Mặc dù Phoebe đã bảo cô không cần phải để ý, nhưng Annabelle vẫn thu dọn thêm vài chiếc đĩa giấy nữa. Cô thấy sợ khi nghĩ tới chuyện phải ngồi trong xe cùng Heath trên đường về nhà. Phoebe xúc một miếng kem màu hồng từ chiếc bánh hình lâu đài nham nhở cho vào miệng. “Dan và chị đang mong tới kỳ nghỉ ở khu nghỉ dưỡng. Anh chị thích tất cả mọi lý do để đi tới Hồ Gió. Molly chắc chắn rất may mắn khi kết hôn với anh chàng sở hữu một khu nghỉ dưỡng.”

“Với kỳ huấn luyện sắp tới, đó có thể là kỳ nghỉ cuối cùng của bất kỳ ai trong số chúng ta suốt một thời gian dài.” Molly quay sang Annabelle. “Suýt nữa quên. Bọn mình vừa hủy chỗ đặt cho một biệt thự nhỏ. Cậu và Janine có thể ở chung tại đó, vì cả hai đều độc thân, hay cậu thích giữ phòng ở khu nhà nghỉ?”

Annabelle suy nghĩ. Mặc dù chưa bao giờ tới khu nghỉ mát Hồ Gió, cô biết nó vừa có một nhà nghỉ theo phong cách Victoria phục vụ bữa sáng tận phòng lẫn một vài biệt thự nhỏ. “Mình nghĩ mình sẽ...”

“Chắc chắn là biệt thự rồi,” Heath nói. “Rõ ràng Annabelle đã không đề cập chuyện cô ấy muốn tôi đi cùng.”

Annabelle quay lại nhìn anh chằm chằm.

Ngón tay của Phoebe đông cứng trong miếng bánh kem. “Anh đi cùng trong kỳ nghỉ ư?”

Annabelle nhận thấy một mạch máu nhỏ đập dưới cổ anh. Anh thích thú chuyện này. Cô có thể bóc mẽ anh chỉ bằng một vài từ, nhưng anh là con bạc đang say máu, và anh vừa ném con xúc xắc. “Tôi chưa bao giờ bỏ lỡ một vụ cá độ,” anh nói. “Cô ấy nghĩ tôi không thể sống sót qua hai ngày cuối tuần nếu không có điện thoại di động.”

“Anh gần như không thể làm điều đó trong bữa tối,” Molly lẩm bẩm.

“Tôi chờ đợi một lời xin lỗi từ cả hai cô sau khi tôi chứng minh chính xác hai cô đã sai như thế nào.”

Vẻ mặt của Molly và Phoebe toát lên sự giễu cợt ngang nhau khi họ quay sang Annabelle. Niềm kiêu hãnh bị tổn thương của cô yêu cầu cô trừng phạt anh. Ngay bây giờ. Cô xứng đáng đòi cho đủ vì anh đã lạnh lùng sa thải cô.

Một khoảng ngập ngừng ngượng nghịu kéo tới. Anh nhìn cô, chờ đợi, mạch máu ở cổ anh đang đếm từng giây trôi qua.

“Anh ấy sẽ thua thôi.” Cô mỉm cười gượng gạo. “Tất cả mọi người đều biết điều đó, trừ anh ấy.

“Thú vị thật.” Molly kiềm chế để không nói thêm gì nữa, mặc dù Annabelle biết rõ cô ấy muốn vậy.

Hai mươi phút sau, cô và Heath quay lại thành phố, sự im lặng trong xe ô tô cũng dày như lớp kem màu hồng của chiếc bánh hình lâu đài, nhưng không hoàn toàn ngọt ngào như vậy. Anh đối tốt với các cô bé hơn mức cô kỳ vọng. Anh chú tâm lắng nghe những lo lắng của Hannah, và Pippi thích anh. Annabelle ngạc nhiên khi nhiều lần cô thấy anh ngồi xuống nói chuyện với con bé.

Cuối cùng Heath phá vỡ sự im lặng. “Tôi đã quyết định thuê cô làm việc trở lại trước khi tôi được nghe về kỳ nghỉ.”

“Ồ, tôi tin anh chứ,” cô nói, dùng cách mỉa mai để che giấu sự tổn thương của mình.

“Tôi nói thật.”

“Bất cứ điều gì khiến anh ngủ được vào buổi tối.”

“Được rồi, Annabelle. Cứ xả hết ra đi. Nói ra tất cả. Mọi điều cô đã giữ lại suốt chiều nay.”

“Nói hết ra là quyền của những người ngang hàng. Những nhân viên quèn như tôi chỉ là phận con sâu cái kiến thôi.”

“Cô đã vượt qua ranh giới, và cô biết điều đó. Chuyện với Phoebe chẳng trở nên tốt đẹp hơn được chút nào. Tôi đã tưởng có thể thay đổi được điều đó.”

“Gì mà chẳng được.”

