là không về được! Mấy em gái, bốn mắt, nếu không thì mấy đứa đi cùng anh đi? Anh đây cái khác không dám nói, nhưng nghĩa khí vẫn là đủ! - Anh ta nắm tay thành quả đấm, mặc dù không dám vung tay với cảnh sát vũ trang, nhưng lại bóp chặt tay đến khớp xương kêu "rắc rắc".

Tuy rằng lời này tránh làm Cố Tùng Kiện khó xử, nhưng lại có ý ám chỉ hai người Cố Diệp thiếu nghĩa khí. Cố Tùng Kiện sốt ruột gãi gãi đầu, còn chưa nghĩ ra nên nói gì thì người dẫn đầu nhóm cảnh sát vũ trang đột nhiên nghiêm mặt, quát lên:

- Khoan đã! Người khác không vấn đề, mắt kính và cô gái ôm cái bọc nhiều màu kia phải ở lại! Lời tôi điểm danh ban nãy đã bỏ ngoài tai rồi hả?!

Mắt kính là chỉ tên đeo kính, còn lại người ôm cái túi nhiều màu là chỉ người phụ nữ kia. Cũng là vì đồ che mưa mà Lâm Y đưa là loại nhiều màu sắc, mà lúc này lại bao trọn đứa nhỏ ở bên trong, chỉ để miệng mũi đứa nhỏ dán vào da của mình mà hít thở, đứa bé lại đang trong trạng thái ngủ say bất động, như vậy nhìn từ bên ngoài trông giống như một cái bọc nhỏ vậy.

Mặc dù người dẫn đầu nhóm cảnh sát nhìn lầm, nhưng ý chỉ lại cực kỳ rõ ràng. Người phụ nữ kia thấy mình bị nhắm vào cũng sốt ruột, vội hỏi:

- Vì, vì sao vậy? Anh cảnh sát, tôi... cùng lắm thì tôi cũng không vào thị trấn, tôi đi theo anh Tào tại sao mấy người muốn cản chứ!

Mà tên đeo kính tuy không nói chuyện, nhưng người run rẩy cực kỳ, dường như so với người phụ nữ đầu óc mơ hồ này, hắn biết chút gì đó nhiều hơn.

- Chị gái này, chị đừng gấp.

Có lẽ là do đối diện với phái nữ, mặc dù vẻ mặt cảnh sát dẫn đầu vẫn cứng rắn, nhưng giọng nói lại dịu hơn vài phần:

- Nói thật ra, anh chị cũng đã thấy quái bệnh này rồi, không biết nhảy ra từ lúc nào, hiện nay cấp trên đang dốc toàn lực tổ chức nghiên cứu. Báo cáo mới đây nói rằng, bệnh này có khả năng lây nhiễm thông qua miệng vết thương, nhất là thân thể có miệng vết thương lớn. Chị xem, chị và bốn mắt khắp người đều là vết thương, bị thương thì phải có chính quy trị liệu, bọn tôi đưa anh chị đi bệnh viện tiếp nhận ngăn ngừa và theo dõi miễn phí, chờ vết thương lành hẳn xác định không sao thì lại thả anh chị ra, đến lúc đó muốn vào Tương Lâm cũng có thể thương lượng, không phải là chuyện tốt sao?

Cảnh sát vũ trang này nói rõ ràng đâu ra đấy, người phụ nữ kia nghe xong cũng hơi do dự. Lúc cô ta đang do dự, tên đeo kính ở sau lưng Lâm Y đang lén lút mượn người khác che chắn mà từng chút từng chút chạy ra bên ngoài.

Người đầu tiên cảm nhận được hành động này đương nhiên là Lâm Y, nhưng nàng không phản ứng gì, thậm chí cũng không quay đầu liếc nhìn, chỉ thoáng do dự giây lát, nhưng chớp mắt lại đứng thẳng người như không có việc gì.

Lâm Y có lòng buông tha hắn, nhưng người khác thì không cho phép.

- Tên đeo mắt kính kia! Anh định làm gì? Đứng lại!

Bỗng nhiên trong đội cảnh sát vũ trang có người quát lớn, theo tiếng quát, ngay lập tức có hai cảnh sát xông tới.

- Tôi không đi! Tôi không đi! - Tên đeo kính thấy thế, dứt khoát ba chân bốn cẳng chạy như điên, vừa chạy vừa kêu la om sòm:

- Người như các anh sao lại tốt bụng như vậy chứ? Ông đã thấy trên ti vi rồi, một khi có quái bệnh loại mới gì đó, bị cưỡng chế nhốt vào bệnh viện đều không có kết cục tốt! Không bị nhiễm thì cũng bị nhiễm, tôi chỉ bị thương nhẹ, tôi có thể chạy có thể đi, tôi không phải người điên! Tôi không đi!

