Lại nói, Tân Tiệp bị Câu Lâu Nhất Quái Ông Chính lừa một phen thì tức giận trong lòng. Chàng quay lại dám quái thạch rồi lần tìm đến Thiên Đình tháp, chỉ nghĩ bằng mọi cách ngăn cản không cho hắn lên tháp. Vì chàng thầm hiểu chỉ cần hắn lên tháp thì chẳng có người nào trong Cái bang là đối thủ của hắn.

Khi vừa đến ngoài khu rừng nhỏ bao quanh tháp thì kịp nhìn thấy một bóng người phi thân lên tháp, chỉ nhìn vóc dáng thì chàng cũng nhận ra ngay là Ông Chính. Chàng càng gấp hơn thi triển khinh công tuyệt đỉnh lướt nhanh tới. Vừa lúc ấy nghe từ trên đỉnh tháp có tiếng người thất thanh kêu lên :

- Câu Lâu Nhất Quái!

Chàng nghe ra chính là giọng Kim thị huynh đệ, trong lòng thoáng động nghĩ nhanh :

“Thảo nào mà tên kia lợi hại đến thế, thì ra hắn là Câu Lâu Nhất Quái Ông Chính...”

Nguyên nhân vật này thì chàng từng nghe Mai thúc thúc nhắc đến, song chẳng ngờ chính là “trung niên nho sinh” mà chàng đồng hành cả một ngày trời!

Sau đó từng lời quát tháo của Câu Lâu Nhất Quái Ông Chính, chàng đều nghe rất rõ. Chàng ngước đầu nhìn thấy còn cách đỉnh tháp có đến mười trượng, mà Câu Lâu Nhất Quái Ông Chính đã bắt đầu đếm tiếng “một” đầu tiên. Tân Tiệp trong lòng phát cấp, đồng thời cũng tự giận mình kinh nghiệm còn non kém nên vừa rồi mới trúng kế “Kim thuyền thoát xác” của Ông Chính.

- Hai!

Giọng Ông Chính từ trên tầng thứ mười ba lại vang lên, Tân Tiệp chẳng còn suy nghĩ gì thêm nữa, thi triển tuyệt kỹ khinh công “Ám Ảnh Phù Hương” xả thân phóng nhanh vào. Cách xa ngoài mười trượng chỉ một cái nhún mình đã đến nơi, nhưng vì khoảng cách quá xa, nên khi chàng đến nơi thì độ cao còn chưa đủ.

Chàng hít sâu một hơi, thân hình lao nhanh lên như một chiếc pháo thăng thiên, chính là thi triển tối thượng thừa khinh công “Cật Ma Thần Bộ”. Nhưng lần này thì thân hình chàng cũng chỉ mới lên đến tầng mười hai, ngửa cổ nhìn chàng thấy còn cách bảy tám xích nữa mới đến tầng cuối cùng, thế nhưng thế phi thân đã hết, thân hình sắp rơi xuống...

- Ba... bốn...

Giọng Câu Lâu Nhất Quái Ông Chính hô lớn.

Tân Tiệp nôn nóng thầm nghĩ :

- “Chẳng lẽ công lực ta còn chưa đủ, nếu chậm thì Kim thị huynh đệ có thể nguy...”

Trong lúc khẩn trương thì đầu lóe nhanh một ý nghĩ. “Soạt” một tiếng chàng rút phắt trường kiếm đâm mạnh vào tường.

Thanh Mai Hương kiếm vốn chém sắt như chém bùn nên tường tháp chẳng thể nào ngăn nổi lưỡi kiếm đâm sâu vào cả năm thốn. Tân Tiệp tay vận lực, nương sức vào thân kiếm bằng một thế “Lý Ngư Đảo Đỉnh” hất tung ngược người lên tiếp.

- Năm!

Câu Lâu Nhất Quái Ông Chính vừa hô xong tiếng cuối cùng, cử bộ định đi, huynh đệ họ Kim thì định lao vào trí mạng cản hắn lại thì đột nhiên một giọng người thét lớn :

- Ngươi đứng lại cho ta!