Anh chạy sang làn đường bên trái. “Cô có muốn tôi rút lui không? Sáng mai tôi có thể gọi điện cho Molly và nói có công chuyện. Có phải đó là điều cô muốn tôi làm không?”

“Cứ làm như tôi được lựa chọn nếu muốn giữ anh làm khách hàng của mình không bằng.”

“Được rồi, để tôi đơn giản hóa chuyện này nhé. Cho dù cô quyết định thế nào đi chăng nữa, cô vẫn được thuê lại. Cách này hay cách khác, hợp đồng của chúng ta vẫn còn giá trị.”

Cô để anh thấy cô không hề ấn tượng với đề nghị của anh. “Và tôi chỉ có thể hình dung anh sẽ hợp tác thế nào nếu tôi từ chối đưa anh đi cùng trong kỳ nghỉ.”

“Cô muốn gì ở tôi?”

“Tôi muốn anh thành thật. Hãy nhìn vào mắt tôi và thừa nhận rằng anh không có lấy mảy may chút ý định nào về việc thuê lại tôi cho đến khi anh nghe về kỳ nghỉ.”

“Được rồi, cô đúng.” Anh không nhìn vào mắt cô nhưng ít nhất anh đang thành thật. “Tôi sẽ không tha thứ cho cô. Và cô biết tại sao không? Bởi tôi là đứa con trai độc ác của mụ phù thủy.”

“Được rồi. Anh có thể đi cùng tôi.”

Vài ngày sau, Annabelle vẫn còn cảm thấy tức giận. Cô cố gán tâm trạng đó cho lý do sắp đến kỳ kinh nguyệt, nhưng cô không giỏi tự dối mình như xưa. Hành vi máu lạnh của Heath khiến cô bị tổn thương, cảm giác bị phản bội, và chỉ đơn giản là tức giận. Một lỗi lầm, và anh sa thải cô. Nếu không vì kỳ nghỉ ở Hồ Gió, hẳn cô sẽ chẳng bao giờ gặp lại anh nữa. Cô hoàn toàn có thể thành vật thế mạng, một trong số những con ong thợ của anh.

Thứ Ba, anh để lại lời nhắn thoại cộc lốc. “Portia đã có người. Cô ấy muốn tôi gặp vào lúc 8:30 tối thứ Năm. Hãy sắp xếp một đối tượng của cô vào lúc 8 giờ để chúng ta có thể bắn một mũi tên trúng hai mục tiêu.”

Cuối cùng, cô đặt mỗi tức giận vào đúng chỗ của nó, trên đôi vai của cô. Anh không đáng bị trách cứ vì những hình ảnh gợi cảm chỉ chực bùng cháy trong tâm trí cô khi sự tự vệ của cô thoái lui. Với anh, đây chỉ đơn thuần là công việc. Cô chính là người biến chuyện thành vấn đề cá nhân, và nếu lại quên điều đó một lần nữa, cô xứng đáng phải nhận những hệ lụy.

Tối thứ Năm, trước khi tới Sienna cho lượt giới thiệu tiếp theo, cô gặp khách hàng mới nhất của mình tại Earwax. Ray Fiedler được một người họ hàng trong số những người bạn già nhất của bà ngoại c giới thiệu, và Annabelle sắp xếp cho anh cuộc hẹn đầu tiên vào tối hôm trước với một giảng viên đại học Loyola mà cô đã gặp trong khi đi lòng vòng quanh khuôn viên trường. “Chúng tôi đã có một khoảng thời gian vui vẻ,” Ray nói sau khi họ ngồi xuống chiếc bàn gỗ trong Earwax, được sơn giống như bánh xe của một chiếc xe kéo rạp xiếc, “Nhưng Carole không thực sự là mẫu người của tôi.”

“Ý anh là sao?” Annabelle tránh ánh mắt khỏi món tóc chải lật sang một bên để che phần bị hói của anh. Cô biết câu trả lời, nhưng cô muốn anh nói ra.

“Cô ấy... ý tôi là, cô ấy thực sự là người đáng mến. Rất nhiều người không hiểu những câu đùa của tôi. Chỉ là tôi thích những người phụ nữ... khỏe mạnh hơn.”

“Tôi không chắc tôi hiểu ý anh.”

“Carole hơi quá cân một chút.”

Cô uống một ngụm Cappuccino và ngắm nhìn chiếc xe kéo bằng gỗ đỏ pha vàng trên tường thay vì nhìn gần mười cân thừa đang treo quanh cái từng là vòng eo của Ray Fiedler.

Anh ta không ngốc. “Tôi biết tôi không phải là anh chàng cơ bắp, nhưng tôi tập thể thao.”

Annabelle cưỡng lại thôi thúc mạnh mẽ được với tay qua bàn mà đánh vào đầu anh ta. Tuy nhiên, kiểu thách thức này cũng là một điều cô thích ở nghề bà mối. “Anh thường xuyên hẹn hò với những người phụ nữ mảnh mai?”

