Ngày kế tiếp tuy không phải bán hàng, nhưng Lý Duy cùng Bảo Cầm dậy sớm đã thành quen, trời vừa hửng sáng liền tỉnh giấc. Bên đông sương vẫn im ắng, hai người rửa mặt chải đầu xong liền ra ngoài mua bữa sáng mang về.

Chiều qua xuất môn Lý Duy có nói qua với hàng xóm rằng hàng thịt tạm thời đóng cửa, cũng nhờ họ thông báo hộ với những người khác. Lúc này rảo bước trên phố, không ít bà con cô bác bắt chuyện với hai người, hỏi han chuyện hàng thịt. Lý Duy chỉ nói trong nhà có họ hàng xa tới thăm, hiện giờ bận bịu không đủ thời gian dành cho việc khác. Vừa xoay lưng, y đã tí tởn cười nhỏ giọng bảo: “Nếu ngươi mà là tiểu nương tử, nhất định mọi người đã nghĩ nhà ta có tin vui rồi.” Bảo Cầm giẫm cho Lý Duy một cước, “Kể cả có tin vui thật đi nữa, thì cũng chưa biết là trong bụng ai đâu!”

Cả hai đến trước cửa hàng bán đồ ăn sáng, Bảo Cầm ló đầu nhìn tới nhìn lui, “Không biết mấy món điểm tâm chỗ chúng ta có vừa miệng thái tử không ni?” Lý Duy đáp: “Mỗi thứ mua vài cái đi, để cho thái tử nếm thử trước.” Trả tiền xong, lại gặp Chu Đại Tráng cũng tới mua bữa sáng, hắn hướng Bảo Cầm gật đầu chào, sau đó quay sang hỏi Lý Duy: “Nghe nói nhà ngươi có một vị công tử tuấn mỹ ngụ lại nên ngay cả buôn bán cũng không ngó ngàng?” Bảo Cầm cười khúc khích, có chút hả hê nhìn Lý Duy xem y định trả lời thế nào. Lý Duy vội vã ôm lấy Bảo Cầm khẳng định chắc nịch: “Đại tráng ngươi đừng gây xích mích a, ta đã thành thân rồi!” Chu Đại Tráng sờ sờ đầu, nét mặt khó hiểu, “Ta cũng đâu có ý tứ gì khác. Ai! Các ngươi cười cái gì?”

Trở lại Lý gia, thái tử đã tỉnh dậy. Lý Duy kêu Tiểu Cổ hầu hạ thái tử dùng bữa sáng, thái tử đưa mắt nhìn hai người, “Ăn sáng thôi mà cũng phải đi xa vậy sao?” Nét mặt hắn thoáng mang theo mệt mỏi, nhất định là đêm qua ngủ không ngon. Bảo Cầm nghĩ có lẽ là do thái tử ngủ không quen giường nhà dân, lại nghĩ hay là do tiếng động tế nhị kia, gương mặt không khỏi ửng đỏ, cúi đầu dán mắt vào mũi giày. Thái tử chuyển tầm mắt nhìn sang Bảo Cầm, nhưng hàng mi lại buông xuống, che đi thái độ chán ghét, “Thôi được. Thượng Tâm, ngươi đi chuẩn bị đi, thay bộ đồ khác rồi theo ta tới Giang phủ trong Khúc thành.”

Thái tử nói xong bước thẳng về phòng, Lý Duy cùng Bảo Cầm đưa mắt nhìn nhau, Bảo Cầm thấp giọng hỏi: “Đi Giang phủ làm gì vậy? Giang lão gia cũng có phải quan lại gì đâu?” Lý Duy vừa kéo hắn về tây sương vừa giải thích: “Giang phủ là thủ phủ (nhà giàu nhất) Khúc thành, đương nhiên ít nhiều cũng có quan hệ với quan phủ, chỉ là không biết mức độ đến đâu. Thái tử vừa mới đến, không tiện tới luôn chỗ quan phủ, chi bằng trước tiên đi thăm dò thái độ Giang lão gia.”