Ba người đều chấn động kinh ngạc, theo tiếng quát chỉ thấy một bóng người lướt nhanh vào theo cửa sổ, còn lơ lửng trong không trung đã xuất liền ba chưởng “vù... vù... vù...” đánh thẳng vào người Ông Chính.

Ông Chính hai chân tụ khí đỉnh lập trầm ổn, nhưng nửa người trên lắc qua trái né bên phải tránh liền ba chiêu, nhưng dư phong chưởng kình cũng khiến cho áo và tóc Ông Chính bay lên phần phật.

Người kia thoái nhanh nửa bước, chỉ tay hét lớn :

- Nhanh bỏ Thanh nhi xuống, nếu không thì ngươi phải bỏ mạng tại đây!

Đương nhiên, người này không nói cũng biết chính là Tân Tiệp.

Câu Lâu Nhất Quái Ông Chính đã nhận ra chính là Tân Tiệp, gã thanh niên đồng hành với mình, thầm hiểu hôm nay gặp phải đối thủ cao cường chẳng thể khinh thị được. Bấy giờ hắn tự động đặt Thanh nhi đang vác trên vai xuống đất, cười khùng khục trong họng nói :

- Chẳng ngờ các hạ ngươi giỏi giấu tung tích đến thế, chẳng biết anh hùng phương nào đây, sao còn không nói thực ra đi!

Tân Tiệp chau mày nói :

- Ngươi chỉ cần biết ta là Tân Tiệp là quá đủ rồi! Giờ thì các hạ có thể nhanh rời khỏi đây, nếu không...

Câu Lân Nhất Quái Ông Chính ngửa cổ cười dài :

- Ha ha ha... mấy chi gặp được anh hùng, Ông mỗ ta há không nhân cơ hội lĩnh giáo tượng kỹ!

Tân Tiệp thầm hiểu cục diện hôm nay khó tránh trí mạng với hắn một phen, nhưng tình thế này chẳng còn cách nào hơn. Vừa rồi khi ở ngoài đường đấu với hắn một chưởng, tuy chưa ai dốc toàn lực, nhưng cả hai đều thầm hiểu nhau thân thủ người nào cũng bất khả tư nghị.

Tân Tiệp thét lớn :

- Được, thế thì mời!

Nói rồi, chẳng chút khách khí, hét dài một tiếng, thân hình lướt tới, song chưởng phát ra như đao chém vào người Ông Chính.

Ông Chính đã sớm nhận ra Tân Tiệp là tay đại cao thủ, võ công cao thâm mạc trắc, thế nhưng điều khiến cho hắn ngại nhất chính là nhận ra trong người chàng tàng ẩn một cổ tiềm lực dị thường. Mà tiềm lực này hùng mãnh chẳng biết đến trình độ nào, kỳ hơn nữa là chính bản thân Tân Tiệp chừng như không hề hay biết, cho nên hắn trong lòng tự nhủ không được sơ hốt khinh thường đối phương.

Khi thấy Tân Tiệp song chưởng chém tới hùng mạnh có thể nói như lôi chấn Đông Hải, Ông Chính hơi chột dạ vội ra một chưởng “Song Chưởng Phiên Thiên”.

Nhưng chờ đến khi song phương hai chưởng sắp chạm nhau thì hắn nhanh chóng thâu lại chân lực, hoán chiêu đổi thức thành “Lưỡng Hổ Tranh Lâm” vòng ngoài vào, thế như tập kích vào kiên cốt của Tân Tiệp.

Tân Tiệp thế chưởng đã hết mà chưởng của Ông Chính thì đã đến nơi, tuy hơi hoảng nhưng chàng vẫn bình tĩnh. “Hừ” một tiếng, chân lực tập trung vào mã bộ, ngửa người biến thế “Bàn Cung Xạ Điêu”, song chưởng thâu nhanh án trước ngực đẩy ra hai bên.

