Tiểu lại (chức vụ không có phẩm cấp thời phong kiến) dẫn Lý Duy tới tầng ngầm dưới lòng đất, “Công tử cẩn thận dưới chân.”  Lý Duy nói cám ơn, bước từng bước thật chậm xuống thềm đá. Từ xa đã ngửi thấy mùi khó chịu bốc ra, tiểu lại nâng tay áo bịt mũi, “Trời càng ngày càng nóng, chỗ này mùi ghê muốn chết!” Lý Duy theo tiểu lại đến trước cửa gian chứa thi thể thì dừng lại, nhét ít bạc vụn vào trong tay hắn, “Làm phiền đại nhân.”

Đây đã là phủ quan thứ ba Lý Duy tìm đến. Tiểu lại nhận bạc, mặt mày hớn hở, “Công tử không cần khách khí, đó là bổn phận của chúng ta mà. Công tử vừa bảo, người công tử muốn tìm là đệ đệ ngài phải không. Ai, tiếc thay cho một nam tử, vì cớ gì lại ra đi sớm như vậy!” Mày Lý Duy cau lại, quả thực muốn nắm tóc tiểu lại kia đập vào tường đá mấy cái. Việc xác định thi thể sợ nhất là nhận được đúng người, vậy mà hắn ta toàn nói mấy lời xui xẻo!

Hai người đi vào căn nhà đá kê liền bảy, tám cái bàn. Ở trên có bốn cỗ thi thể dùng vải trắng che lại. Tiểu lại vỗ đầu nói, “Hai cỗ này đều là thanh niên, tìm được ở hướng bắc. Theo kết quả khám nghiệm thì chết khoảng hai ngày trước đây.” Hắn bước nhanh tới xốc tấm vải trắng che thi thể thứ nhất lên, “Người này chết do bạo bệnh, phơi thây trên phố, không có ngoại thương.” Lý Duy vừa nhìn liền nhận ra người chết da dẻ ngăm đen, môi dày mũi rộng, lập tức lắc đầu, “Không phải đệ đệ ta.” Tiểu lại cũng thở phào nhẹ nhõm, chuyển sang cỗ thứ hai, do dự “Người này trên ngực có vết đao chém, chết thảm vô cùng…Gương mặt bị biến dạng hoàn toàn, công tử nên chuẩn bị tinh thần.” Lý Duy gật gật đầu, tiểu lại vén vải, người chết mặt mũi bê bết máu, tím bầm, không thể nhận diện nổi. Lòng Lý Duy trùng xuống, bất giác bước lại gần hơn. Tiểu lại thấy sắc mặt Lý Duy, bụng than thật đáng thương, liền kéo toàn bộ tấm vải trắng ra.

Trước ngực thi thể có bốn, năm vết chém sâu hoắm đập ngay vào mắt. Lý Duy buồn nôn, tiểu lại quay đầu đi chỗ khác, nói: “Thêm ngày nữa mà không ai tới lĩnh, thì sẽ khiêng đi chôn. Chứ để lâu thêm sẽ sinh giòi mất.” Lý Duy cố nén lại cảm giác khó chịu, cẩn thận xem xét thân thể người nọ, mãi đến khi thoáng nhìn thấy vết bớt màu nâu trên thắt lưng, tim mới trở lại vị trí cũ, “Đa tạ đại nhân, người này cũng không phải.”

Lý Duy rời khỏi phủ quan, hồn bay phách lạc ngồi cạnh đường cái. Trên người y tản ra mùi xác chết, người trên phố đều bịt mũi né xa, chỉ vào y xôn xao bàn tán. Thái dương gay gắt chiếu xuống khiến trán y chảy mồ hôi ròng ròng, sau lưng ướt đẫm, chỉ một cơn gió thổi qua cũng làm y run rẩy. Hai ngày nay y phải xác nhận gần mười cỗ thi thể, lúc mới đầu còn không nuốt nổi cơm, càng về sau càng mất cảm giác. Hiện tại, tới mấy phủ quan đều không có Bảo Cầm, Lý Duy mới bình tâm được một chút, cơ thể y suy kiệt, chỉ cảm thấy linh hồn như đang tách ra khỏi thân xác, mông lung không tìm thấy điểm nào để bấu víu vào. May quá, có lẽ Bảo Cầm chưa chết. Thế nhưng, rốt cuộc Bảo Cầm ở đâu?

