Từ lúc Mai Lang Vương đến tìm Sao rồi nói rõ quyết định của mình với cô bé, Sao cũng không còn tránh mặt chàng nữa. Em quay về lịch sinh hoạt cũ, mỗi ngày đều thay các chị đem bữa sáng đến cho chàng. Ưu Liên vì vậy cũng cảm thấy thoái mái hơn. Nàng có thể tự do sai bảo Sao, không cần phải chú ý như trước.

Duy chỉ có việc học hành là không còn được ai nhắc đến nữa. Kể cả Lãm - Người lắm mồm nhất Mai Viện cũng im thin thít.

- Mai Lang, đây là cháo trắng. - Sao đặt khay gỗ xuống, bên trên có bát cháo nóng hổi và dưa muối. Mai Lang Vương gật đầu nhận lấy bữa sáng từ em, chàng tập trung dùng bữa, không nói gì thêm.

- Anh Lãm. - Sao trao cho Lãm bữa ăn tương tự.

- Cảm ơn em. - Lãm mỉm cười, khuôn mặt bừng sáng sắc xuân. Dạo này tinh thần chàng ta rất phấn chấn bởi đang đạt được nhiều tâm đắc trong công việc.

- Em xin lui ạ. - Sao khẽ nói với Mai Lang Vương.

- Đi đi. - Mai Thần đáp.

Có được sự cho phép của chàng, Sao liền lập tức rời đi. Kể từ lúc kết thúc chuyện học hành, Sao đâm ra không còn muốn nán lại khu vực của Mai Thần lâu nữa. Cô bé sợ rằng bản thân sẽ yếu lòng, mỗi khi nhìn vào khoảng không trống trải bên cạnh giường tre, nơi mà lúc trước đặt bàn học của em, Sao lại thấy lòng rối bời…

Em thật sự cũng chẳng hiểu nỗi bản thân nữa. Người không muốn học là em, người không có khả năng học tiếp cũng là em. Mai Lang thành toàn cho tâm nguyện của em rồi, bản thân em lại cảm thấy không vui.

Thì ra… Em vẫn luyến tiếc chuyện học đến vậy…

Sao tựa vào bờ tường, mắt dõi nhìn trời mây trên cao. Những con chữ rung rinh trên áng mây bồng bềnh… Những con chữ mơ mộng.

Biết làm sao đây? Cho dù có luyến tiếc thì cũng đã rồi…

Em đã nói thẳng thừng như vậy, đã kiên quyết như vậy, Mai Lang có lẽ rất thất vọng, sẽ không tiếp tục dạy bảo em nữa đâu.

Sao mặc định trong lòng.

- Này, ngài định để vậy luôn à?

Phía sau bờ tường vang lên tiếng Lãm. Sao chớp mắt, định thần lắng nghe. Em lúc này đang đứng ngoài bờ tường của khu Mai Thần, vẫn chưa trở về khu nhà sau.

Mai Lang Vương hờ hững đặt bát cháo đã hết sang khay gỗ, nhẹ nhàng lau tay, ừ hử - Ừm.

- Tại sao chứ? Hai âm "tr" và "ch" đó vốn đâu quan trọng gì. Sao sinh ra ở miền Tây, việc cô bé gặp rắc rối với hai âm ấy cũng dễ hiểu thôi. - Lãm cuống quýt.

- Ta biết. - Mai Lang Vương mở sách.

- Đã biết sao còn nghiêm khắc như vậy? Lúc nào ngài cũng khó khăn như thế cả! Sao còn nhỏ, chuyện gì du di được thì du di cho em ấy đi. Em ấy cũng đâu phải tiểu đồng của ngài? Sao ngài có thể yêu cầu quá nhiều ở em ấy được?

- Ta không hề yêu cầu nhiều. - Mai Lang Vương nói - Vì em ấy là trẻ con nên ta mới nghiêm khắc như vậy. Khi em còn non nớt không chịu uốn nắn thì đợi em lớn lên sao có thể uốn nắn được nữa? Tính cẩn thận, kiên trì, siêng năng, bền bỉ là những đức tính quan trọng, để nuôi dưỡng và rèn luyện chúng thì phải có thời gian. Ta khó khăn với Sao cũng chỉ vì muốn em học được những đức tính ấy. Nếu chuyện gì cũng du di, dễ dãi thì sau cùng, Sao sẽ không thể trưởng thành được.

- Ngài nói vậy nhưng rốt cuộc ngài lại là người chấm dứt việc học của Sao. - Lãm đanh mặt lại.

- Bởi vì Sao muốn như vậy. - Mai Thần đáp.