“Họ không phải là nữ hoàng sắc đẹp, nhưng những người phụ nữ tôi hẹn hò thường tương đối ưa nhìn.”

Annabelle vờ suy nghĩ. “Tôi thấy hơi khó hiểu một chút. Lúc đầu, khi chúng ta mới nói chuyện, anh cho tôi ấn tượng rằng anh đã không hẹn hò một thời gian dài.”

“À, tôi không hẹn hò, nhưng...”

Cô để anh ta lúng túng một lúc. Một đứa trẻ đeo nhiều khuyên tai đi ngang qua bàn của họ, theo sau là hai bà mẹ vận động viên. “Vậy chuyện cân nặng này thực sự quan trọng với anh sao? Quan trọng hơn cả cá tính và trí thông minh

Anh ta nhìn như thể vừa bị hỏi một câu hỏi khó. “Chỉ là trong đầu tôi nghĩ đến... một ai đó hơi khác.”

Và không phải tất cả chúng ta đều vậy sao? Annabelle thầm nghĩ. Tuần lễ Quốc khánh đã ở rất gần mà cô chưa có ai hẹn hò, không có viễn cảnh nào cho một cuộc hẹn hò, không có kế hoạch nào ngoài việc bắt đầu lại chương trình tập thể dục của cô và cố gắng không suy nghĩ về kỳ nghỉ của câu lạc bộ đọc sách ở Hồ Gió. Ray nghịch chiếc thìa, và sự khó chịu của cô đối với anh ta nhạt dần. Anh ta là người tốt, chỉ thiếu chỉ dẫn thôi.

“Có lẽ anh không phải là đối tượng phù hợp,” cô nói, “nhưng tôi sẽ nói với anh đúng như những gì tôi đã nói với Carole tối hôm qua khi cô ấy bày tỏ một vài nghi ngại. Hai người đều có giáo dục, và cũng thích trò chuyện với nhau. Tôi nghĩ đó là lý do để thu xếp một buổi hẹn khác, không đề cập đến việc thiếu hấp dẫn về mặt hình thức. Nếu không có gì khác, hai người có thể thành bạn.”

Một vài giây trôi qua trước khi anh ta hiểu ra. “Ý cô là sao khi cô nói một vài nghi ngại? Cô ấy không muốn gặp lại tôi hay sao?”

“Cũng giống như anh, cô ấy có một vài băn khoăn.”

Anh ta đưa tay lên đầu. “Đó là vì tóc của tôi, đúng không? Đó là tất cả những gì phụ nữ quan tâm tới. Họ nhìn thấy một anh chàng đang dần rụng tóc, và họ không muốn dành thời gian cho anh ta.”

“Phụ nữ ít bị ảnh hưởng bởi mái tóc thưa dần và một vài ki lô thừa hơn là đàn ông lầm tưởng. Anh có biết điều gì quan trọng nhất đối với phụ nữ khi nói đến vẻ ngoài của đàn ông không?”

“Chiều cao hả? Này, tôi cao gần 1m78 đấy.”

“Không phải chiều cao. Các nghiên cứu cho thấy chú rể gọn gàng là điều quan trọng nhất đối với phụ nữ. Họ đánh giá sự sạch sẽ và gọn gàng cao hơn bất kỳ điều gì khác.” Cô ngừng lại. “Và một kiểu tóc phù hợp là rất quan trọng đối với phụ nữ.”

“Cô ấyiểu tóc của tôi sao?”

Annabelle trao cho anh ta nụ cười cởi mở. “Như thế không hay sao? Kiểu tóc có thể sửa lại dễ dàng. Đây là tên của một nhà tạo mẫu tóc nam rất giỏi.” Cô đẩy tấm danh thiếp ngang qua bàn. “Tất cả những điều khác ở hai người đều phù hợp với nhau, vì vậy chuyện này sẽ dễ thôi.”

Anh ta không hề nghĩ mình có thể là người bị từ chối, và bản năng cạnh tranh của anh ta trỗi dậy. Đến lúc họ rời quán cà phê, anh ta tha thiết muốn cả cắt tóc lẫn gặp lại Carole. Annabelle tự nhủ cô rất giỏi trong lĩnh vực này, và cô không nên để mẹ mình hay những vướng mắc với Heath Champion gieo rắc tất cả những hạt giống nghi ngờ đó.

Cô bước vào Sienna trong tâm trạng vui vẻ hơn, nhưng mọi chuyện nhanh chóng trở nên tồi tệ. Không thấy bóng dáng Heath đâu, còn nghệ sĩ đàn hạc De Paul cô định giới thiệu cho anh gọi điện nói cô ấy lỡ cắt dao vào chân và đang phải đến phòng cấp cứu. Cô còn chưa kịp trì hoãn thì Heath gọi. “Máy bay bị trễ giờ,” anh nói. “Tôi xuống sân bay O’Hare rồi, nhưng chúng tôi đang đợi mở cổng.”

