Máy bay rời khỏi đường băng, tâm trạng của Âu Dương Lan Lan trở nên hưng phấn vô cùng. Máy bay xuyên qua tầng tầng lớp lớp mây dày rồi lao vào một không gian vô cùng thoáng đãng, ngập tràn ánh ráng chiều. Cô ngồi bên cạnh Tiêu Đồng, say sưa ngắm nhìn ánh ráng chiều xuyên qua khung cửa sổ máy bay hắt lên mặt Tiêu Đồng một nàu đỏ rực khiến cô có cảm giác đây là chuyến trăng mật bắt đầu cho một cuộc sống vợ chồng trong mơ ước của cô.
Kiến Quân đón mọi người ở sân bay. Anh ta đã đến Cát Lâm trước mọi người một ngày và đã mượn được một chiếc Toyota du lịch mới toanh của một người bạn đưa mọi người đến khách sạn Tùng Hoa Giang nằm bên cạnh sông Tùng Hoa. Khi chuẩn bị đến quầy lễ tân để chọn phòng, lão Hoàng rất tế nhị kéo Âu Dương Lan Lan ra một bên, hỏi cô nên chọn mấy phòng. Thoạt tiên, Âu Dương Lan Lan không rõ ý định của lão nhưng rồi chợt hiểu ra, cô gật đầu như cám ơn tấm thịnh tình và sự từng trải của lão Hoàng, nói:
- Tôi và Tiêu Đồng ở một phòng là đủ rồi.
Chìa khóa từng căn phòng được lão Hoàng trao cho mọi người ngay sau đó. Âu Dương Thiên nhận một phòng VIP. Lão Hoàng và Kiến Quân ở chung một phòng. Lão đưa chìa khóa một căn phòng khác cho Âu Dương Lan Lan, nói:
- Tôi đã chọn cho cô một phòng có chiếc giường rất lớn.
Quả là chiếc giường rộng thật. Tiêu Đồng đi đi lại lại trong phòng nhưng chưa chịu ngồi xuống, hỏi Âu Dương Lan Lan với vẻ lúng túng:
- Anh ngủ phòng nào? Phòng này là của em hay của anh?
- Của chúng ta! - Âu Dương Lan Lan nửa nằm nửa ngồi trên chiếc giường thênh thang ấy, nhìn Tiêu Đồng nói một cách nghiêm túc.
- Của chúng ta? Chúng ta đã là vợ chồng đâu mà lại ngủ chung một giường thế này?
- Anh còn trẻ mà lại phong kiến thế?
- Bố em biết chuyện này không? Ông có biết anh và em ở chung một phòng không?
- Chắc là biết, tất cả đều do lão Hoàng sắp xếp.
Tiêu Đồng cau có đứng im lặng giữa gian phòng, lâu lắm mới lên tiếng:
- Lan Lan này, nói để cô biết, Tiêu Đồng tôi lúc nào cũng có nguyên tắc sống của mình. Chúng ta chưa là gì của nhau hết. Do vậy tôi không thể ở cùng cô trong căn phòng này. Tôi đồng ý đi với cô chẳng qua cũng chỉ là để cho cô vừa lòng, nhưng tôi không thể ngờ là mọi chuyện lại diễn ra như thế này. Tôi vốn nóng nảy, lại không thích người ta cưỡng ép mình thái quá.
Âu Dương Lan Lan ngẩn người nhìn vào gương mặt đầy vẻ nghiêm trang của Tiêu Đồng, không thể xác định được tâm trạng của mình lúc này là giận dữ hay căm hận, nhục nhã hay xấu hổ. Nhưng đồng thời cô cũng xác định được một một cảm giác: khâm phục trước Tiêu Đồng. Chính cô cũng không hiểu tại sao Tiêu Đồng càng ngày càng trở nên mê hoặc đối với mình như vậy, cũng không hiểu sao càng ngày anh càng trở nên kiên quyết hơn như vậy. Chính vì vậy, cô càng yêu anh hơn và cũng từ đó, một khát vọng được chiếm hữu anh để trở thành của riêng mình càng ngày càng lớn hơn trong cô. Nhưng lúc này, trước thái độ kiên quyết của anh, bản tính ương ngạnh trong cô lại trỗi dậy. May sao, đúng lúc ấy lão Hoàng gõ cửa và nói, mời hai người xuống ăn cơm, Âu Dương Lan Lan mới tạm thời dẹp bỏ cơn giận đang bốc lên trong đầu.
Trong lúc ăn cơm, tâm trạng Tiêu Đồng có vẻ nặng nề, ngồi im thin thít như một tượng gỗ. Âu Dương Lan Lan hạ thấp giọng nói với lão Hoàng:
- Ông đặt thêm cho Tiêu Đồng một phòng nữa!
Lão Hoàng cười hỏi:
- Sao thế?
- Chúng tôi vừa chửi nhau một trận, tôi không muốn ở với anh ta nữa!
Ăn tối xong, Âu Dương Lan Lan làm lành hỏi Tiêu Đồng: Có muốn đi chơi với em một lát không? Tiêu Đồng lầm lì nói: Bị say máy bay, chỉ muốn ngủ thôi rồi không chào hỏi ai cả, anh đi về phòng của mình, đem tấm biển “Xin đừng quấy rầy” treo trước cửa phòng. Âu Dương Lan Lan không thể ngờ được rằng ngày đầu tiên lại trôi qua một cách buồn tẻ như vậy. Cô đến tìm lão Hoàng nhưng trong phòng chẳng có ai, có lẽ lão Hoàng và Kiến Quân đã sang phòng bố.
Khi Âu Dương Lan Lan xuất hiện trong phòng Âu Dương Thiên đã thấy ba người đang bàn bạc với nhau chuyện gì đó. Vừa trông thấy cô, cả ba đã chuyển hướng câu chuyện về phía Tiêu Đồng. Âu Dương Thiên hỏi:
- Con và Tiêu Đồng đã cãi nhau về chuyện gì? Tại sao lại phải lấy phòng khác cho nó?
