Hai người quay lại cây cầu, Bảo Cầm xỏ giày, Lý Duy đẩy xe giùm hắn, quần áo cũng đã tương đối khô. Đám người xung quanh tản đi gần hết, mẹ con nhà nọ cũng không thấy đâu. Bảo Cầm ngạc nhiên hỏi: “Sao ngươi lại nhảy xuống nước? Làm ta sợ hết hồn!” Lý Duy trừng mắt nhìn hắn, “Rốt cuộc là ai dọa ai đây! Tự dưng trông thấy ngươi từ trên cầu cao như vậy lao xuống, ta sợ tí nữa thì hồn bay phách lạc!” Bảo Cầm cười tủm tỉm không nói gì, hai mắt Lý Duy dần dần tối thui, nhìn chằm chằm về phía Bảo Cầm, hận không thể nuốt hắn vào trong bụng. Bảo Cầm rụt đầu, cướp lại xe đẩy chạy về, thầm than Lý Duy lại nổi điên cái gì đó, làm ơn đừng gây ra chuyện động trời gì nữa a.

Lý Duy đuổi theo hắn quay về cửa hàng gạo. Bảo Cầm kể lại ngọn nguồn mọi chuyện cho ông chủ, áy náy cáo từ. Ông chủ nhìn hắn, lại nhìn sang Lý Duy, than thở: “Thôi, tiểu nhị kia cũng sắp quay lại, nhờ cậu học việc của hàng tương bên cạnh sang giúp tạm mấy hôm cũng được.” Bảo Cầm và Lý Duy rối rít cám ơn, ông chủ nói: “Ngươi làm việc không công cho ta, ta nào có quyền trách móc ngươi? Huynh đệ cũng tốt, vợ cũng được, người nhà đã đến đón thì mau mau về đi.”

Bảo Cầm theo Lý Duy về khách điếm, hai người bàn bạc sáng sớm mai sẽ lên đường về nhà. Lý Duy nói: “Thời gian qua ngươi vất vả rồi, mai chúng ta ngồi xe ngựa về đi.” Bảo Cầm vội lắc đầu, “Tốn bạc lắm! Hơn nữa vừa nghe đến xe ngựa hai chân ta đã run cầm cập, ta không ngồi đâu!” Lý Duy cười, hôn một cái lên gương mặt hắn, “Nhiều ngày không gặp nhau, sao ngươi vẫn hám tiền như vậy?”

Bảo Cầm hầm hừ nhìn Lý Duy. Xa nhau đã lâu, hắn có rất nhiều điều muốn nói với Lý Duy, vậy mà vừa gặp hắn đã quên sạch, chỉ biết ngơ ngác nhìn người nọ, ánh mắt tràn đầy yêu thương, “Lý Duy, ngươi gầy đi nhiều vậy.” Lý Duy đẩy Bảo Cầm ngã xuống giường, lột hết quần áo của hắn, vuốt ve làn da, khàn khàn bảo: “Ngươi cũng thế, trước kia cả người đã chẳng được mấy lạng thịt, giờ sờ vào chỉ toàn là xương.” Bảo Cầm ôm cổ Lý Duy, kéo y ngã lên người mình, vừa cởi quần áo của y vừa nói: “Ta không sao.” Tay Lý Duy xoa nắn mông Bảo Cầm, nhéo miếng thịt trắng trẻo, bật cười: “May mà nơi này còn chút thịt.” Bảo Cầm cảm nhận hai bờ mông rơi vào trong lòng bàn tay ấm áp, độ ấm khiến hắn hơi run rẩy, thanh âm cũng mang theo vài tiếng rên rỉ, “Lý Duy, ta không nhịn được nữa.”