Cô nói với anh về nghệ sĩ đàn hạc và rồi, bởi anh có vẻ mệt mỏi, cô đề nghị anh hoãn cuộc hẹn với đối tượng của Mai Mối Power.

“Cám dỗ đấy, nhưng tốt hơn là tôi không nên làm thế,” anh nói. “Portia thực sự rất kỳ vọng vào người này. Cửa mở rồi nên tôi sẽ không đến quá muộn đâu. Cố cầm cự cho đến khi tôi tới.”

“Được rồi.”

Annabelle tán chuyện với anh chàng bartender cho đến khi ứng cử viên của Portia tới. Mắt cô mở to. Chẳng trách Portia hăng hái đến thế. Cô gái này là người phụ nữ xinh đẹp nhất mà Annabelle từng gặp.

Sáng hôm sau, khi quay trở về từ cuộc chạy buổi sáng phải nửa năm mới thực hiện một lần, Annabelle thấy Portia Powers đang đứng dưới hiên nhà. Họ chưa bao giờ gặp nhau, nhưng Annabelle nhận ra cô ta từ bức ảnh trên trang web công ty. Tuy nhiên, chỉ khi đến gần hơn, cô mới nhận ra đây chính là người cô nhìn thấy trước cửa nhà hàng Sienna vào buổi tối cô giới thiệu Heath với Barrie. Powers mặc chiếc áo lụa đen bắt tréo tại vòng eo nhỏ nhắn, quần hồng và giày da cao gót màu đen. Mái tóc đen tuyền được cắt rất khéo, theo đúng kiểu sẽ khiến mái tóc chuyển động ngay khi cô ta chỉ cần khẽ hất đầu, và làn da không hề có tì vết. Còn thân hình thì... Rõ ràng cô ta chỉ ăn vào những ngày lễ của chính phủ.

“Đừng có cả gan chơi thêm trò bịp nào giống như tối qua nữa,” Portia nói đúng lúc đôi giày chạy của Annabelle chạm vào những bậc thang ngoài hiên. Từ cô ta toát lên một vẻ đẹp mong manh khiến Annnabelle thấy chán, nhưng đặc biệt là trong buổi sáng hôm nay khi cô mặc chiếc quần soóc rộng thùng thình và áo thun màu cam đẫm mồ hôi có in dòng chữ LÀM NÓNG VÀ LÀM LẠNH CỦA BILL.

“Chào chị.”Annabelle lôi chìa khóa từ túi quần soóc ra, mở cửa và bước sang một bên để Portia vào nhà.

Portia liếc nhìn khu vực tiếp khách và văn phòng của Annabelle với thái độ khinh thường. “Đừng bao giờ... không bao giờ cô được phép loại bỏ ứng cử viên của tôi trước khi Heath có cơ hội gặp cô ấy.”

Annabelle đóng cửa. “Chị đã gửi đến một ứng viên tồi.”

Powers giơ ngón tay với chiếc móng được sơn sửa chỉ về phía vầng trán đẫm mồ hôi của Annabelle. “Điều đó do anh ta quyết định, không phải cô.”

Annabelle tảng lờ khẩu súng bằng móng tay này. “Tôi chắc chị biết anh ta cảm thấy thế nào nếu bị lãng phí thời gian.”

Portia giơ cả bàn tay lên. “Cô có thể kém cỏi đến mức này sao? Claudia Reeshman là người mẫu hàng đầu ở Chicago. Cô ấy xinh đẹp. Cô ấy thông minh. Có cả triệu đàn ông khao khát cô ấy.”

“Điều đó có thể đúng, nhưng cô ấy dường như có một vài vấn đề nghiêm trọng liên quan tới cảm xúc.” Thói quen sử dụng ma túy tương đối rõ ràng nằm ngay đầu danh sách, mặc dù Annabelle thường không đưa ra bất kỳ lời kết tội nào nếu cô không thể chứng minh được. “Cô ấy bắt đầu khóc lóc khi ly nước đầu tiên còn chưa được mang ra.”

“Ai mà chẳng thỉnh thoảng có một ngày tồi tệ.” Powers chống một tay vào hông, một điệu bộ nữ tính, nhưng điều đó khiến cô trông hiếu chiến như đang ở một thế karate. “Tôi mất cả tháng cố gắng thuyết phục cô ấy gặp Heath. Cuối cùng tôi cũng thuyết phục được cô ấy, và cô đã làm gì kia chứ? Cô kết luận rằng anh ta sẽ không thích cô ấy, vậy là cô t cô ấy về nhà.”

“Claudia không chỉ trải qua một ngày tồi tệ,” Annabelle phản công. “Cô ấy bị suy nhược tinh thần nghiêm trọng.”

“Tôi không quan tâm liệu cô ấy có lăn trên sàn nhà và sủa như một chú chó không. Những gì cô làm là ngu ngốc và không trung thực.”