Âu Dương Lan Lan ngồi xuống salon, gương mặt hằm hằm, không nói gì.
Âu Dương Thiên nói với lão Hoàng:
- Sau này cậu đừng để Tiêu Đồng ở riêng một phòng nữa, hai ngày này thì có thể được nhưng sau hai ngày nữa, sau khi rời khỏi nơi này thì tuyệt đối không được. Suy cho cùng chúng ta vẫn chưa nắm được gì ở cái tay họ Vu ấy, chẳng may có chuyện gì xảy ra với lão Viên, Tiêu Đồng lại có thể gọi điện cho hắn làm lộ bí mật về hành tung của chúng ta. Lúc ấy nó không còn là con tin của chúng ta nữa mà lại trở thành một mối hiểm họa từ bên trong.
- Tôi thừa hiểu loại người như Tiêu Đồng. - Lão Hoàng cười nói - Được một người con gái có tiền chiều chuộng, cậu ta lại cố làm ra vẻ cao giá vì sợ người ta coi thường mình. Có điều loại người này thường rơi vào đàn bà, còn đàn ông mà lại đi để ý những chuyện này thì xem ra rất ít.
Âu Dương Thiên quay sang hỏi Lan Lan:
- Suy cho cùng nó có yêu con không, ít ra là có chút cảm tình nào không?
- Không có cảm tình thì anh ấy theo con đến đây làm gì? - Âu Dương Lan Lan nói một cách chắc chắn. Ngừng lại một lát, cô nói tiếp - Có điều, lòng tự trọng của anh ấy so với người bình thường thì lớn hơn rất nhiều.
Tự nãy giờ Kiến Quân vẫn im lặng, đến lúc này mới chen vào:
- Tôi chẳng thấy cậu ta có điểm gì để cho cô phải chết mê chết mệt như vậy. Nói về học vấn thì cũng chẳng có học vấn, nói về sự nghiệp thì cũng chẳng có sự nghiệp, lại là một con quỷ nghiện ngập. Cô mà sống với cậu ta, sau này...
Ánh mắt sắc như dao của Âu Dương Lan Lan đã cắt ngang câu nói của Kiến Quân.
- Ngay từ đầu, bố đã nói là Tiêu Đồng không hề phù hợp với con. - Âu Dương Thiên nói - Nhưng con đã kiên quyết đến với nó, không đến là không được nên bố cũng đành lòng thôi, thà là phá miếu làng chứ không thể phá nhà mình. Khi bố đề xuất ý kiến để con cho nó một chút heroin chẳng qua là vì thấy con nếu không có Tiêu Đồng thì chẳng thiết sống nữa. Hơn nữa, ý đồ của bố là sau khi thấy Tiêu Đồng trở thành một con quỷ nghiện ngập, nhất định con sẽ chán ngán nó. Không ngờ con lại càng ngày càng mê muội nó như vậy. Con phải biết rằng, một con quỷ nghiện thì không còn xứng đáng được xem là một con người chân chính nữa. Con mà bám lấy nó, nhất định sau này con sẽ hối hận.
- Con sẽ giúp Tiêu Đồng cai nghiện. - Âu Dương Lan Lan nói - Có nhiều ngôi sao điện ảnh, thể thao nước ngoài nghiện ma túy và toàn thế giới đều biết là họ nghiện nhưng họ vẫn lên màn ảnh, vẫn thi đấu và cả thế giới vẫn yêu mến họ. Maradona nghiện ma túy, nhưng bây giờ anh ta vẫn đá bóng và mỗi trận đấu của anh ta có giá đến năm mươi nghìn đô la. Hơn hai mươi phần trăm thanh niên Mỹ đã từng dính đến ma túy nhưng họ vẫn sống sờ sờ đấy thôi. Ngay cả Betty, phu nhân của tổng thống Mỹ Gerald Ford cũng là người nghiện ma túy, sau đó thì cai nghiện và vẫn cứ nổi tiếng như thường.
Âu Dương Thiên buồn bã nói:
- Nếu nó muốn cai nghiện thì con hãy giúp nó ngay lập tức. Bố sắp phá sản rồi, bố không giàu như Maradona và vợ tổng thống để cung phụng nó suốt đời đâu.
Âu Dương Lan Lan có vẻ buồn lòng. Đáng ra bố không nên bàn đến chuyện này trước mặt lão Hoàng và Kiến Quân. Cô đứng dậy, nói:
- Con và Tiêu Đồng không cần bố phải nuôi. Nếu con rời khỏi nhà, con vẫn có thể tự nuôi sống mình. Con không tin là con không thể sống nổi nếu không có bố.
Vẫn như mọi lần, lão Hoàng lại là người đứng ra hòa giải. Lão kéo Âu Dương Lan Lan đẩy về phía cửa, nói:
- Bố cô nói rất đúng. Mùa hè vừa rồi công ty đã bị một cú mất sạch ở Vân Nam, mất cả vốn lẫn lời.
Âu Dương Lan Lan lớn tiếng:
- Mấy năm nay công ty mở không biết bao nhiêu là công ty con ở khắp nơi, nào là khách sạn, nhà hàng, tiệm nhảy, bất động sản, địa ốc đều có. Đến khi tôi cần một ít tiền thì lại kêu là phá sản. Thử hỏi tôi đã tiêu pha bao nhiêu tiền của các người?
- Quả thật là tiểu thư không làm chủ gia đình nên không biết là gạo củi lúc này đắt như thế nào. Những công ty con của chúng ta làm ăn chẳng ra gì, may lắm là cũng lấy lại vốn mà thôi. Đúng là tiền của công ty lúc này eo hẹp vô cùng, nếu không ông chủ đã không mạo hiểm lao vào vụ làm ăn với lão họ Vu ấy. Từ trước đến nay chúng ta chưa hề biết người họ Vu này.