Khi mùi xác chết theo từng cơn gió thổi tán đi gần hết, Lý Duy đứng lên, gắng lấy lại tinh thần bước thẳng về khách điếm. Bất luận thế nào thì đây cũng là chuyện tốt. Nếu những kẻ đó không có ý định diệt khẩu ngay sau khi bắt cóc, khả năng Bảo Cầm còn sống càng lớn hơn. Y không tìm thấy thi thể Bảo Cầm tại các thành trấn xung quanh, vậy mở rộng phạm vi tìm kiếm cũng không cần thiết. Lý Duy trở lại khách điếm, thay vì tắm rửa thay quần áo, y mở ngay bản đồ ra xem. Trong số các địa phương lân cận, hiện chỉ còn một nơi xa nhất là Điệp thành. Lý Duy hơi nhíu mày, Điệp thành chính là lãnh địa của Tam vương gia, mà Tam vương gia bình thường luôn cư ngụ tại kinh đô, theo lý phần trăm bọn chúng đi về hướng Điệp thành là cực nhỏ. Vả lại Điệp thành cách Khúc thành một ngọn núi, phải men theo đường vòng mà đi, thực sự rất bất tiện. Lý Duy rảo bước tới bên cửa sổ, đến nay chỗ Lâm chưởng quỹ vẫn chưa có tin tức gì, nếu bên đó cũng bỏ cuộc, vậy việc này xem như vô phương. Đành vậy, sáng sớm mai y sẽ xuất phát tới Điệp thành, níu lấy chút hi vọng cuối cùng.

Quyết định xong, tâm trạng của Lý Duy cũng trở nên tốt hơn. Lâm chưởng quỹ bảo rằng tất cả các thành y đến đều có chi nhánh của cửa hiệu, khuyên y hãy tới đó hỏi thăm, vì mỗi chi nhánh đều có bí quyết thu thập thông tin riêng.  Lý Duy nghĩ bụng ngày mai trước khi xuất phát nên tới cửa hiệu trong Khúc thành, báo với Lâm chưởng quỹ một tiếng rằng mình sẽ đi Điệp thành. Nếu ở nhà có tin tức gì, nhờ Lâm chưởng quỹ phái người tới báo với Chu Đại Tráng, dặn hắn nhanh chóng truyền tin cho Lý Duy.  

Mọi việc đã được lên kế hoạch sẵn sàng, thiên la địa võng. Lý Duy mở lòng bàn tay ra, lại từ từ nắm vào, thì thào lẩm nhẩm: “Rốt cuộc ngươi đang ở đâu? Sao tìm mãi mà vẫn không thấy?” Lần trước mới xa nhau một đêm, y và Bảo Cầm đã biết thế nào là nhớ nhung khổ sở. Giờ mấy ngày rồi chưa tìm thấy nhau, người nọ sống chết thế nào còn chưa biết, cảnh vật cuối xuân đầu hạ tươi đẹp, trong mắt Lý Duy lại tựa như ngày đông trắng xóa não nề. Y dốc sức tìm kiếm tung tích Bảo Cầm, nhưng chỉ sợ nhận được tin người đã chết. Hàng đêm y mong mỏi chìm vào giấc mộng để được trò chuyện cùng Bảo Cầm, nhưng lại sợ ác mộng ập đến, càng sợ Bảo Cầm nở nụ cười hư ảo với mình, trông thấy hắn vẫy tay nhìn mình nói lời tạm biệt.

