Thái dương dần ló dạng, khách mua thịt cũng bắt đầu kéo tới cửa nhà.

Bảo Cầm cùng Lý Duy đứng sau quầy, một người thái thịt, một người thu tiền. Lý Duy vừa niềm nở bán hàng vừa giới thiệu bà con trong trấn với Bảo Cầm. Nào là trù nương của Trang phủ, bà Ngô ở tiệm thuốc, vợ lẽ của chủ sạp rau cách vách…Bảo Cầm cười thực nhu thuận, chào hỏi đâu ra đó, câu hỏi nào cũng trả lời thành thục lưu loát: “Ta tên Bảo Cầm, năm tới mười bảy tuổi. Ra đây phụ giúp gia đình buôn bán, không thấy vất vả a.” Lý Duy tranh thủ lúc rảnh tay mỉm cười liếc hắn một cái, “Mấy phụ nhân này rất thích ngươi.” Bảo Cầm không giấu nổi vẻ ngạc nhiên: ” Bà con trong trấn cũng tốt đó nha, ta cứ tưởng bọn họ nhất định sẽ coi thường ta, không ngờ lại dễ gần như vậy.” Lý Duy thầm nghĩ đám bà cô kia thực tình không biết xấu hổ, bụng dạ nghĩ gì cũng hiện hết lên trên mặt. Tuy hôm nay khách đến mua thịt không hẳn có dụng ý xấu, nhưng hơn phân nửa là tò mò thích hóng chuyện thiên hạ, may mà Bảo Cầm thường ngày khả ái đáng yêu, mồm miệng nhanh nhảu, rốt cuộc khiến các nàng ấy hài lòng trở về.

Quả nhiên, chỉ sau một chốc, Bảo Cầm cười đến rạng rỡ, hắn bắt đầu hiểu rõ công việc bán thịt, nói năng cũng hoạt bát hơn. Một vị đại nương xách giỏ thong thả bước tới trước cửa hàng Lý gia, “Lý lão bản, thịt hôm nay có tươi không?” Bảo Cầm lập tức cướp lời đáp: “Tươi a! Mới sáng ra vẫn còn tươi lắm. Bác nhìn xem, thịt đỏ mỡ trắng, nắn thấy chắc nịch luôn.” Đại nương vươn tay nhéo nhéo miếng thịt, cười nói: “Nàng dâu mới của Lý gia sao? Thực biết buôn bán đó!” Bảo Cầm được khen càng thêm cao hứng, “Đại nương, trời lạnh như vậy mua chút thịt về băm ra làm sủi cảo còn gì bằng, ăn vào nóng hổi ấm cả người a.” Đại nương cười rộ lên, gật đầu sảng khoái đáp: “Hảo! Lý lão bản, cân cho ta một chiếc giò, ta đem về làm sủi cảo ăn!” Lý Duy nhanh nhẹn xắt thịt cho lên cân, “Vương đại nương, tổng cộng mười chỉ của bác, có cần ta băm luôn không?” Vương đại nương đồng ý rồi lấy tiền đưa cho Bảo Cầm, không ngừng khen ngợi: “Tiểu ca miệng ngọt ghê, Lý lão bản thực là có phúc lớn.”

Tiễn Vương đại nương xong, khỏi phải nói trong lòng Bảo Cầm có bao nhiêu vui sướng, rạo rực lắc lắc cái mông huých Lý Duy, “Nghe thấy không? Có phúc lớn đó.” Lý Duy trong lòng cũng phấn chấn, bất quá trên tay đang dính mỡ, hận không thể nhéo hai cái má bánh đúc trên mặt Bảo Cầm, “Ừ ừ, Bảo Cầm nhà ta chiêu tài lại vượng phu, vi phu thật là có phước ba đời.” Hai người cười đùa vài câu, lại đón thêm vài đợt khách nữa, tới khi sắc trời không còn sớm, liền thu dọn đồ đạc rồi đóng cửa hàng.

Bữa trưa ăn đơn giản, hôm qua giữ Chu Đại Tráng lại dùng cơm, còn thừa không ít đồ ăn. Hứa tiên sinh tủm tỉm cười: “Bảo Cầm, thân thể đã đỡ khó chịu hơn chưa?” A? Bảo Cầm ngẩn người, bỗng nhớ ra màn dối bệnh trước khi khởi binh vấn tội Lý Duy cướp tiền hôm qua, vội vàng đáp: “Không có việc gì không có việc gì, là ăn nhiều quá nên bụng hơi trướng khí thôi.” Lý Duy vươn tay sờ sờ cái bụng hắn, “Tiểu trư.” Hứa tiên sinh cười đầy ẩn ý, “Ừ, vậy sau này ăn xong rồi phải vận động nhiều một chút.” Bảo Cầm vội gật đầu đồng ý, sau lại cảm thấy có chút kì quái, chẳng lẽ hắn và Lý Duy ở trong phòng gây nên tiếng động quá lớn khiến Hứa tiên sinh nghe được? Giương mắt trộm nhìn Lý Duy, đã thấy tên đầu sỏ nét mặt hả hê, Bảo Cầm tức giận hung hăng dẫm lên chân Lý Duy dưới bàn hai cái.