Âu Dương Thiên lên tiếng, giọng điệu vô cùng nghiêm khắc:
- Con bảo là tự mình có thể sống được, vậy con định làm gì?
Âu Dương Lan Lan nín thở, cố ý để cho giọng nói của mình thật lạnh lùng:
- Những gì bố đã làm thì con cũng có thể làm được!
Âu Dương Thiên thoáng sững sờ, lâu lắm mới thở hắt ra, nói:
- Giỏi lắm Lan Lan. Con đã quá quắt lắm rồi. Tại sao càng lớn, con càng thiếu hiểu biết như vậy? Bao nhiêu năm qua bố gian khổ vì con, không muốn con lao vào con đường làm ăn nguy hiểm như bố, chỉ muốn con có một gia đình bình thường như bao người khác. Bố đã già, chú Hoàng và Kiến Quân cũng sẽ già, không bao lâu nữa còn ai có chút hơi sức nào mà theo đuổi chuyện làm ăn, lúc ấy cũng có chỗ để mà về vườn, sẽ đến nhà con để mà hưởng tuổi già một cách bình yên. Con thừa biết ý định này của bố, việc gì mà con phải nói những lời như vừa rồi? Con nói cho sướng miệng, đúng không?
Âu Dương Lan Lan cúi đầu. Cô biết là mình đã sai nhưng vẫn không nói không rằng, lẳng lặng rời khỏi phòng Âu Dương Thiên. Lão Hoàng đi theo, nói một cách trịnh trọng:
- Lan Lan à, cả một đời ông chủ đều hy sinh cho cô. Chỉ vì một Tiêu Đồng mà cô lại xúc phạm đến tình cảm của ông hay sao? Đến một lúc nào đó cô sẽ tự hiểu rằng, người yêu cô nhất vẫn cứ là bố cô mà thôi.
Âu Dương Lan Lan dừng chân như muốn nói điều gì đó. Lão Hoàng nói tiếp:
- Tình cảm giữa cô và Tiêu Đồng đã đến đâu rồi? Suy cho cùng thì cậu ta muốn gì ở cô? Cô có cho rằng có thể sống trọn đời được với cậu ta không? Cậu ta còn trẻ quá, không thể là chỗ dựa cuối cùng trong cuộc đời của cô đâu!
- Không còn cách nào khác đâu, tôi yêu anh ấy! - Âu Dương Lan Lan cúi đầu nói.
Lão Hoàng làm một động tác có ý nghĩa sâu xa nhưng rất thông tục và hạ lưu, hỏi:
- Cô và cậu ta đã làm chuyện... chưa?
- Cái gì? - Âu Dương Lan Lan thoáng đỏ mặt nhưng sau đó thì cau mày, nói - Quan hệ giữa tôi và Tiêu Đồng rất rõ ràng, trong sạch. Ông có quyền gì mà cho rằng chúng tôi đã làm chuyện đốn mạt đến thế?
Lão Hoàng vẫn dùng giọng điệu đểu đểu đầy kinh nghiệm nói:
- Lan Lan à, nếu cô thực lòng yêu Tiêu Đồng, cô cần phải làm chuyện ấy với cậu ta. Cô cần phải làm cho cậu ta thực sự thoải mái, lúc ấy cậu ta sẽ không rời cô được nữa. Một lần được hưởng thụ, cậu ta sẽ nghĩ đến lần thứ hai. Chuyện này cũng giống như việc hút ma túy vậy thôi. Với chuyện này mà nói, được thỏa mãn hay không là vô cùng quan trọng đối với một người đàn ông.
Âu Dương Lan Lan cúi đầu suy nghĩ, do dự một lát rồi ngẩng đầu lên nói:
- Chú Hoàng, chú có thể giúp tôi một chuyện không?
- Tôi có thể giúp cô chuyện gì?
- Chú, hoặc có thể là Kiến Quân hãy lấy hộp thuốc của Tiêu Đồng đưa cho tôi.
- Thuốc?
- Cái hộp kim loại màu vàng ấy, bên trong vẫn còn một ít thuốc.
- À, tôi hiểu rồi. - Lão Hoàng như nhớ ra, nói - Có điều, nếu cô muốn Tiêu Đồng cai thuốc. Trước tiên là cô phải bàn bạc với cậu ta và cậu ta phải có quyết tâm, nếu không là mọi chuyện sẽ phức tạp thêm.
- Chuyện này thì không cần chú phải lo. - Âu Dương Lan Lan nói - Không phải là bố tôi đã tuyên bố rồi sao, trạm dừng chân sau sẽ không cho Tiêu Đồng ở riêng một phòng nữa, nếu tôi không có được vật ấy trong tay mình, liệu tôi có không chế được anh ấy không?
Lão Hoàng như đã hiểu ý đồ của cô, cười nhẹ nói:
- Đúng là cô thông minh thật. Chuyện này thì cô yên tâm đi.
Nói xong, lão quay lưng đi về phòng Âu Dương Thiên.
Âu Dương Lan Lan trở về phòng mình tắm táp xong xuôi, leo lên giường xem ti vi. Nửa tiếng sau, có tiếng gõ cửa. Quả nhiên là lão Hoàng và Kiến Quân đến, không biết bằng phép màu nào mà họ đã lấy được hộp thuốc. Âu Dương Lan Lan kinh ngạc, nói:
- Đúng là còn hơn cả đạo chích ngày xưa, sao nhanh thế?
Lão Hoàng phẩy tay ra vẻ chuyện nhỏ, nói:
- Tôi gọi điện cho Tiêu Đồng, yêu cầu cậu ta đến phòng tôi để thương lượng những hoạt động tiếp theo trong hai ngày tới, tôi muốn nghe ý kiến của cậu ta. Lúc ấy Kiến Quân đã yêu cầu nhân viên khách sạn mở cửa phòng Tiêu Đồng và nhanh chóng lấy được hộp thuốc. Nhân viên phục vụ phòng không hề nghi ngờ gì vì biết chúng ta vốn là người một nhà.