***

Bảo Cầm ở cửa hàng gạo tuy rằng vất vả, nhưng cũng bình yên vô sự. Không biết truy binh có vào Điệp thành lùng sục không, cũng không biết hôm đó phe nào thắng. Triệu phò mã có vẻ tiến bộ hơn nhiều, ngày đầu tiên nấu cơm bị sống, ngày thứ hai cơm lại nát toét, đến ngày thứ ba đã có thể tạm gọi là cơm.

Dùng xong bữa tối, Bảo Cầm định ra ngoài, Triệu phò mã hỏi: “Ngươi đi đâu đấy?” Bảo Cầm sờ sờ lá thư đêm qua viết nhét trong ngực, “Ta đi nhờ người gửi thư hộ.” Triệu phò mã hoài nghi nói: “Dân nơi này không quen không biết, ngươi định nhờ ai? Ta cũng muốn đi cùng.” Bảo Cầm lườm gã, “Thế ai ở lại trông điếm?” Triệu phò mã đáp: “Ta khóa cửa lại, không vấn đề gì.”

Bảo Cầm không còn cách nào khác, đành phải để Triệu phò mã đi theo. Hai người đi qua phiên chợ hôm đầu tiên tới Điệp thành, Bảo Cầm lên tiếng: “Ta nghe chưởng quầy nói, tháng này ngày nào cũng có chợ đêm.” Triệu phò mã còn chưa hiểu gì, Bảo Cầm đã chen vào đoàn người, lượn lòng vòng qua mấy cửa hàng, chợt nghe có tiếng rao lớn: “Đến xem a! Mau đến xem a! Thất huyền cầm của Linh Lung trai tại Khúc thành đây! Ai ~ tiểu huynh đệ, đây là thất huyền cầm nổi tiếng của Linh Lung trai tại Khúc thành đó, có muốn mua tặng người trong lòng không?”

Bảo Cầm dừng bước, cố tình ngắm nghía một lúc, bắt bẻ nói: “Ngươi có chắc đây là cầm của Linh Lung trai Khúc thành không? Đừng hòng gạt ta!” Người bán rong kia vỗ ngực đáp: “Tiểu huynh đệ yên tâm, cầm chính cống Linh Lung trai trăm phần trăm, ta không bịp người, ngươi cứ gảy thử thì biết!” Bảo Cầm mỉm cười, Khúc thành nhiều ngô đồng, nguồn gỗ tốt để chế tạo cầm rất dồi dào, Linh Lung trai chính là một trong những nơi chế tạo cầm có tiếng. Hắn từng ở thanh lâu một thời gian, tuy không biết đánh đàn nhưng cũng rõ hơn người khác. Bảo Cầm móc lá thư ở trong ngực ra, “Đại ca, ngài bán cầm của Lung Linh trai, chắc hẳn thường xuyên lui tới Khúc thành, cảm phiền ngài đưa hộ ta một bức thư tới Khúc Nam trấn có được không?” Người bán hàng rong nghe xong, thấy Bảo Cầm không có ý định mua cầm, mặt mày lập tức thôi niềm nở, “Cái gì cơ, hóa ra muốn ta đưa thư hộ!” Bảo Cầm vội nói: “Đại ca, lá thư này vô cùng trọng yếu, liên quan đến mạng người, ngài nhất định phải giúp đỡ.” Vừa nói Bảo Cầm vừa móc đống bạc vụn ra đưa hết cho gã, “Ta không dám nhờ ngài đưa thư không công, bạc này xin ngài nhận lấy.” Người bán hàng ước lượng bạc trong tay, còn đang chần chừ, Bảo Cầm vội bồi thêm, “Khi nào thư đến nơi, người nhà ta tất có trọng thưởng.” Một câu vừa dứt, người bán hàng quả nhiên động tâm, rốt cuộc đồng ý.