“Bình” một tiếng, bốn chưởng tiếp nhau vang lên rung chuyển cả tầng tháp, song phương người nào cũng bị bật về sau một bước dài, thế một chưởng này bình thủ đã rõ.

Tân Tiệp giật mình thầm nghĩ :

- “Đúng là từ khi xuất đạo giang hồ đến nay ta mới gặp một tay đại cao thủ thế này...”

Câu Lâu Nhất Quái Ông Chính tuy chẳng còn thấy bất ngờ vì hắn đã nhận ra thanh niên này thân hoài tuyệt học ngay từ khi còn ngồi với nhau trên thuyền, nhưng đến lúc thực sự đấu nhau một chưởng như thế này thì hắn mới thầm thán phục công lực phi phàm của Tân Tiệp. Trong lòng hắn nghĩ hôm nay đúng là gặp phải tay kỳ phùng địch thủ.

Bấy giờ, chỉ thấy chưởng phong cuồn cuộn, kình lực ào ào, song phương quần vào nhau mà đấu. Kim thị huynh đệ ở bên ngoài xem đấu bị dư phong đẩy dạt ra ngoài đều chấn động kinh hồn. Có thể nói bình sinh bọn họ chưa từng nhìn thấy một trận long tranh hổ đấu quyết liệt như thế này.

Ông Chính thi triển “Khai Sơn thần chưởng”, từng chiêu như bài sơn đảo hải, uy lực cuồng mãnh không tưởng nổi, Tân Tiệp tuy thân hoài tuyệt học, nhưng kinh nghiệm ngược lại còn ít ỏi hơn đối phương cho nên chốc chốc lại bị rơi vào thế hiểm, khiến chàng càng đánh càng phát nộ.

Bấy giờ chàng thét dài một tiếng, thân hình lách mạnh một cái thoát ra bên trái, tồi thi triển một chiêu tuyệt thế kiếm pháp của Bình Phàm đại sư “Phương Sinh Bất Tức” trong “Đại Diễn Thần Kiếm”, chỉ có điều chàng dùng chưởng thay kiếm. Vốn dùng chưởng thay kiếm thì uy lực đương nhiên giảm đi rất nhiều, nhưng Tân Tiệp ra một chiêu này vẫn chứa đầy uy lực nguyên lai của nó.

Ông Chính thoạt nhìn thấy đối phương thay đổi đấu pháp, chiêu tuy ra chưởng mà ảo diệu biến hóa như kiếm pháp, liền hét dài một tiếng xuất một chiêu “Phong Quyện Vân Tán” từ từ đẩy tới...

“Khai Sơn thần chưởng” của Câu Lâu Nhất Quái vốn dùng lực làm chủ, chiêu “Phong Quyện Vân Tán” là một chiêu trực đấu, đương nhiên thế nó lấy công đối công phá tan chưởng của đối phương. Ông Chính vốn nghĩ Tân Tiệp trong hốt cấp ra chiêu tất chưa đề tụ được toàn chân lực, cho nên quyết ý lấy chiến thuật tốc chiến tốc thắng mà ra chiêu đấu trực tiếp.

Nào ngờ, một chiêu “Phương Sinh Bất Tức” của Tân Tiệp đánh ra tuy nhìn thấy như phiêu hốt vô định, tợ như chân khí hư tụ mà kỳ thực thì bên trong chân lực tiềm ẩn. Chỉ nghe “Bình” một tiếng long trời lở đất, cả tòa lâu rung rinh chấn động, mái ngói rung lên nghe răng rắc như chực đổ xuống, đủ biết một chiêu này song phương thi đấu đến trình độ nào rồi!

Ông Chính thân hình thoái nhanh về sau, Tân Tiệp thì lảo đảo, nhưng miệng hét lớn :

- Ông lão tặc, ngươi tiếp Tân mỗ thêm một chiêu này xem!

Người chàng quay bổ lại, song chưởng vung lên phát chiêu tấn công.

Ông Chính trong đầu phát hỏa nộ, gầm lên một tiếng cũng nhảy ngược lại phát liền bốn chưởng quyết không chịu nhượng, lấy công dĩ thủ.