- Cô bé muốn thì ngài đồng ý ư? Thế những lời mà ngài vừa nói, những lời rao giảng về đức tính cẩn thận, kiên trì, siêng năng, bền bỉ là gì? Thật nực cười. - Lãm không chấp nhận nổi, liên tục công kích - Sao đã chạm tay được vào ngôn ngữ, cô bé chỉ gặp chút vấn đề với hai âm nhỏ thôi. Vấn đề đó có thể điều chỉnh được khi em trưởng thành. Nếu Sao học tiếp, em sẽ nắm được hoàn toàn cách đọc, cách viết. Sao từ đó có thể tiếp cận với tri thức rộng lớn trong sách, có thể kết nối với bạn bè qua thư, có thể nghiên cứu, học tập, tìm tòi và tạo ra thư tịch. Ngài đã bắt cầu cho cô bé như thế, chỉ còn vài nhịp cầu nữa là đến nơi rồi, tại sao ngài lại phá bỏ cây cầu đó? Ngay cả ngài cũng cảm thấy việc làm ấy thật vô lý cơ mà?!

Mai Lang Vương im lặng.

Lãm nói một hồi dài như vậy, khí nóng dồn nén ở ngực, khiến chàng ta phải thở mạnh liên tục.

Mai Lang Vương đợi chàng ta bình tĩnh trở lại.

Lãm lúc này cũng nhận ra mình vừa kích động thái quá, vì vậy dần kìm chế bản thân, rót một chén trà, dùng hương trà để tịnh tâm.

- Ngươi nói đúng. - Mai Lang Vương u sầu thừa nhận - Mong ước lớn nhất của ta khi dạy cho Sao học chính là muốn cô bé tiếp cận được với tri thức.

- …

Mai Lang Vương nhìn quyển sách trên tay đến mất hồn, tiếp tục nói với giọng buồn rầu - Sao chưa từng được đi học. Em ấy bị gia đình bắt ở nhà, bòn rút sức lao động. Họ thà để em ấy dốt nát chứ không chịu cho Sao đến trường. Sao vì vậy luôn bị bủa vây trong bóng tối. Bên ngoài là bóng tối của sự nghèo đói, bạo hành. Bên trong là bóng tối của vô minh, ngu dốt.

Chàng đặt quyển sách xuống một cách cẩn trọng - Ta muốn mang đến ánh sáng cho Sao. Dù là ánh sáng của sự che chở hay ánh sáng của tri thức, ta đều muốn mang đến cho em.

- Vương… - Lãm ngập ngừng.

- Ta muốn Sao học tiếp lắm chứ, bởi còn nhiều thứ mà em ấy cần phải biết. Về sự rộng lớn của thế giới, về vẻ đẹp của thơ ca, nghệ thuật. Về đạo đức, về lịch sử, về những giai thoại xưa cũ. Khi em ấy biết chữ, tự em ấy sẽ khai phá thế giới rộng lớn ấy một mình. Ta luôn mong chờ ở em ấy rất nhiều, một khi em ấy tiếp cận được với tri thức, em ấy chắc chắn sẽ hạnh phúc hơn hiện tại.

- Có kiến thức thì sẽ hiểu được bản thân mình hơn. - Lãm chậm rãi nói - Có hiểu biết thì sẽ không bị người khác ức hiếp, bắt nạt.

- Phải. - Mai Lang Vương cười mỉm - Ngươi hiểu rõ về điều đó nhất, đúng không?

Lãm nhăn mày, nhìn chàng chằm chằm. Mai Lang Vương như thể đang cố tính đá xéo qua chàng ta vậy.

- Vậy thì tại sao ngài lại dừng chuyện học của cô bé? - Cuối cùng Lãm vẫn không thể hiểu được.

- Bởi vì ta thuận theo ý Sao. - Mai Lang Vương bất lực nói.

- Sao không muốn học nữa ư?

- Ừ.

- Cô bé từ bỏ?

- Ừm.

- Thật là… Tại sao em ấy lại ngốc nghếch như vậy chứ!

- Ta nghĩ mình đủ hiểu Sao, nếu em ấy muốn sống hồn nhiên ngây thơ như trước đây thì ta cũng không gò ép Sao nữa. Kì vọng của ta chưa hẳn đã phù hợp với em. Ở vị trí của ta, ta cảm thấy học thật tốt nhưng biết đâu ở vị trí của Sao, việc học lại không tốt thì sao?

- Ngài nói giỡn đấy à? - Lãm sầm mặt xuống, không thể tin được là mình vừa nghe Mai Lang Vương nói ra những lời đó.

Mai Thần không nói gì nữa, chàng cười trừ, từ tốn uống trà.

- o-

Sau một ngày làm việc mệt mỏi, Mai Lang Vương trở về khu của mình. Mấy hôm nay công việc ít một chút nên chàng có thể quay về vào buổi trưa. Mai Thần vừa bước vào cửa tròn vừa xoa xoa vai. Sổ sách mà Lãm mang đến hơi nhiều, chàng ngồi xem đến đau cả lưng, có lẽ đến tối lại phải xem tiếp.