Âu Dương Lan Lan lên tiếng khen ngợi Kiến Quân. Anh ta chỉ nhếch miệng cười, không nói gì. Lão Hoàng thấy Âu Dương Lan Lan đã mặc áo ngủ nên không tiện ở lâu, kéo Kiến Quân ra khỏi phòng.
Âu Dương Lan Lan giấu kín hộp thuốc, trong lòng cảm thấy đắc ý vô cùng và tâm trạng trở nên thoải mái hơn, tiếp tục dán mắt vào màn hình ti vi nhưng tâm trí nghĩ đến chuyện đâu đâu. Hầu hết các khách sạn ở vùng Đông Bắc này đều có máy sưởi ấm nên cho dù chỉ mặc một chiếc váy ngủ mỏng tang nhưng Âu Dương Lan Lan vẫn không hề cảm thấy rét. Khi ti vi bắt đầu chương trình “Thời sự cuối ngày” thì cô nghe thấy tiếng gõ cửa. Cô nghĩ đó là lão Hoàng và Kiến Quân, bởi tiếng gõ cửa rất nhẹ nhàng. Cô lên tiếng:
- Ai đấy?
- Là anh.
Cô nhảy xuống khỏi giường, kéo mạnh cửa. Tiêu Đồng bước vào phòng, trên người chỉ khoác chiếc áo sơ mi, từ bắp đùi trở xuống để trần. Âu Dương Lan Lan biết là anh đến vì chuyện gì, chỉ cần nhìn mặt anh là cô nhận ra miệng anh muốn nói điều gì.
- Anh không tìm thấy hộp thuốc nữa, chính là hộp thuốc em đưa, mất rồi. Em có mang loại thuốc ấy đi theo không?
Giọng Tiêu Đồng đã có phần hoảng loạn. Âu Dương Lan Lan làm như không quan tâm đến vẻ mặt Tiêu Đồng, ngồi xuống giường, nói:
- Tưởng gì, hộp thuốc ấy em đã bảo Kiến Quân lấy đi rồi.
Tiêu Đồng trợn tròn mắt, gương mặt co co giật giật, lắp bắp:
- Cô... cô định giở trò gì vậy?
- Em muốn anh cai nghiện!
Tiêu Đồng lặng người trong giây lát rồi ngoài dự tính của Âu Dương Lan Lan, anh ngồi xuống trước mặt cô, như một đứa trẻ, vừa lôi tay cô vừa van nài:
- Lan Lan, nhất định là anh sẽ cai, nhưng lúc này anh hết chịu nổi nữa rồi. Em cho anh một điếu, có được không? Hút xong điếu này, anh sẽ cai nghiện, được không?
Mặt Âu Dương Lan Lan vẫn lạnh như tiền, trong lòng cô đã ngấm ngầm tức giận. Trông thấy Tiêu Đồng nửa quỳ nửa ngồi trước mặt mình và van nài một cách khổ sở như vậy, cô cảm thấy khoái chí vô cùng, chậm rãi nói:
- Đưa thuốc cho anh, cũng được thôi. Có điều, anh phải nói cho em biết một cách rõ ràng. Chúng ta quen nhau đã lâu như vậy, cuối cùng anh thấy em đối với anh như thế nào?
- Em đối xử với anh rất tốt.
- Tốt à?
- Rất tốt. Em rất tốt với tôi. Đúng là anh chịu không nổi nữa rồi!
- Anh nói là em đối xử với anh rất tốt, vậy anh đối xử với em ra sao, có tốt không?
- Cũng rất tốt, rất tốt.
- Tốt như thế nào?
- Không phải là anh đang đi chơi cùng em đấy sao?
- Anh nói đi, cuối cùng thì anh có yêu em không?
- Yêu, yêu lắm.
- Yêu như thế nào?
- Không phải là anh đang theo em đó sao?
Âu Dương Lan Lan ôm chầm lấy Tiêu Đồng, hôn nhẹ lên vầng trán đang ướt đẫm mồ hôi của anh, nói:
- Thế thì anh hãy đến phòng em. Em muốn anh lúc nào cũng ở bên cạnh em, được không?
Tiêu Đồng do dự một lát, nói:
- Nhưng quả thực là anh chịu hết nổi rồi. Trông anh thế này còn hơi sức đâu mà ở bên em.
- Em đưa thuốc cho anh, hút xong thì anh ở lại đây, được không?
- Được, được. Thuốc đâu?
Âu Dương Lan Lan đứng dậy, lôi ngăn kéo dưới bàn viết và lấy ra một điếu thuốc. Cô đã cố ý lấy ra một điếu để trong ngăn kéo trước khi giấu kín cả hộp thuốc. Tay Tiêu Đồng run run khi nhận lấy điếu thuốc, ngồi bệt xuống tấm thảm ngay đuôi giường rít từng hơi thuốc thật dài, thật sâu. Âu Dương Lan Lan ôm chặt lấy Tiêu Đồng, hai tay vuốt ve khuôn mặt anh. Mỗi động tác của Tiêu Đồng đều làm cho cô đau lòng, thương xót. Hút xong điếu thuốc, mặt Tiêu Đồng đã có khí sắc trở lại, ngửa đầu lên thành giường, nhắm mắt một lát rồi đột ngột đứng dậy, đi thẳng ra cửa. Âu Dương Lan Lan gọi giật giọng:
- Tiêu Đồng!