Ăn cơm xong, Lý Duy kéo Bảo Cầm cùng tới trù phòng rửa bát, Bảo Cầm xoa xoa hai tay than thở: “Mệt chết đi, đứng cả sáng nhũn hết cả chân rồi.” Lý Duy bê một chiếc ghế đặt ở trong sân, “Ngồi xuống đây.” Bảo Cầm nghi hoặc hỏi: “Ngồi đây hứng gió rét làm cái gì?” Lý Duy đáp: “Còn mấy bộ quần áo phải giặt.” Bảo Cầm biểu tình nhất thời suy sụp, “Thì ra ngươi thành thân với ta, là muốn ta thành người giúp việc cho ngươi đấy hả?” Lý Duy nín cười, Bảo Cầm nói kể ra cũng có phần đúng. Ban đầu y vốn định vào thành mua một gia phó, kết quả lại dùng bạc chuộc thân cho Bảo Cầm, đương nhiên không còn dư tiền mà mua người nữa. Bảo Cầm tức đến giậm chân bình bịch, “Không không! So với người hầu thậm chí còn không bằng! Người hầu không phải bồi ngươi ngủ, người hầu mỗi tháng còn được lĩnh tiền!” Hắc, câu cuối cùng mới là mục đích chính của ngươi đi. Lý Duy sáp lại gần, “Bồi ta ngủ? Hôm qua ta hầu hạ ngươi thoải mái như vậy, sao ngươi không thưởng bạc cho ta?” Bảo Cầm đỏ mặt mắng: “Ngươi, ngươi thật không biết xấu hổ!”

Hai người mới thành thân có mấy ngày, mà ngày nào cũng phải ầm ĩ một trận mới yên. Bảo Cầm phủi phủi tay, hừ một tiếng, “Ta không giặt quần áo đâu! Nước lạnh như vậy, cóng hết cả tay!” Lý Duy bất lực, dạy dỗ nương tử là trọng trách lớn lao, không thể một sớm một chiều là đạt đến cảnh giới. Y đành tự an ủi chính mình, thở dài, bất giác mở miệng thỏa hiệp lúc nào cũng không hay, “Tổ tông a, ta giặt vậy, ngươi vừa lòng chưa?” Bảo Cầm mặt mày hớn hở, “Phu quân, chàng tốt nhất! Chàng giặt quần áo, ta giúp chàng đấm lưng nha.” Lý Duy dở khóc dở cười, “Khỏi, ai cần ngươi đấm lưng! Đi lấy thêm một cái ghế nữa đến đây, đem cải trắng ra nhặt đi.”

Bảo Cầm vui sướng chạy đi bê một cái ghế lại ngồi cạnh Lý Duy, tuy cũng là lao động, nhưng nhặt rau không phải ngâm tay vào nước lạnh, so với giặt quần áo thì tốt hơn nhiều. Lý Duy sợ nước bẩn văng lên lá rau, liền kêu Bảo Cầm cùng ngồi dựa lưng vào nhau, ai ngờ tên tiểu tử kia coi mình như cái ghế dựa, dồn hết cả trọng lượng lên lưng mình. Cả hai vừa làm việc vừa nói chuyện phiếm. Bảo Cầm ngạc nhiên hỏi: “Ta thấy nhà ngươi dù sao cũng xuất thân thư hương thế gia, vậy mà mấy việc này lại thành thạo như vậy, chẳng lẽ từ nhỏ trong nhà đã không có hạ nhân sao? Lý Duy đáp: “Trước đây trong nhà có một lão bộc, ta cũng không cần làm mấy việc này. Nhưng mấy năm vào kinh thi cử, một mình ta ở nơi đất khách quê người, cuộc sống lại túng thiếu, phải tự mày mò học hết tất cả. Sau này trở lại trấn, thấy lão bộc tuổi đã lớn, cũng không tiện để một lão nhân gia chăm sóc cho mình, ta liền đưa cho chút bạc rồi tiễn lão đi.” Y kể qua loa cho xong, nhưng quãng thời gian đó khổ cực bao nhiêu chỉ mình y hiểu hết. Bảo Cầm nghe xong cũng không nói năng gì, dường như đang chìm vào suy nghĩ, Lý Duy nhìn không thấy biểu tình của hắn, chỉ cười hỏi: “Thế nào, đau lòng đến rơi lệ rồi sao?” Bảo Cầm phi một tiếng, “Từ trước đến nay còn chưa có ai đau lòng vì ta ni.” Lý Duy không khỏi bật cười: “Là ai nói? Có ta đau lòng vì ngươi a.” Bảo Cầm gương mặt lập tức nóng bừng, không được tự nhiên, lưng cũng xích ra khỏi lưng Lý Duy, “Đau lòng sao còn bắt ta làm việc.” Lý Duy lại nói: “Hai người cùng nhau lao động có gì bất hảo? Phú quý thì chỉ ăn rồi chờ chết, cả ngày ăn không ngồi rồi, chưa chắc trong lòng đã cảm thấy khoái hoạt.”