Dù hắn ta liều mạng chống cự, nhưng sao có thể là đối thủ của cảnh sát vũ trang được huấn luyện nghiêm chỉnh, chạy chưa được bao xa thì đã bị bắt lại. Sau khi bắt được hắn, hai tên cảnh sát cũng không khách khí, trực tiếp kéo người đi như áp giải tội phạm, mặc cho tên đeo kính giãy dụa la hét ra sao cũng vô dụng. Lúc này không còn ai giúp được hắn, mọi người trơ mắt nhìn một cảnh này diễn ra, nhìn tên đeo kính bị cưỡng chế mang đi, cảnh sát dẫn đầu còn hướng về phía bên đó hừ lạnh một tiếng nói:

- Không thức thời, tình huống khác thường ứng phó khác thường, lúc này còn 'rượu mời không uống chỉ thích uống rượu phạt'! Chưa ăn đạn coi như may mắn rồi!

Đúng vậy, tình huống khác thường, từ sau khủng hoảng trên núi, đoàn người lần thứ hai lĩnh hội được hàm nghĩa thực tế của cụm từ này.

Nếu như trước đó còn tồn tại một ít tâm tư cãi lý, thì sau một màn kia, tâm tư cũng đã chết... Nét mặt người phụ nữ kia lộ vẻ đấu tranh, sau vài lần cắn môi, cuối cùng vẫn là cúi đầu nhận mệnh. Cô ta bắt đầu chậm rãi đi về phía cảnh sát vũ trang, chưa đi được mấy bước, chợt quay người lại, bước nhanh "bạch bạch bạch" về phía Lâm Y và Diệp Nghi Thiển!

- Cái... cái túi này xin hai người bảo quản giùm tôi!

Trước khi mọi người kịp phản ứng, người phụ nữ đẩy bọc nhỏ vào trong tay Diệp Nghi Thiển, mặt mày tha thiết cầu xin:

- Túi này rất quan trọng đối với tôi, xin hai người giữ giúp tôi hai tuần, chờ tôi hết bệnh ra ngoài rồi sẽ lập tức vào trấn tìm hai người! Vô cùng biết ơn, cảm ơn nhiều nhé!

Người phụ nữ phần nhiều luôn tỏ vẻ khúm núm, vậy mà lúc này trong đôi mắt lại tràn đầy kiên quyết. Có lẽ sợ bại lộ, cô ta không chờ đối phương trả lời, sau khi nói xong thì xoay người rời đi, tấm lưng kia thẳng tắp bước chân ổn định, thậm chí có vài phần hùng hồn như đi liều chết vậy.

Sau khi nhìn người rời đi, Lâm Y và Diệp Nghi Thiển từ đầu đến cuối vẫn chưa mở miệng, một người rũ mi mắt, người kia thì mặt vô biểu tình, ai cũng không biết hai người họ đang nghĩ gì.

Tào Đại Chính thở dài một hơi, giẫm chân như xoay người định đi, dường như nghĩ tới gì đó, chợt nhìn Lâm Y.

- Còn hai người nữa, mau giải quyết đi, nói, người ở đâu, định làm sao?

Quả nhiên, sau khi xử lý xong chính sự, cảnh sát dẫn đầu đưa mắt nhìn hai người cuối cùng.

Cố Tùng Kiện mặt lộ vẻ sốt ruột, hiển nhiên vẫn chưa nghĩ ra nên trả lời thế nào, còn Tào Đại Chính muốn nói lại thôi.

Lúc này, Lâm Y rũ mi mắt, lại được một cánh tay ôm lấy bả vai.

- Cầm giúp cái này cẩn thận. - Người ôm nàng nhét bọc nhỏ nhiều màu vào trong lòng nàng, dặn dò nói:

- Tôi cần lấy giấy chứng nhận.

Sau đó, Diệp Nghi Thiển từ tốn lấy ví tiền ra:

- Bọn tôi và anh Kiện như nhau, đều là người trong thôn trấn này, đây là chứng minh thư.

Cô một tay đưa thẻ căn cước ra, tay còn lại vẫn thân thiết ôm Lâm Y, điềm tĩnh nói bổ sung:

- Đây là em gái tôi, em ấy vẫn chưa lãnh thẻ căn cước, tên Vệ Văn Gia, các anh cứ tùy tiện hỏi thử người trong trấn quen biết nhà tôi, đều biết em ấy.