Tiêu Đồng khựng lại trong một thoáng rồi đẩy cửa đi ra ngoài một cách vô tình. Âu Dương Lan Lan tức tối lên tiếng dọa:
- Tiêu Đồng, nếu anh đi thì đừng nghĩ đến chuyện yêu cầu tôi đưa thuốc cho nữa. Tôi không quan tâm đến anh nữa. Nếu lên cơn nghiện, anh cứ đập đầu vào tường mà chết quách đi cho rảnh mắt. Nói để anh biết, anh đừng có dày mặt mà gõ cửa phòng tôi nữa nhé!
Tiêu Đồng vẫn không dừng chân, cánh cửa đóng sầm phía sau lưng anh. Âu Dương Lan Lan ngồi sững dưới thảm, căn phòng trở nên trống vắng vô cùng. Trên màn hình ti vi, một gã say đang cất tiếng cười ha hả, hết tràng này đến tràng khác, vô tư. Âu Dương Lan Lan trào nước mắt vì hận Tiêu Đồng.
Đêm ấy, cô gặp toàn ác mộng. Cô thấy mình cầm dao đuổi theo Tiêu Đồng, lại còn thấy Tiêu Đồng hai tay cầm hai khẩu súng ngắn đang nã những phát đạn thật chuẩn xác vào thân thể cô. Cô trốn chạy, cô cảm thấy thân thể mình nhẹ tênh, bay là là như mây như khói. Thoắt một cái, khuôn mặt Tiêu Đồng lại hiện ra với nụ cười thân thiện trên môi. Cô cảm thấy yên tâm nhào về phía anh thì bỗng nhiên “Đoàng! Đoàng! Đoàng! Đoàng!”. Tiếng súng vang lên bên tai và trong trạng thái chập chờn nửa tỉnh nửa mê, cô nghe thấy có tiếng gõ cửa.
Bên ngoài khung cửa sổ, bầu trời vẫn tối đen. Cô liếc nhìn chiếc đồng hồ điện tử để trên đầu giường. Thì ra đã sáu giờ sáng. Trong tâm trạng hoảng hốt, cô không thể phân định đây là thực hay là mơ.
- Ai?
- Anh.
Lại là Tiêu Đồng.
Hận Tiêu Đồng đến tận xương tủy nhưng Âu Dương Lan Lan không một chút chần chừ, nhảy xuống giường, mở cửa.
Đầu tóc Tiêu Đồng rối bời, khuôn mặt bơ phờ vàng vọt. Anh đứng trước cửa, không có ý định vào trong, ánh mắt thất thần, nói:
- Xin lỗi!
Âu Dương Lan Lan trừng mắt nhìn Tiêu Đồng đầy oán hận nhưng ngay lập tức, vẻ tiều tụy của anh đã làm cho lòng cô mềm yếu hẳn đi. Cô mở rộng cửa, nói:
- Anh vào đây đi!
Tiêu Đồng bước vào. Căn phòng rất tối, chỉ có một chiếc đèn ngủ mờ mờ tỏ tỏ trên đầu giường. Không hỏi han, không liếc nhìn Tiêu Đồng, Âu Dương Lan Lan mở ngăn kéo lấy ra một điếu thuốc đưa cho anh. Tiêu Đồng chộp lấy và cũng như khi đêm, ngồi bệt trên thảm, dựa đầu vào thành giường nuốt từng cụm khói. Và cũng như khi đêm, trong lòng Âu Dương Lan Lan trỗi dậy một cảm xúc thương xót, đau lòng. Cô nghĩ, lời lão Hoàng nói cũng có phần đúng, mình không giống như những đứa con gái bình thường khác, không biết làm cho đàn ông thoải mái và thỏa mãn và có lẽ vì thế mà Tiêu Đồng lạnh nhạt với mình chăng? Cô bạn gái trước đây của Tiêu Đồng - người đã từng làm tưng bừng hộp đêm Đế Đô ngày ấy có lẽ đã từng lên giường với Tiêu Đồng nhiều lần rồi và nhất định cô ta đã làm cho anh thần hồn điên đảo nhiều phen. Lão Hoàng đã ngoài bốn mươi tuổi, có thể lời của lão chưa hẳn là chí lý nhưng rõ ràng là đầy kinh nghiệm. Đối với đàn ông, chuyện được thỏa mãn hay không là vô cùng quan trọng! Nếu so mình với cô ta, có lẽ mình quá bảo thủ, quá khô khan!
Chính vì những suy nghĩ lộn xộn ấy mà trong khi Tiêu Đồng hút thuốc, cô bắt đầu vuốt ve anh, từ từ mở những hạt cúc áo sơ mi trên người anh rồi sờ nắn khuôn ngực cường tráng ngay trước mặt mình. Khuôn ngực này hoàn toàn đối lập với vẻ mặt hốc hác bơ phờ của Tiêu Đồng. Bàn tay cô càng lúc càng mạnh bạo hơn, thăm dò không sót bất cứ chỗ nào trên cơ thể anh, ngay cả những chỗ kín đáo nhất. Tiêu Đồng chỉ chăm chú hút thuốc và hầu như không quan tâm gì đến những cái vuốt ve, sờ nắn của Âu Dương Lan Lan. Hút xong, cũng giống như khi đêm, anh ngửa đầu kê vào thành giường, nhắm mắt hưởng thụ nỗi đam mê do chất heroin đem lại, không hề phản kháng khi Âu Dương Lan Lan cởi bỏ toàn bộ quần áo trên cơ thể mình và cũng tự cởi bỏ bộ đồ ngủ mỏng tang trên người cô. Anh đang ngập chìm trong ảo giác và mộng tưởng...