Nhờ đưa thư thành công, tâm trạng Bảo Cầm vô cùng tốt, không kìm nổi vui sướng ngâm nga vài câu hát. Mấy ngày nay Triệu phò mã liên tục được chứng kiến tài năng của Bảo Cầm, thật sự phải nhìn hắn với cặp mắt khác xưa, “Bạc kia ngươi kiếm đâu ra vậy?” Bảo Cầm cười nói: “Lúc đi đưa gạo có người thưởng, ta đều cất cẩn thận. Sao? Ta cấm ngươi nghĩ lung tung.” Triệu phò mã cười khổ, chẳng nói gì thêm.

Dọc đường trở về Bảo Cầm cười hì hì không dứt, “Cầm kia là của Linh Lung trai, còn Bảo Cầm này là của Lý gia.” Hắn nhớ tới lần đầu biết tên hắn, Lý Duy cười bảo: “Nếu đã kêu Bảo Cầm, chi bằng đàn một khúc ta nghe.” Hừ, cười hệt con hồ ly, vừa xấu xa lại vừa xảo quyệt! Triệu phò mã đi đằng sau lòng buồn bực, cái tên Bảo Cầm này, rõ ràng là do gã đặt mà.

Hai người trở lại cửa hàng gạo, tắm rửa rồi đi ngủ. Bảo Cầm nằm trên nền nhà, bấm đốt tay tính toán xem chừng nào thì thư đến tay Lý Duy, bao giờ y sẽ tới đón mình. Hắn cười khúc khích một lúc, sau lại lo lắng nhỡ đưa thư đến mà không có ai trong nhà thì làm sao bây giờ. Bảo Cầm vô cùng hưng phấn, đang nằm trong chăn nên không thể lộn xộn, bằng không thế nào cũng phải lăn lộn vài vòng mới chịu đi ngủ. Mãi gần đến giờ tý cơn buồn ngủ mới ập đến, rốt cuộc hắn cũng nhắm mắt.

Nhưng Bảo Cầm ngủ không được sâu. Đương lúc mơ màng, cảm giác có ai đó xích lại gần, hắn ngọ nguậy đầu làu bàu mấy tiếng, bỗng cảm thấy cổ nhẹ hẳn đi. Bảo Cầm cả kinh đột ngột mở to mắt, sờ sờ ngực, mảnh ngọc Hứa tiên sinh cho hắn không thấy đâu nữa! Triệu phò mã đứng bên cạnh, vừa thấy hắn tỉnh, co giò chạy ra khỏi cổng. Bảo Cầm sợ hãi hô to, Triệu phò mã vấp vào đôi giày vứt lung tung dưới đất của Bảo Cầm, người lảo đảo, đầu va vào cửa.

Bảo Cầm nhào tới ngồi lên người gã, tay vung lên đánh gã. Triệu phò mã kêu oai oái, Bảo Cầm ra sức cạy ngón tay của gã ra cướp ngọc về, nhưng chẳng ngờ gã nhất định không buông. Lý trí bay biến hết, một cơn phẫn nộ chưa từng có bùng lên, hắn bóp chặt cổ Triệu phò mã, nghiến răng nghiến lợi: “Được…ta cho ngươi lấy, cho ngươi cướp, cho ngươi bán….Ta cho ngươi bán ta lần nữa…” Đáng lý ra Bảo Cầm đánh không lại Triệu phò mã, nhưng Triệu phò mã vừa bị ngã, trước mắt sao bay vòng vòng, lại bị Bảo Cầm bóp cổ không thở nổi, giãy giụa vài cái, dần dần chìm vào mê man. Mắt Bảo Cầm như muốn nứt ra, chỉ thấy một màu đỏ quạch, môi bị cắn rách, đầu kêu ong ong. Mãi đến khi nghe thấy tiếng ngọc bội lanh lảnh rơi xuống, Bảo Cầm mới buông tay, vội vã nhét ngọc vào trong lồng ngực. Thấy miếng ngọc không xây xát gì, tâm trí mới dần bình ổn lại.

Triệu phò mã nằm thẳng đờ ở chỗ đó, vẫn không nhúc nhích, trên cổ in dấu mười ngón tay, đỏ nhức mắt.