Cả đời mình Annabelle đã phải đương đầu với những cá tính mạnh, và lần này cô sẽ không lùi bước, cho dù mồ hôi có nhỏ giọt trong mắt và dòng chữ LÀM NÓNG VÀ LÀM LẠNH CỦA BILL dính sát vào ngực cô. “Heath đã rất rõ ràng về những gì anh ấy mong muốn.”

“Tôi sẽ nói rằng người phụ nữ gợi cảm nhất, được săn đón nhiều nhất ở Chicago còn vượt quá cả sự trông đợi của anh ấy.”

“Anh ấy muốn một người vợ không chỉ có sắc đẹp.”

“Ôi, xin cô. Với những người như Heath, kích cỡ áo ngực lúc nào cũng thắng chỉ số thông minh.”

Chuyện sẽ chẳng đi đến đâu hết, vì vậy thay vì tức giận Annabelle cố hết sức tỏ ra chuyên nghiệp. “Toàn bộ quá trình này sẽ dễ dàng hơn cho cả hai nếu chúng ta có thể hợp tác với nhau.”

Portia nhìn như thể Annabelle vừa mời cô ta một túi lớn toàn thứ đồ ăn rác rưởi đầy chất béo. “Cô Granger, tôi có những đòi hỏi khắt khe đối với những người tôi đào tạo. Cô không thỏa mãn bất kỳ yêu cầu nào.”

“Đó chỉ là câu nói ác ý thôi.” Annabelle hiên ngang đi ra cửa. “Kể từ bây giờ, cứ việc mang những lời phàn nàn của chị tới thẳng chỗ Heath.”

“Ồ, tin tôi đi, tôi sẽ làm vậy. Và tôi rất nóng lòng muốn biết anh ta sẽ nói gì về chuyện này.”

“Cô đang nghĩ cái chết tiệt gì thế?” Vài tiếng sau Heath gầm lên trong điện thoại, không hẳn là hét lên nhưng cũng gần như thế. “Tôi vừa mới phát hiện ra cô đã tống cổ Claudia Reeshman?

“Và?” Annabelle đâm chiếc bút hình kẹo que vào tờ giấy ghi chú cạnh chiếc điện thoại trong bếp.

“Rõ ràng tôi đã cho cô quá nhiều quyền lực.”

“Tối qua khi tôi gọi cho anh và nói tôi đã hủy buổi giới thiệu bởi vì cô ấy không phải người anh mong muốn, anh đã cảm ơn tôi.”

“Cô đã không nói tên cô ấy. Tôi không quan tâm tới các cô người mẫu, nhưng Claudia Reeshman... Chúa ơi, Annabelle...”

“Có lẽ anh lại muốn đuổi việc tôi.”

“Cô bỏ qua chuyện đó đi, được không hả?”

“Chuyện này sẽ ra sao đây?” Cô đâm một nhát nữa vào tập giấy ghi nhớ. “Anh có tin tôi hay không?”

Qua điện thoại, cô nghe thấy tiếng còi ô tô, theo sau là một sự im lặng thật lâu. “Tôi tin cô,” cuối cùng anh nói.

Cô gần như chết nghẹn. “Thật không?”

“Thật.”

Đột ngột, trong cổ họng cô như nổi lên một cục u to bằng cỡ tháp Sears. Cô tống khứ nó ngay lập tức và cố gắng tỏ ra đây chính là điều cô trông chờ anh sẽ nói. “Tốt. Tôi nghe thấy tiếng còi xe. Anh đang trên đường sao?”

“Tôi đã nói với cô rằng tôi đang lái xe đi Indianapolis.”

“Phải rồi. Thứ Sáu mà.” Hai đêm nữa, anh sẽ ở Indiana với một khách hàng, cầu thủ của đội Ngựa Non. Lúc đầu anh lên kế hoạch đi vào cuối tuần sau, nhưng rồi đổi lịch bởi kỳ nghỉ của câu lạc bộ mà cô không muốn nghĩ tới. “Anh cứ liên tục đi xa vào cuối tuần như thế thì rất khó xếp lịch cho các buổi giới thiệu.”

“Công việc là trên hết. Cô chắc chắn đã khiến Powers phát điên. Cổ muốn cho cô lên đĩa.”

“Cùng với con dao và một ít kem chua không béo để nuốt cho trôi.”

“Tôi không biết Reeshman vẫn còn ở Chicago. Tôi tưởng cô ấy đi New York rồi.”

Annabelle ngờ rằng Claudia không muốn ở xa người bán ma túy đến thế.

“Làm ơn giúp tôi một chuyện nhé,” anh nói. “Nếu Powers sắp xếp cho tôi một cuộc hẹn với bất kỳ người mẫu nào của tạp chí SI chuyên về áo tắm thì ít nhất hãy cho tôi biết tên của cô ta trước khi cô loại trừ cô ta nhé.”

“Được rồi.”

“Và cảm ơn vì đồng ý giúp đỡ tôi ngày mai.”