Nắng trưa bao phủ khắp sân nhà, hoa mai nở bất chấp sắc trời, vàng lóa dưới nắng. Giường tre nằm dưới mái hiên nhà bên, đối diện nó là khung cửa sổ tròn hình chữ thọ, gió lùa vào mát rượi.

Mai Lang Vương theo thói quen bước về phía đó. Chàng đang mệt mỏi, hoàn toàn không chú ý đến xung quanh, ngay cả chân cũng bước đi vô thức, mọi hành động đều chỉ dựa vào kí ức của cơ thể.

- Mai Lang. - Tiếng Sao cất lên, khiến chàng sực tỉnh.

Mai Lang Vương sững người, mở choàng mắt ra, nhìn về hướng phát ra tiếng nói.

Sao đang đứng bên hiên nhà, chỗ gần giường tre nhất. Em rụt rè nhìn chàng, dường như đã đợi sẵn ở đó từ lâu.

- Em vẫn còn ở đây ư? - Chàng ngạc nhiên.

Sao ngại ngùng cúi đầu xuống.

Không gian lặng lại một khoảng, Mai Thần và Sao đều không lên tiếng. Chàng ngồi vào giường tre, gác tay lên gối xếp năm lá và hướng về phía em, đôi mắt nâu đầy chờ đợi.

Sao hít thật sâu lấy can đảm. Đôi má hồng đỏ ửng. Trông em thật căng thẳng.

Mai Lang Vương thấy thế, thật sự rất muốn phì cười. Nhưng Sao có vẻ nghiêm túc vậy, khiến chàng phải kìm nén.

Sao nắm chặt hai tay, hùng dũng bước đến chỗ chàng. Mai Lang Vương không rời mắt khỏi em, chàng muốn xem xem, Sao định làm gì.

Sao nắm lấy một góc vạt áo chàng, chân thành ngẩng lên, lấy tất cả dũng khí mà nói - Xin hãy tiếp tục dạy em học!

Khung cảnh ấy thật kì lạ. Mai Thần ngồi trên giường tre, tay gác lên gối xếp năm lá, chiếu ánh mắt xuống Sao. Cô bé thì đứng trước mặt chàng, tay cầm lấy một góc vạt áo thêu hoa cầu kì của Mai Thần, đôi mắt to tròn sáng bừng, cầu khẩn.

Gió lay nhành mai rung rung. Nắng trưa vừa nhạt màu một chút. Lớp gạch Bát Tràng đỏ cam đang chói lóa thoắt dịu lại. Tất cả là vì một áng mây lớn vừa vắt qua mặt trời.

Mai Lang Vương ngẩn ra hồi lâu.

Chàng không nghĩ, Sao lại đề nghị điều ấy.

- Mai Lang! - Sao vẫn tiếp tục nắm vạt áo chàng, giọng bất ngờ ngân vang, tràn đầy nhiệt thành - Em biết mình rất ngu ngốc, em không làm việc gì nên hồn cả. Em cũng không có sự tinh tế hay kiên nhẫn, em chỉ làm phiền ngài là giỏi thôi. Nhưng em vẫn muốn học. Em muốn học lắm! Dù em dở tệ nhưng em vẫn muốn được tiếp tục nhận sự dạy dỗ của ngài! Xin ngài hãy dạy cho em!

- … - Mai Lang Vương vẫn còn sững sờ.

- Em đã tập phát âm "tr" suốt thời gian qua. Giờ em không còn phạm sai lầm nữa! Em đã tập uốn lưỡi và cảm thấy âm "tr" quả thật khác biệt rất nhiều so với âm "ch". Em cũng đã cố gắng rèn viết, em sẽ viết đẹp hơn trong tương lai… Vì vậy… - Cô bé nhìn chàng, ứa nước mắt, dẫu vậy, giọng vẫn rất chân thành, không hề run rẩy hay yếu ớt - Xin ngài hãy tiếp tục dạy dỗ em!

Mai Lang Vương mỉm cười.

Chàng không nói gì cả, chỉ có nụ cười vừa bừng nở trên môi.

Mai Thần tách vạt áo của mình ra khỏi tay Sao và kéo em đến gần một chút. Chàng ôm chầm lấy em.

- Ừm. - Mai Thần gật đầu.

Sao nghe tiếng đáp của chàng mà lòng vui đến vỡ òa.

- Mai Lang… - Sao choàng tay lên cổ chàng, nức nở.

- Ngày mai hãy đến sớm, lần này không được từ bỏ nữa đấy. - Chàng dịu dàng nói.

- Vâng ạ! - Sao hứa.

- Ta rất vui. - Mai Lang Vương thì thầm. Bao nhiêu mệt mỏi của chàng đều tiêu tan cả.

Từ nay chàng sẽ dạy dỗ cho Sao, chắc chắn sẽ có ngày cô bé chạm vào được thế giới rộng lớn ấy, thế giới của tri thức. Chàng sẽ dõi theo em từng ngày từng ngày, dõi theo em cho đến khi em trưởng thành