Buổi sáng hôm ấy có thể được xem là một trang lịch sử mới trong cuộc đời của Âu Dương Lan Lan. Khi tất cả đã lắng xuống, Tiêu Đồng chìm vào trong giấc ngủ mê mệt trên giường, cô lặng lẽ đi vào phòng tắm, đứng dưới vòi sen để cho những dòng nước ấm vỗ về thân thể mình, gương mặt vẫn thoáng một nụ cười. Cô không thể biết Tiêu Đồng có thỏa mãn hay không. Nhưng qua hơi thở dồn dập của anh vừa rồi, cô biết là anh cũng có ít nhiều khoái cảm, riêng cô thì thấy mình đã đủ thỏa mãn. Tiêu Đồng không phải là loại đàn ông dung tục, thậm chí là anh thiếu hẳn sự mãnh liệt, cũng không hề chủ động vì hình như anh vẫn đang đắm chìm trong mộng tưởng nhưng khi da thịt Âu Dương Lan Lan cọ xát với da thịt anh, cô đã cảm nhận được rằng, cuối cùng thì mình cũng đã thỏa được khát khao bấy lâu nay. Mỗi một chút thịt da của anh, mỗi sự cọ xát của hai thân thể cho dù là thoảng nhất cũng khiến Âu Dương Lan Lan bị kích động và thỏa mãn.
Trời đã sáng nhưng Âu Dương Lan Lan vẫn không vội vàng mặc quần áo, chỉ khoác một chiếc khăn tắm lên thân thể trần truồng của mình. Cô kéo rèm cửa sổ, những tia nắng đầu tiên chiếu vào phòng, chiếu lên da thịt nõn nà lấp lánh của cô, đẹp vô ngần. Cô rất tự tin vào thân thể của mình vì biết rằng, trong mắt đàn ông, nếu nhan sắc cô chỉ khoảng tám phân thì thân hình cô phải đạt đến mười phân vẹn mười!
Những tia nắng rọi vào mặt khiến Tiêu Đồng tỉnh giấc, mơ mơ màng màng ngồi dậy. Phát hiện ra mình hoàn toàn trần truồng, anh chụp lấy chiếc chăn quấn lại, lắp bắp:
- Đêm qua tôi ngủ ở đây sao? Tôi đến đây từ lúc nào?
Đưa hai tay lên che ngực, Âu Dương Lan Lan ung dung nhìn anh, bình thản nói:
- Đêm qua anh đến tìm em để đòi thuốc, anh quên rồi à?
Trí nhớ của Tiêu Đồng nhanh chóng hồi phục và chẳng khác nào một cô gái lần đầu tiên nếm trải gối chăn để biến thành đàn bà, thần sắc anh thoáng bối rối, hỏi:
- Áo quần của tôi đâu?
Chẳng khác nào trò mèo vờn chuột, Âu Dương Lan Lan cười nhạt:
- Đêm qua anh đã dùng sức mạnh để hiếp em, anh cũng quên nốt rồi ư? Bây giờ anh muốn đòi quần áo rồi trở mặt với em, đúng không?
Hoàn toàn ngoài dự đoán của Âu Dương Lan Lan, Tiêu Đồng không hề tranh cãi và biện hộ gì, chỉ lẳng lặng nằm xuống giường và vơ lấy chiếc chăn trùm kín đầu, đôi vai rung lên từng đợt và những tiếng nấc nghẹn ngào bắt đầu vang lên. Âu Dương Lan Lan chẳng hiểu gì hết, chạy đến lật chiếc chăn ra, ôm lấy anh và vỗ về:
- Đây là do em hoàn toàn tự nguyện, có phải là anh sợ không?
Nhưng cô thì cứ nói, Tiêu Đồng thì cứ khóc. Chỉ có điều anh cố nén không khóc thành tiếng, chỉ có những tiếng nấc nghẹn ngào phát ra cùng với những giọt nước mắt trào ra.
Sau đó Âu Dương Lan Lan suy nghĩ rất nhiều về chuyện này. Cô không hiểu vì sao Tiêu Đồng lại khóc. Nói chung là chỉ có những người con gái, sau đêm chung chăn chung gối đầu tiên với đàn ông thường hay khóc, có thể vì lo lắng sợ hãi và cũng có thể vì quá hạnh phúc mà khóc. Không ngờ loại con trai có máu lạnh như Tiêu Đồng lại khóc chẳng khác nào một thiếu nữ khuê các bị người ta cướp mất sự trinh trắng của đời con gái. Những suy nghĩ này càng kích thích sự tò mò trong lòng cô và cô nhận ra rằng, mỗi biểu hiện của anh càng ngày càng làm cho cô yêu anh hơn. Cô yêu anh vì sự cao ngạo đến lạnh nhạt; yêu anh vì những hành vi phóng túng, tự do. Cô cũng yêu cái bộ dạng nửa ngồi nửa quỳ như một nô lệ trước mặt mình; yêu tiếng khóc hoảng hốt và sợ hãi như một đứa trẻ phạm lỗi... Cô nghĩ, Tiêu Đồng chính là một vật báu đặc biệt trời sinh mà bất kỳ người con gái nào ở bên cạnh anh đều có cảm giác hoàn toàn không giống nhau: bị anh chinh phục và sự ham muốn chinh phục được anh.
Cả ngày hôm ấy, Tiêu Đồng có vẻ trầm lặng ít nói, Âu Dương Lan Lan cũng không nói chuyện nhiều với anh. Có thể nói, cá tính của cô nghiêng về phía chinh phục đàn ông. Do vậy mà Tiêu Đồng càng trầm lặng thì cô càng cảm thấy thỏa mãn và từ trong thâm tâm, cô tự hào lẫn tự tin về nhan sắc, đầu óc và cả những thủ đoạn cũng như sự kiên trì của chính mình. Cô hoàn toàn có thể chiến thắng trước bất cứ một chàng trai nào!