Cô vẽ một bông cúc trên tập giấy nhớ. “Có gì mà lại không thích khi được chạy cả ngày quanh thành phố với thẻ tín dụng của anh mà không có giới hạn tiêu tiền nào chứ?”

“Cộng thêm Bodie và mẹ của Sean Palmer nữa. Đừng quên phần đó. Nếu bà Palmer không sợ anh ấy đến thế, Bodie đã có thể tự giải quyết chuyện này rồi.”

“Bà ấy không phải người duy nhất sợ anh ta. Anh chắc là chúng tôi sẽ an toàn chứ?”

“Miễn là cô đừng có đề cập đến chính trị, Taco Bell, hoặc màu đỏ.”

“Cám ơn vì lời cảnh báo.”

“Và đừng để anh ta đến quá gần bất kỳ ai đội mũ.”

“Tôi đi đây.”

Khi gác máy, cô nhận ra mình đang mỉm cười, một chuyện rõ là không hay ho chút nào. Những con mãng xà có thể tấn công khi nó muốn, và chúng hiếm khi đưa ra bất kỳ cảnh báo

Mẹ của Sean Palmer, Arté, có mái tóc muối tiêu cuốn lọn dài, dáng người cao, đầy đặn, và nụ cười ấm áp. Annabelle thích bà ngay lập tức. Với Bodie trong vai trò hướng dẫn viên du lịch, họ đi ngắm cảnh, bắt đầu với chuyến đi thuyền thăm quan các công trình kiến trúc lúc sáng sớm, sau đó là dạo qua bộ sưu tập của những người theo trường phái ấn tượng tại Học viện Nghệ thuật. Mặc dù Bodie thu xếp tất cả mọi việc, anh luôn ở phía sau. Anh là một anh chàng kỳ lạ, đầy những mâu thuẫn thú vị khiến Annabelle muốn biết nhiều hơn về anh.

Sau bữa trưa muộn, họ tới công viên Thiên Niên Kỷ, công viên mới tráng lệ nằm trước mặt hồ được người Chicago coi như yếu tố giúp họ cuối cùng cũng vượt qua San Francisco để giành danh hiệu thành phố đẹp nhất nước Mỹ. Annabelle đã từng thăm công viên này rất nhiều lần, và cô thích chiêm ngưỡng các khu vườn bậc thang, đài phun nước Vương Miện cao mười lăm mét với những hình ảnh video thay đổi, và công trình điêu khắc Cổng Mây như tấm gương tỏa sáng được biết đến dưới cái tên trìu mến là Hạt Đậu.

Khi họ đi qua sảnh âm nhạc thuyết vị lai [12], nơi những tấm ruy băng bằng thép cuộn không gỉ của khu sân khấu ngoài trời hòa trộn một cách thanh nhã với các tòa nhà chọc trời phía sau, cuộc trò chuyện của họ quay về chủ đề con trai của Arté, anh chàng hậu vệ sắp tới sẽ chơi cho đội Gấu. “Sean có đủ mọi đại diện vây quanh,” mẹ anh ta nói. “Ngày nó ký hợp đồng với Heath là ngày vô cùng hạnh phúc đối với nó. Tôi không còn phải quá lo lắng về những kẻ lợi dụng thằng bé. Tôi biết Heath sẽ trông chừng thằng bé.”

[12] Trường phái âm nhạc vứt bỏ truyền thống và tán dương thế giới hiện đại

“Chắc chắn anh ấy rất quan tâm khách hàng của mình,” Annabelle nói.

Nắng tháng Bảy trêu đùa với những con sóng trên mặt hồ khi hai người phụ nữ theo sau Bodie băng qua cây cầu bằng thép dành cho người đi bộ uốn lượn phía trên những làn xe trên đại lộ Columbus. Khi sang đến bên kia cầu, họ tha thẩn tiến về phía con đường mòn dành cho người chạy bộ. Lúc họ dừng lại ngắm cảnh, một người đi xe đạp gọi to tên Bodie, rồi dừng lại ngay cạnh anh.

Annabelle và Arté cảm thấy đông cứng lại, cả hai đều nhìn chằm chằm chiếc quần soóc đi xe đạp màu đen bó sát vào người của anh chàng. “Đã đến lúc ca ngợi Chúa vì vinh quang sáng tạo của người,” Arté nói.

“Amen.”

Họ tiến lại gần hơn, quan sát bắp chân trơn láng mồ hôi của anh chàng và chiếc áo phông mắt lưới màu xanh pha trắng bó sát vòng ngực nở nang hoàn hảo. Anh chàng tầm giữa độ tuổi hai mươi, đội chiếc mũ bảo hiểm công nghệ cao màu đỏ che khuất phần trên mái tóc vàng tuyệt đẹp nhưng vẫn để lộ gương mặt đẹp trai.

“Cháu cần ngâm mình xuống nước để hạ hỏa,” Annabelle thì thầm.

“Nếu tôi trẻ hơn hai mươi tuổi...”