Mới trêu chọc nhau một chút, thân thể còn chưa tiếp xúc nhiều, nhưng nơi đó của hai người đã cứng ngắc, giờ ôm nhau một cái, giống như thiên lôi câu động địa hỏa, khó mà chia lìa. Bảo Cầm bị Lý Duy thúc vào hồn phi phách tán, nhớ lại giấc mộng lúc nửa tỉnh nửa mê sau thùng xe ngựa, giữa những chuỗi rên rỉ bật ra thanh âm vỡ vụn: “Lý Duy… Lý Duy…Hôn ta.” Lý Duy cúi xuống hôn lên mắt Bảo Cầm, đầu lưỡi mơn trớn bờ mi, lại đặt một nụ hôn lên môi hắn, liếm răng hắn, mút lấy lưỡi hắn. Bảo Cầm không nhịn nổi nức nở, so với cảnh trong mộng còn chân thực hơn, so với cảnh trong mộng còn khiến hắn say mê hơn nhiều.

Hai người cùng tiết ra, ôm chặt nhau không rời. Giường ở khách điếm không được chắc chắn lắm, kẽo cà kẽo kẹt như sắp gãy đôi. Vị khách ở phòng bên cạnh chửi rủa không ngừng, Bảo Cầm vùi mặt vào gối cười khúc khích, Lý Duy nắm lấy tay hắn, vuốt ve vài vết chai mới xuất hiện trong lòng bàn tay, rồi hôn xuống. Đột nhiên Bảo Cầm quay đầu lại, hai mắt sáng lên, “Ngươi nhận được thư của ta sao?”Lý Duy cười rộ, “Đó mà gọi là thư sao? Chính tả sai be bét, lại còn phải vẽ thêm cả tranh, lâu rồi chưa luyện chữ, về nhà nhất định phải nghiêm khắc đốc thúc ngươi.” Bảo Cầm lườm y, “Không nhờ nó, ngươi có thể tìm được ta chắc?” Lý Duy cười nói: “Việc này giải thích rất dài dòng, dọc đường ta sẽ từ từ kể cho ngươi nghe.”

Bảo Cầm ngoan ngoãn gật đầu, được gặp lại Lý Duy hắn rất vui sướng, trước kia nhớ nhung giày vò ra sao nay đã không còn quan trọng. Lý Duy đứng dậy nói: “Để ta kêu tiểu nhị bê nước vào.” Chắc là vừa rồi gây ra tiếng động quá lớn, tiểu nhị chỉ dám đứng ở ngoài cửa thò đầu vào nhìn, “Quan khách, hôm qua không phải chỉ có mỗi ngài tới thôi sao…” Bảo Cầm xoay mình nằm quay vào phía trong, chỉ để lộ tóc ngoài chăn, cố tình hắng giọng nũng nịu nói: “Phu quân, chàng vẫn chưa xong ư?” Tiểu nhị nuốt nước miếng, cực kì hâm mộ mà rời đi. Lý Duy đến cạnh giường, bế xốc Bảo Cầm tới chỗ dục dũng, “Nương tử không đợi được? Vậy để vi phu thỏa mãn ngươi!”

Sáng sớm hôm sau, hai người ăn sáng xong thì lên đường rời khỏi Điệp thành. Tối hôm qua làm quá trớn, mãi đến khi khách phòng bên hùng hổ chạy sang đập cửa, hai người mới chịu thôi. Dù trăm vạn lần không muốn, nhưng đến bước đi cũng khó khăn, Bảo Cầm đành phải nghe lời Lý Duy ngồi xe ngựa trở về.

Lý Duy đánh xe, Bảo Cầm nằm ở trong xe buồn chán, rốt cuộc ra ngoài ngồi cùng y. Lý Duy cười nhìn hắn, “Sao không ngủ một lát đi?” Bảo Cầm cong cong môi, nhưng lại cố tình quạt quạt gió, “Trong kia nóng lắm, ngoài này mát mẻ hơn.” Lý Duy cũng không lật tẩy hắn, đưa cho hắn ấm nước, “Nóng thì uống nhiều nước vào.”