Buổi sáng ngày hôm ấy, mọi người đến tham quan di chỉ thời đại đồ đá mới Tao Đạt Câu và Văn Miếu. Họ cũng chẳng quan tâm và cũng chẳng cảm thấy hứng thú gì về lịch sử cũng như những hiện vật. Ai cũng xác định rằng, đây là một cách giết thời gian nhàn rỗi mà thôi. Buổi trưa, họ quay về khách sạn, ăn trưa xong thì lão Hoàng đến quầy lễ tân trả phòng rồi thuê hai chiếc Toyota đến hồ Tùng Hoa ở ngoại ô Cát Lâm. Đây là khu trượt băng nổi tiếng nhất Trung Quốc, thuê phòng tại một khách sạn nhỏ vốn được xem là một viện điều dưỡng bên cạnh hồ rồi bắt đầu đi tham quan cảnh vật chung quanh hồ.
Theo giới thiệu của các hướng dẫn viên du lịch thì năm nay, tuyết ở hồ Tùng Hoa là đẹp nhất trong những năm gần đây. Đầu mùa đông đã có mấy trận tuyết rơi dày, chưa đến giữa mùa đông mà tuyết đã lấp kín núi đồi, bao phủ cả mặt hồ. Trong tầm mắt của mọi người chỉ có một màu trắng tinh khôi và lấp loáng dưới ánh nắng khiến con người cảm thấy sảng khoái lạ lùng và tâm hồn ai ai cũng vì thế mà lặng lẽ hơn, lắng đọng hơn. Âu Dương Lan Lan nhìn gương mặt đỏ ửng của Tiêu Đồng, hỏi nhỏ:
- Anh thích nơi này không?
Tiêu Đồng không nhìn cô nhưng giọng nói anh đã điềm đạm hơn, nhẹ nhàng hơn:
- Rất thích.
- Thích điều gì?
- Sự trong trắng, thuần khiết.
- Có lẽ đây cũng là niềm yêu thích chung của tất cả mọi người đã đến đây. - Âu Dương Lan Lan nói:
- Em cũng thế.
Cổng chính của “viện điều dưỡng” đối diện với bờ hồ. Những nông dân địa phương đang cho du khách thuê những chiếc xe trượt tuyết thô sơ làm theo lối thủ công do ngựa kéo. Những con ngựa kéo những chiếc xe chạy sâu vào lòng hồ thăm thẳm. Đó là những chú ngựa Quan Đông, là loại ngựa mà các hoàng đế đời Thanh thường hay cưỡi khi đi săn, thấp lùn nhưng khỏe mạnh và chạy cực nhanh. Những chiếc lục lạc đeo trên mình chúng kêu lanh canh rất vui tai khiến những điều lo nghĩ trong lòng du khách có thể vơi đi phần nào. Loài hoa song tử diệp trắng ngần mọc san sát và thẳng đứng chung quanh bờ hồ, cành lấp lánh màu nhũ bạc, đẹp một cách thanh thoát. Chiếc hồ mênh mông chẳng khác một vùng bình nguyên được bao bọc bởi trùng điệp núi non chung quanh, có những vách đá dựng thẳng đứng hiểm trở vươn ra sát bờ hồ. Âu Dương Lan Lan thích thú hú lên những tiếng dài. Tiếng hú của cô lan tỏa vào không gian rất xa rất xa. Thi thoảng cô liếc nhìn Tiêu Đồng và không hề bắt gặp một nụ cười nào trên gương mặt anh. Ánh nắng phản chiếu xuống tuyết hắt lên khiến mắt anh thường nheo lại.
Đây là lần đầu tiên Âu Dương Lan Lan tận mắt chứng kiến một vùng tuyết mênh mông như thế này nên trông cô rất vui. Riêng Âu Dương Thiên, lão Hoàng và Kiến Quân không biểu lộ bất kỳ một cảm xúc nào, có lẽ họ đã từng đến đây nhiều lần trước đây. Thậm chí Âu Dương Lan Lan còn có cảm giác là họ thuộc lòng từng đoạn đường, từng vị trí tại nơi này.
Mọi người trở về khách sạn đúng vào thời điểm ăn tối. Trong phòng ăn rộng rãi và ấm áp, họ thưởng thức những món đặc sản của hồ Tùng Hoa như cá tuyết hấp, cá ngao kho. Nghe đâu rằng đây là hai loại cá quý chỉ giành để tiến cống cho hoàng đế ngày xưa, thịt mềm mà không nhiều xương. Âu Dương Thiên vừa ăn vừa nói muốn được chứng kiến ngư dân câu cá trên hồ về đêm, vừa câu được cá lên khỏi mặt hồ là nướng ăn ngay. Đó mới chính là mùi vị chân chính của đặc sản hồ Tùng Hoa và cũng là một cách hưởng thụ chân chính của bậc trưởng giả.
Đêm, lão Hoàng không cần hỏi ý kiến mọi người đã tự ý thuê ba phòng ngủ. Tiêu Đồng không nói không rằng và cũng chẳng tỏ thái độ gì, theo Âu Dương Lan Lan vào chung một phòng. Vừa vào phòng là anh đã khóa cửa, việc đầu tiên là hút một điếu thuốc. Cả ngày nay anh không nghĩ đến chuyện hút, có lẽ là vì cảnh vật hồ Tùng Hoa quá đẹp đã thu hút sự chú ý của anh nên đã hạn chế sự phát tác của chất ma túy trong cơ thể anh.
Hút xong điếu thuốc, Tiêu Đồng ngồi thất thần trên giường, không cởi nổi chiếc áo khoác rất nặng trên người, cũng không nói tiếng nào. Âu Dương Lan Lan có vẻ không vui, hỏi:
- Có phải là anh vẫn muốn ngủ một mình? Muốn thế thì cứ ra ngoài hành lang mà ngủ, em không cản đâu!