Bodie ra hiệu về phía hai người. “Các quý bà, tôi có một người để giới thiệu với hai vị đây.”

“Đến với mẹ đi nào,” Arté thì thào, khiến Annabelle bật cười khúc khích.

Khi họ tiến lại gần hai anh chàng, Annabelle nhận ra người đạp xe đạp. “Chà. Tôi biết người này là ai.”

“Bà Palmer, Annabelle.” Bodie nói. “Đây là Dean Robillard nổi tiếng, tiền vệ vĩ đại tiếp theo của đội Ngôi Sao.”

Dù chưa bao giờ trực tiếp gặp người kế thừa Kevin, Annabelle đã từng xem anh ta chơi bóng và biết danh tiếng của anh ta. Arté bắt tay anh. “Dean, rất vui được gặp cậu. Cậu nhớ bảo bạn mình mùa bóng này nhẹ tay với cậu bé Sean của tôi nhé.”

Dean tặng bà nụ cười đào hoa của mình. Anh ta không biết chính xác ảnh hưởng của mình đối với phụ nữ sao? Annabelle nghĩ thầm.

“Chúng tôi sẽ làm điều đó vì bà, thưa bà.” Vẻ quyến rũ rỉ ra giống như vết dầu loang, anh ta hướng sự hấp dẫn của mình sang cô. Đôi mắt đánh giá công khai của anh ta trượt xuống cơ thể cô với vẻ tự tin rằng anh có thể có cô – hoặc bất kỳ người phụ nữ nào anh muốn – bất kỳ khi nào và bằng bất cứ cách nào anh ta thích. Ồ, không, cậu không thể đâu, cậu nhóc quyến rũ hư hỏng ạ.

“Annabelle phải không?”

“Tốt hơn tôi nên kiểm tra bằng lái của mình cho chắc,” cô nói. “Tôi đứt hết hơi ở đây rồi.”

Bodie cố kiềm, rồi bật cười.

Rõ ràng Robillard không quen bị phụ nữ thách thức bởi anh ta có vẻ ngạc nhiên trong chốc lát. Rồi anh ta lại đẩy cao cây kim đồng hồ chỉ độ quyến rũ của mình. “Có lẽ đó là do thời tiết nóng nực.”

“Ồ, đúng là trời nóng thật.” Các anh chàng đẹp trai thường khiến cô mất tinh thần, nhưng anh chàng này tự phụ quá mức đến nỗi cô chỉ thấy buồn cười.

Anh ta cười to, lần này rất thành thật, và cô nhận ra mình thích anh chàng bất chấp tính tự mãn của anh ta. “Tôi thực sự ngưỡng mộ những phụ nữ tóc đỏ nóng nảy,” anh ta nói.

Cô trượt cặp kính râm của mình thấp hơn xuống dưới mũi và nhìn chằm chằm anh ta. “Tôi sẽ chỉ cá rằng ngài ngưỡng mộ phụ nữ nói chung, ngài Robillard.”

“Và họ cũng ngưỡng mộ cậu.” Arté cười khúc khích.

Dean quay sang Bodie. “Anh tìm thấy hai người này ở đâu thế?”

“Nhà tù quận Cook.”

Arté khịt mũi. “Cậu nên cư xử cho phải phép, Bodie.”

Dean lại hướng sự chú ý của mình sang Annabelle. “Tên của chị nghe có vẻ quen quen. Đợi chút. Không phải chị là bà mối của Heath đấy chứ?”

“Làm sao cậu biết chuyện đó?”

“Tiếng lành đồn xa.” Một cô nàng trượt ba tanh bay qua đánh vèo, mái tóc đen tung bay. Anh chàng dành thời gian thưởng thức cảnh đó. “Tôi chưa bao giờ gặp một bà mối,” cuối cùng anh ta nói. “Có lẽ tôi nên thuê chị chăng?”

“Cậu biết công việc của tôi không hề liên quan tới việc đốt lửa trại, đúng không?”

Anh ta khoanh tay trước ngực. “Này, tất cả mọi người đều muốn gặp một ai đó đặc biệt.”

Cô mỉm cười. “Sẽ không như thế nếu họ có quá nhiều niềm vui khi gặp những người không đặc biệt.”

Dean quay sang Bodie. “Tôi không nghĩ là chị ấy thích tôi.”

“Cô ấy thích cậu,” Bodie nói, “nhưng cô ấy nghĩ cậu không chín chắn.”

“Tôi chắc cậu rồi sẽ trưởng thành,” Annabelle nói.

Bodie vỗ vào lưng cậu ta. “Tôi biết chuyện này không xảy ra thường xuyên, nhưng có vẻ như Annabelle miễn dịch với khuôn mặt ngôi sao điện ảnh của cậu.”

“Vậy thì tốt hơn hết ai đó nên đưa cô ấy tới gặp bác sĩ nhãn khoa,” Arté lẩm bẩm, khiến tất cả bọn họ bật cười.

