“Chính là lần đầu tiên nhìn thấy mẹ con, bố liền cảm thấy mẹ con rất đáng yêu.” Giản Thương nhớ lại dáng vẻ của Vương San vào năm đó, vừa kiêu ngạo lại nhạy cảm, giống như con thỏ vậy, làm chuyện gì cũng sơ sài, quật cường. Đúng vậy, anh nhận bức thư kia là bởi vì anh muốn, so với suy nghĩ của cô thì anh tính toán dài lâu hơn.

“Sau đó thì sao ạ?”

Sau đó ư, Giản Thương nhịn không được mỉm cười.

“Bởi vì tốt nghiệp rồi tớ mới nói, dù sao sau này chắc là không gặp nhau nữa, Giản Thương, bức thư kia không phải gửi cho Lâm Khải, tớ…”

“Ừm, là gửi cho tớ. Tớ biết rồi.”

“Vậy được rồi, tớ cúp máy đây.”

“Khoan đã, tớ còn chưa tỏ tình.”

“Hả?”

“Chúng mình ở bên nhau nhé.”-End-