Bảo Cầm lơ nga lơ ngơ gật đầu, Lý Duy mỉm cười nhìn hắn một cái. Kì thực kế sách này y cùng thái tử và Triệu phò mã đã bàn bạc qua, thái tử cải trang rời cung lấy danh nghĩa đi trị thủy, nhưng thực chất là tới Khúc thành, việc này có khi Tam vương gia cũng không biết. Như vậy, Triệu phò mã công khai ngoài sáng, thái tử âm thầm trong tối, cả hai cùng liên thủ, khả năng thành công lớn hơn rất nhiều. Bất quá lí do phức tạp này không cần kể cho Bảo Cầm nghe, Lý Duy lục tìm một bộ y phục đưa cho hắn, “Đây là bộ đồ mới may lần trước, ngươi còn chưa có thử qua, hôm nay liền mặc đi.” Bảo Cầm lấy làm kinh hãi, “Ta cũng phải đi sao?” Lý Duy cười trêu tức, “Chẳng lẽ ngươi muốn để ta và thái tử đi một mình?” Bảo Cầm hấp tấp đoạt ngay lấy y phục, ba chân bốn cẳng thay đồ, “Ta, là ta sợ phá hỏng chính sự của các ngươi, nhất định thái tử sẽ mất hứng.” Lý Duy cười nói: “Ngươi toàn lo lắng chuyện không đâu. Giang lão gia dù sao cũng được coi là bậc trưởng bối, việc ta cưới ngươi đại khái cũng đã đến tai lão, dẫn ngươi đi gặp Giang lão gia cũng là hợp đạo lý mà thôi.”

Hai người bước ra khỏi phòng, vừa lúc thái tử đẩy cửa đi ra. Lý Duy lên tiếng: “Ta mang Bảo Cầm tới gặp Giang lão gia, coi như hậu bối đến ra mắt. Điện hạ đóng giả làm họ hàng xa của ta, ngao du tứ phương, hiện đang tạm dừng chân ở Khúc Nam trấn. Giang lão gia là nhân vật tiếng tăm lừng lẫy một phương, đột nhiên xuất hiện một hậu sinh tôn kính lão cũng không khiến người ta cảm thấy kì lạ.” Thái tử không nói gì, chỉ gật gù: “Vậy cũng được, chúng ta đi thôi.”

Theo thái tử xuất môn, quả nhiên được ngồi kiệu nhỏ. Bảo Cầm cười hì hì sờ ghế đệm mềm mại, giật nhẹ tua mành che, thầm khinh thường bản thân tầm nhìn hạn hẹp, bao nhiêu thứ kì thú trên đời này vẫn chưa được chiêm ngưỡng. Ba người đến Giang phủ, Lý Duy báo tên xong, chỉ lát sau liền có hạ nhân ra dẫn bọn họ đi gặp Giang lão gia.

Giang lão gia đang ở trong thư phòng viết chữ, nghe thấy tiếng người cũng không ngẩng lên, chỉ nói: “Hiền chất tới đúng lúc lắm, lại đây xem chữ lão phu viết thế nào?” Lý Duy bước đến gần, mở miệng khen: “Rất có khí phách, hảo tự.” Y ngẩng đầu liếc thái tử một cái, thái tử ngầm hiểu ý cười tiếp lời: “Theo vãn bối thấy, nét chữ mạnh mẽ ngông cuồng, nhưng lại thiếu đi sự điềm tĩnh, thu phóng không được tự nhiên.” Đột nhiên nghe thấy một thanh âm xa lạ, Giang lão gia không khỏi giương mắt nhìn, một thiếu niên vô cùng tuấn tú đang đứng trước mắt, khiến tâm lão thầm kêu một tiếng ngạc nhiên. Lý Duy mỉm cười, trở lại bên người Bảo Cầm, nói: “Bá phụ, đây là thê tử ta mới lấy, hắn tên Bảo Cầm.” Bảo Cầm cất tiếng chào hỏi Giang lão gia, Giang lão gia giật giật mí mắt, thuận tay cầm lấy một thanh chặn giấy bạch ngọc, “Ngươi đã gọi ta một tiếng Giang lão gia, ta đương nhiên phải có chút quà đáp lễ. Nhất thời không tìm được thứ gì tốt, chỉ có cái này các ngươi nhận lấy a.” Bảo Cầm len lén nhìn trộm Lý Duy, thấy y gật đầu mới tiến lên cảm tạ. Lý Duy cưới một tiểu quan thanh lâu làm nam thê, đương nhiên Giang lão gia vừa nghe chuyện đã mắng nhiếc hồ nháo một trận, sau đó cơn giận mới dần dần nguôi đi. Xưa nay lão vốn coi thường những kẻ xuất thân từ chốn phong nguyệt, chịu mở miệng nói chuyện với Bảo Cầm như vậy đã là nể mặt Lý Duy rất nhiều rồi. Thái tử đứng bên không nói lời nào, nét mặt nhàn nhạt mang theo tiếu ý, khiến Giang lão gia đem hết tâm tư đặt trên người hắn, đối với thiếu niên bí ẩn này vô cùng hiếu kì.