Tiêu Đồng không thèm đối đáp, chỉ lặng lặng cởi áo khoác. Cho dù khi đi ngủ, Tiêu Đồng lại mặc một bộ quần áo kín mít từ đầu đến chân nhưng với Âu Dương Lan Lan mà nói, cô đã thỏa mãn được ước muốn được cùng chung giường, chung chăn chung gối với anh. Đây là đêm đầu tiên mà hai người được ngủ cùng nhau từ đầu đêm cho đến sáng hôm sau. Trước khi lên giường, Tiêu Đồng ướm hỏi Âu Dương Lan Lan về hộp thuốc và đề nghị cô đưa cho anh bảo quản lấy. Âu Dương Lan Lan cương quyết cự tuyệt với lý do là để ở chỗ cô mới có thể hạn chế được Tiêu Đồng. Nếu đưa cho anh, không cầm lòng được anh sẽ hút quá nhiều, mỗi ngày nghiện nặng thêm, đến lúc ấy thì rất khó có thể cai nghiện. Tiêu Đồng nói, Mỗi ngày anh tự hạn chế chỉ hút hai điếu, như vậy vẫn không được hay sao? Âu Dương Lan Lan nói, Hộp thuốc đang nằm trong tay Kiến Quân, nếu cần anh cứ đi tìm anh ta mà đòi. Cô biết, sự thù hận giữa Tiêu Đồng với Kiến Quân vẫn đang nung nấu trong lòng anh cho nên chỉ cần nhắc tới cái tên Kiến Quân là anh không còn đòi hỏi gì thêm nữa.
Quả nhiên là như cô nghĩ, Tiêu Đồng nín lặng, tắt đèn chui vào chăn và quay lưng lại phía cô, cả đêm không ai nói với ai một tiếng nào. Cho dù Tiêu Đồng quay lưng lại với Âu Dương Lan Lan nhưng hình như cô chẳng lấy thế làm chạnh lòng, nhẹ nhàng ôm lấy anh từ phía sau. Tiêu Đồng không hề động đậy, nằm im như một khúc gỗ, Âu Dương Lan Lan không biết là trong lòng anh đang nghĩ gì.
Sáng sớm hôm sau, Âu Dương Lan Lan tỉnh giấc và đắm đuối nhìn Tiêu Đồng đang nằm gọn trong vòng tay mình, ngủ rất ngon. Không dằn lòng được, cô bắt đầu vuốt ve anh, từ trên xuống dưới. Tiêu Đồng tỉnh giấc, trở mình quay lưng lại phía cô, làu bàu: Đừng quấy rầy, tôi đang muốn ngủ. Nhưng Âu Dương Lan Lan không chịu dừng, bàn tay mềm mại của cô tiếp tục thăm dò cơ thể anh, nhẹ nhàng, đằm thắm. Tiêu Đồng không thể kháng cự lại cơn ham muốn của mình nên chẳng bao lâu, cơ thể anh đã mềm nhũn ra, hơi thở bắt đầu dồn dập. Lão Hoàng nói thật chí lý: đã được thỏa mãn một lần, cậu ta sẽ muốn được thỏa mãn lần thứ hai. Chỉ trong một ngày một đêm, Âu Dương Lan Lan đã làm cho anh cảm thấy thỏa mãn đến hai lần.
Khi mọi chuyện kết thúc, Âu Dương Lan Lan bật đèn. Tiêu Đồng nằm phục trên giường, ngoảnh mặt sang phía bên kia để tránh ánh sáng. Âu Dương Lan Lan vuốt ve thân thể trần truồng của anh, hỏi nhỏ:
- Sáng hôm qua vì sao mà anh khóc?
Tiêu Đồng không trả lời.
Âu Dương Lan Lan lắc lắc người anh, nũng nịu:
- Nói cho em biết đi!
Tiêu Đồng đột ngột quay người lại, ánh mắt nhìn cô trừng trừng:
- Vì tôi hận cô!
Nói xong, anh lao xuống khỏi giường, vội vàng mặc quần áo rồi ngồi xuống ghế salon, mắt nhắm nghiền. Âu Dương Lan Lan nửa nằm nửa ngồi trên giường, bình thản hỏi:
- Có phải là anh vẫn đang nghĩ về cô gái ấy?
Tiêu Đồng im lặng nhưng mắt hơi nhướn lên, chứng tỏ anh đang chú tâm nghe những gì Âu Dương Lan Lan nói.
- Em nói không sai đấy chứ?
Ánh mắt Tiêu Đồng nhìn cô dò xét:
- Cô gái nào?
- Cô gái đã từng đến quậy phá ở hộp đêm Đế Đô.
Hình như lúc này Tiêu Đồng mới nhớ ra rồi có vẻ chán ngán, khép đôi mắt lại, nói:
- Tùy cô, nghĩ sao thì nghĩ.
Cứ thế, thời gian lặng lẽ trôi qua cho đến khi trời sáng hẳn. Trong khoảng thời gian ấy, thi thoảng cũng có một vài câu hỏi vang lên nhưng không hề có tiếng trả lời.
Trời đã sáng. Sáng hôm nay mọi người sẽ lên núi trượt tuyết. Đây là nơi trượt tuyết lý tưởng nhất trong cả nước và sự thích thú đối với môn trượt tuyết khá mới mẻ đã giúp khoảng cách giữa Tiêu Đồng và Âu Dương Lan Lan thu hẹp lại một tí nữa. Âu Dương Lan Lan dễ dàng nhận ra, tuy Tiêu Đồng vẫn không quá hứng thú với việc trượt tuyết nhưng rõ ràng là anh không hề thờ ơ, lạnh nhạt. Cũng có thể là vì qua việc trượt tuyết, anh lại có dịp thể hiện sự khỏe khoắn của độ tuổi thanh xuân.
Sau một ngày trượt tuyết, tất cả mọi người đều mệt mỏi rã rời. Sáng hôm sau, khi ăn sáng, Âu Dương Thiên tuyên bố cả ngày hôm nay sẽ nghỉ ngơi ngay tại khách sạn, không đi đâu cả; lại còn yêu cầu mọi người bồi bổ sức khỏe để tối hôm đó ra hồ xem ngư dân câu cá.
Đó chính là ngày 30 tháng Mười hai dương lịch, ngày cuối cùng của một năm.