Dean nhấc xe đạp ra khỏi con đường mòn rồi dựa nó vào gốc cây trong lúc bốn người họ tán chuyện. Dean hỏi Arté về Sean, và họ nói chuyện về đội Gấu một lúc. Rồi Bodie nói về việc tìm người đại diện của Dean. “Tôi nghe nói cậu đã gặp Jack Riley ở IMG.”

“Tôi gặp rất nhiều người,” Dean trả lời.

“Ít nhất cậu nên nghe những gì Heath nói. Anh ấy là người thông minh.”

“Heath Champion xếp hàng đầu tiên trong danh sách không-liên-hệ của tôi. Tôi có đủ cách khiến Phoebe không vui rồi.” Dean quay sang Annabelle. “Ngày mai chị có thích đi biển với tôi không?”

Cô không đoán trước được chuyện này và thấy choáng váng. Cả nghi ngờ nữa. “Tại sao

“Tôi có thể thành thật được không?”

“Tôi không biết. Cậu có thể không?”

“Tôi cần sự bảo vệ.”

“Khỏi việc cháy nắng ư?”

“Không.” Anh ta khoe nụ cười quyến rũ. “Tôi thích biển, nhưng ở đó có quá nhiều người nhận ra tôi tới mức khó mà yên ổn được. Thông thường nếu tôi đi với phụ nữ, mọi người sẽ để cho tôi yên một chút.”

“Và tôi là người duy nhất cậu có thể tìm được để đi cùng sao? Tôi nghi ngờ điều đó đấy.”

Mắt anh chàng lấp lánh. “Đừng hiểu nhầm nhé, nhưng sẽ dễ thở hơn nếu tôi mời người nào đó tôi không định lên giường cùng.”

Annabelle phá lên cười.

“Dean tội nghiệp cần một người bạn, không phải một người tình.” Bodie cười khoái trí.

“Bà Palmer, bà cũng được mời nữa,” Dean lịch sự nói.

“Cậu bé, ngay cả một anh chàng nóng bỏng như cậu cũng không thể lôi tôi ra ngoài chỗ công cộng với bộ đồ bơi được đâu.”

“Chị nghĩ sao, Annabelle?” Dean hếch đầu về mặt hồ phía trước. “Chúng ta sẽ tới bãi biển Phố Cây Sồi. Tôi sẽ mang đồ uống lạnh. Chúng ta có thể đi dạo, bơi, nghe nhạc. Sẽ rất vui. Chị có thể hạ thấp tiêu chuẩn của chị vài giờ được không?”

Cuộc sống của cô đã trở nên vô cùng kỳ quặc kể từ ngày cô gặp Heath Champion. Anh chàng nóng bỏng nhất Chicago vừa mời cô nằm dài trên bờ biển cùng anh ta vào chiều Chủ nhật, trong khi chỉ mới cách đây hai ngày, cô vẫn còn thấy thương thân vì không có bất kỳ kế hoạch nào cho cuối tuần Lễ Độc Lập. “Miễn là cậu hứa không lả lơi với những cô nàng trẻ trung hơn khi đi với

“Tôi không bao giờ làm thế!” anh chàng tuyên bố, rõ ràng đã quên béng cô nàng tóc đen trượt ba tanh lúc trước.

“Vậy là xong.”

Và anh chàng không làm thế thật.

Anh ta không nói chuyện điện thoại, không lôi chiếc BlackBerry ra. Đó là một ngày nóng nực, không mây, thậm chí anh ta còn mang tới một chiếc ô bãi biển để bảo vệ mái tóc đỏ của cô. Họ nằm trên khăn tắm nghe nhạc, nói chuyện khi cảm thấy thích, và nhìn chằm chằm mặt nước khi không trò chuyện. Cô mặc bộ đồ tắm hai mảnh màu trắng, được cắt đủ cao ở đùi để khiến chân cô trông dài hơn, nhưng không cao đến mức cô cần tẩy lông ở vùng kín. Vài fan hâm mộ của anh chàng xen vào, nhưng không quá nhiều. Tuy nhiên, tất cả mọi người đều muốn có gì đó của Dean Robillard. Có lẽ đó là lý do khiến cô cảm thấy một nỗi cô đơn ẩn sâu dưới cái tôi quá lớn của anh chàng. Anh ta lảng tránh những câu hỏi về gia đình, và cô cũng không ép.

Có bốn tin nhắn thoại đang chờ sẵn khi cô về tới nhà, tất cả đều là của Heath, yêu cầu cô gọi lại cho anh ngay. Thay vì làm thế, cô đi tắm. Cô đang lau khô tóc thì nghe thấy tiếng chuông cửa. Cô khoác vội chiếc áo choàng bông màu vàng và đi xuống dưới lầu, tay vẫn cầm khăn tắm khi bước tới cửa chính.

Một anh chàng lực lưỡng đang nhìn chằm chằm vào cô qua lớp kính gợn sóng. Lần thứ hai Mãng Xà đến tận nhà cô.