Lý Duy thấy thời cơ đã đến, rốt cuộc lên tiếng giới thiệu: “Vị này là họ hàng xa của Lý Duy, từ nhỏ đã thích đọc sách, thông minh hơn người. Hắn mới đến nơi này du ngoạn, tạm thời ở lại Lý Gia, nghe nói ta quen bá phụ, liền hối ta dẫn hắn tới cùng.” Giang lão gia cười ha hả, kiểu khen lấy lòng đầy ẩn ý này thực khiến người ta thoải mái. Thái tử chắp tay nói: “Vãn bối tên Vương Mạt, nghe đại danh Giang tiên sinh đã lâu.” Giang lão gia nét mặt hòa nhã, “Ngươi nói xem, vì sao chữ ta viết lại thu phóng không được tự nhiên?”

Thái tử bước lên nhã nhặn giải thích, Lý Duy biết Giang lão gia nhất định đã nảy sinh hảo cảm với thái tử rồi. Người này tuy là thương nhân giàu có một phương, nhưng lại vô cùng chuộng chữ nghĩa, ưa nói chuyện văn vẻ học thức. Lão coi trọng Lý Duy như vậy, hơn phân nửa vì đầu y chất đầy học vấn. Bảo Cầm nãy giờ ngồi một chỗ nghe không hiểu bọn họ đang nói cái gì, muốn ngáp một cái mà không dám, cố gắng nhịn xuống đến nỗi hai con mắt ngập đầy nước. Lý Duy mỉm cười nhìn hắn một cái, hướng phía Giang lão gia nói: “Mới nãy trên đường tới đây đi qua hoa viên Giang phủ, Bảo Cầm rất thích thú, không biết bá phụ có thể cho phép hắn ra đó dạo quanh một lát không?” Giang lão gia vốn sợ loại người như Bảo Cầm làm vấy bẩn thư phòng của mình, vội phất tay áo, “Cứ đi đi không việc gì.” Lý Duy dẫn Bảo Cầm ra ngoài cửa, sờ sờ khuôn mặt hắn, “Ta biết ngươi buồn chán, giờ ngươi tự chơi đi, đừng chạy đi đâu xa đấy.” Bảo Cầm nhịn không được bắt lấy tay áo Lý Duy: “Ngươi vẫn muốn vào trong đấy ư?” Lý Duy đáp: “Thái tử và Giang lão gia dù sao cũng chưa từng gặp mặt, e là cần có ta đứng cạnh dàn xếp.”

Bảo Cầm gật đầu, tự mình đi đến hoa viên. Tôi tớ trong phủ không biết hắn, chỉ nghĩ hắn là khách quý của lão gia, nên cũng tỏ ra cung kính lễ độ. Giang phủ quả thực rất lớn, Bảo Cầm sợ lạc đường không dám đi tiếp, liền tìm một gian đình nhỏ ngồi xuống nghỉ chân. Hắn luồn tay vào trong ngực vân vê thanh chặn giấy, mặt mày hớn ha hớn hở, vừa nhìn đã biết là đồ quý, nhất định đổi được khối bạc! Nhưng chẳng biết vì sao hắn đột nhiên nhíu mày, ngay cả khóe miệng cũng ỉu xìu hạ xuống.

Kì thực Bảo Cầm chẳng hề bận tâm đến thái độ của Giang lão gia đối với mình. Hắn bán thân vào thanh lâu, nhận hết khinh nhục phỉ báng của người đời cũng là chuyện dễ hiểu, không chửi như tát nước vào mặt đuổi hắn ra khỏi cửa ngay đã là tốt lắm rồi. Nhưng nghĩ đến ánh mắt Giang lão gia nhìn thái tử so với lúc nhìn mình, Bảo Cầm không khỏi có chút rầu rĩ. Người nọ khoác trên mình lớp lớp hào quang thái tử, đương nhiên mọi người đối hắn hoàn toàn khác biệt so với người bình thường. Nhưng hôm nay hắn giả trang người bình thường, từ đầu đến chân vẫn tỏa ra hào quang rực rỡ, Bảo cầm da mặt dày đến mấy cũng khó có thể không cảm thấy tự ti.

Đang lúc tâm phiền ý loạn, không để ý có người đến gần, mãi đến khi vai bị vỗ một cái Bảo Cầm mới sợ hãi nhảy dựng lên, vội vã quay đầu. Hắn ai nha một tiếng, nét mặt tràn đầy kinh ngạc mừng rỡ, kích động kêu lên: “Ngọc Trúc!”