Bảo Cầm nhất thời im lặng, đưa mắt nhìn về phía nhà khách trống trải. Bài vị song thân Lý Duy đều đặt ở trong đó, hôm nào y cũng tới đây thắp hương khấu lạy, đột nhiên Bảo Cầm hỏi: “Ngươi nói xem, nếu như đa nương ngươi còn sống, liệu có tác thành chuyện hôn nhân của chúng ta?” Lý Duy suy nghĩ một lát, “Nương ta mất sớm, ta sớm đã không còn nhớ rõ dung mạo bà, không biết bà có đồng ý hay không. Cha ta—” y cười khổ, “Ông còn chưa biết ta là đoạn tụ, nếu như biết nhất định sẽ chặt gãy chân ta.” Bảo Cầm bị hù nhảy dựng, “Ác vậy sao?” Lý Duy than thở: “Cha ta hủ cựu không ai sánh bằng, lúc nào cũng vùi đầu vào sách thánh hiền, coi ta trăm nghìn lần không vừa mắt, chỉ có lời của Hứa tiên sinh mới để vào tai.” Bảo Cầm rụt cổ, miệng lẩm bẩm khấn: “Công công (cha chồng) ở trên kia có linh thiêng, đều do Lý Duy cưỡng ép dân nam thành thân, bắt ta làm thê làm nô. Oan có đầu nợ có chủ, ngài nghìn vạn lần đừng tới tìm ta a.”

Lý Duy đang rửa tay trong chậu nước nghe thấy vậy, liền lau sơ qua cho khô, sau đó bất ngờ luồn tay vào trong cổ áo Bảo Cầm. Bảo Cầm thét lên chói tai: “Công công, tha ta mạng nhỏ a!” xoay người lại trông thấy Lý Duy đang ôm bụng cười sặc sụa, không khỏi nổi trận lôi đình, cầm lấy một gốc cải trắng chạy theo đuổi đánh Lý Duy khắp sân. Lý Duy trốn đông nấp tây, thấy cơ hội đã tới, cố ý chạy vào tây sương. Bảo Cầm đuổi sát đằng sau cũng lao vào theo, lại bị Lý Duy trốn sau cửa nhào đến ôm lấy, sau đó tiện tay ném luôn gốc rau trên tay hắn đi, một cước đá sập cửa, ôm lấy Bảo Cầm lăn lộn trên giường.

Bảo Cầm khuôn mặt đỏ bừng bừng, không biết là phát cáu hay xấu hổ, trừng đôi mắt nhìn Lý Duy, hung hăng nói: “Việc bên ngoài còn chưa làm xong!” Lý Duy vừa hôn hắn vừa cởi y phục, “Xử lí ngươi trước đã, mấy thứ kia để sau.” Bảo Cầm đẩy đầu của y ra, nhưng miệng lại lí nhí, “Cứ thế này lại bị Hứa tiên sinh chê cười…”Lý Duy vươn tay kéo màn che, “Hứa tiên sinh da mặt mỏng, sẽ không nhắc đến chuyện này trước mặt chúng ta đâu.”

Hứa tiên sinh bước ra khỏi phòng, nhìn hai chiếc ghế lẻ loi đặt cạnh nhau ở giữa sân, cửa tây sương bỗng dưng lại xuất hiện một gốc cải trắng nhặt dở, trong phòng mơ hồ truyền đến thanh âm, thiệt là…tình ái dạt dào đến mức nào mà không kìm nén nổi vậy a. Gương mặt già nua ửng đỏ, Hứa tiên sinh bước nhanh vào nhà chính. Ông ngồi trên đệm hương bồ, sờ sờ bài vị Lý tú tài, chậm rãi nói: “Nhi tôn tự hữu nhi tôn phúc (con cháu tự có phúc của con cháu), nếu như huynh vẫn còn ở đây thì đừng trách bọn chúng. Bảo Cầm là một hảo hài tử, nhất định sau một thời gian huynh sẽ thích nó.” Ánh mắt Hứa tiên sinh lại chuyển tới bài vị mẫu thân Lý Duy, nhàn nhạt nở nụ cười, “Là ta hồ đồ rồi. Giờ huynh đã cùng phu nhân đoàn tụ, sao còn có thể ở lại chỗ này ni?”