Bảo Cầm ngửa đầu uống một hớp, thừa lúc trên đường không có ai, chớp chớp mắt, uy nước cho Lý Duy. Lý Duy lau nước dính trên cằm, cười bảo: “Đừng lộn xộn, cẩn thận đụng vào cây bây giờ.” Bảo Cầm cười rộ lên, “Đúng rồi, hôm qua ngươi bảo chuyện rất dài dòng, giờ ngươi có thể kể rồi đó.” Lý Duy bảo: “Ngươi kể trước đi, hôm đó rốt cuộc đã có chuyện gì xảy ra vậy?”

Bảo Cầm từ từ thuật lại việc mình nghe lén được cuộc đối thoại giữa hắc y nhân và Ngọc Trúc, rồi nói tiếp: “Ta bị bọn chúng bắt đi, sau mới phát hiện ra Triệu Hành cũng bị bắt. Lúc này người của thái tử tìm đến nơi, bọn chúng vội vã lên đường, nhốt chúng ta sau thùng xe ngựa. Dọc đường, phe thái tử liên tục đuổi theo sau. Ta và Triệu Hành nhân lúc sơ hở chạy thoát, sợ bị truy binh bắt được nên trốn ở Điệp thành. Triệu Hành không chịu lao động kiếm tiền, cũng không biết chuồn đi đâu mất rồi.” Hắn chỉ kể qua loa, không muốn khiến Lý Duy đau lòng. Nhưng Lý Duy lại nắn nắn tay Bảo Cầm, dường như khổ cực Bảo Cầm phải trải qua, Lý Duy đều hiểu rõ. Lòng Bảo Cầm ấm áp, cười hỏi: “Ngươi thì sao?” Lý Duy đáp: “Ta nhờ bằng hữu hỗ trợ, còn mình thì tới các thành lân cận tìm ngươi. Trên đường đến Điệp thành thì ở nhà Chu Đại Tráng nhận được thư ngươi viết, vị bằng hữu kia cũng thu thập được vài tin tức, báo cho ta hay người của thái tử đãcứu được Triệu Hành ở Điệp thành, thái tử cũng rời khỏi Khúc Nam trấn về kinh. Ta đến Điệp thành rồi, thư mới được chuyển tới tay ta. Có điều bản đồ chỉ đường đến cửa hàng gạo ngươi vẽ không rõ ràng lắm, ta đang loanh quanh gần khu vực đó, thì thấy ngươi nhảy từ trên cầu xuống sông.” Bảo Cầm nghe xong tấm tắc ngạc nhiên, “Bằng hữu gì mà thần thông quảng đại vậy. Chẳng ngờ thư của ta lại phải quay trở lại Điệp thành ngươi mới có thể nhận được a!”

Lý Duy cười cười, không đề cập đến chuyện mình đi tìm thi thể. Cả hai nhìn nhau mỉm cười, cùng nghĩ, chỉ cần lại được ở bên đối phương như thế này, dù phải trải qua gian khổ cũng có hề gì? Bỗng Bảo Cầm ai nha một tiếng, “Rốt cuộc Ngọc Trúc ra sao? Sau đó y có hạ độc không? Hắc y nhân kia dùng tính mệnh Giang thiếu gia đe dọa y đó.” Lý Duy thở dài: “Ngọc Trúc không thể xuống tay, nhưng lại uống thuốc độc tự vẫn. Ta đưa y tới y quán trong trấn rồi đi tìm ngươi luôn, cũng không biết y thế nào rồi.” Bảo Cầm sửng sốt một lúc lâu, “Ngọc Trúc thật là khờ quá đi, Giang lão gia không phải do y hại chết, y không muốn cuốn Giang thiếu gia vào chuyện này, nên mới đổ hết tội lỗi lên đầu mình.” Lý Duy nhớ lại cảnh Giang thiếu gia ôm Ngọc Trúc hôn mê bất tỉnh, vẻ mặt sợ hãi xen lẫn bi thương, liền an ủi Bảo Cầm: “Tâm của Ngọc Trúc, nhất định Giang thiếu gia sẽ rõ.”