Nên biết, Tân Tiệp từ sau khi Bình Phàm đại sư không tiếc công lực của mình mà dùng “Hồ Đề Quán Đỉnh” truyền công lực vào người chàng, từ đó nội lực trong người chàng tăng lên đến sáu mươi năm công lực. Chỉ có điều nó nằm ẩn dạng tiềm lực trong người chàng, bấy giờ sau một hồi kịch đấu thì tiềm lực phát khởi một cách tự nhiên, khiến cho Ông Chính càng đấu càng thấy chấn động khiếp hãi trước nội lực của chàng.

Câu Lâu Nhất Quái Ông Chính mấy mươi năm trước danh chấn võ lâm quyết chẳng thua kém gì bọn Quang Trung cửu hào hay cả Hà Lạc Nhất Kiếm và thậm chí cả Nam Bắc nhị quân. Nhưng ba mươi năm nay thì đây là lần đầu tiên hắn tái xuất giang hồ, vốn định nhân cơ hội giương danh bằng công lực mấy mươi năm khổ tu của mình, nào ngờ chạm phải một tay cao thủ trẻ tuổi chẳng những quyền pháp kỳ dị mà nội lực thâm hậu thì càng không thể tưởng tượng nổi. Lúc này một chưởng đánh ra với thập thành công lực với ý định hạ gục Tân Tiệp...

Chỉ nghe “Bình” một tiếng dữ dội long trời lở đất, đỉnh tháp rung mạnh, ngói vỡ đổ xuống rào rào, mấy người bên ngoài kinh hồn thất sắc.

Câu Lâu Nhất Quái chẳng kìm nổi “hự” rên lên một tiếng, người bật về sau một bước nặng nề, trong lồng ngực thì khí huyết nghịch đảo.

Tân Tiệp cũng bị chấn động không ít, hai vai lắc mạnh, nhưng chân trụ vững nên mới không bị di chuyển. Sau một chưởng này, Tân Tiệp thầm hiểu đối phương nội lực không bằng mình thì tinh thần phấn chấn hẳn lên, hào khí xung thiên thét dài một tiếng, tả chưởng múa một vòng, hữu chưởng từ trong đẩy nhanh ra thêm một chưởng...

Câu Lâu Nhất Quái trong lòng cay cú và tức giận vô cùng, mấy mươi năm công lực khổ tu xem ra bị hủy trong một ngày, mà lại hủy dưới tay một gã trẻ tuổi vô danh tiểu tốt! Bấy giờ nhìn thấy Tân Tiệp lại bồi thêm một chưởng, Câu Lâu Nhất Quái râu tóc dựng đứng, hai mắt ngầu đỏ đầy sát khí, gầm lên một tiếng như thú trúng thương, song chưởng thốc mạnh từ trong ra...

“Bình”

Lại một tiếng nổ dữ dội vang lên, Tân Tiệp lần này thân hình chao đảo mạnh thoái lùi một bước, nhưng chẳng chịu nhượng một bước liền xuất thêm một chưởng bằng tay trái.

Câu Lâu Nhất Quái sau một chưởng này thì chấn kinh trong lòng, hắn nhận ra gã thanh niên này trong người tiềm tàng một công lực cao thâm mạc trắc, cứ mỗi chưởng tiếp mỗi chưởng thì công lực lại tăng mạnh hơn, biết cứ thế này thì chẳng mấy chốc bị đối phương hạ gục. Trong đầu nghĩ nhanh, chân liền tung nhảy lùi ra sau...

Chẳng ngờ Tân Tiệp càng thắng càng lấn tới, tay vung thêm một chưởng nữa... Nhưng chàng chưa đánh ra thì bất giác ngớ người. Nguyên lúc này Câu Lâu Nhất Quái đứng trân, hai mắt mở trừng trừng, râu tóc dựng ngược, tay nắm chắc lại mà toàn thân rung lên, chẳng hiểu trong lòng lão ta lúc này đang diễn ra điều gì, nhưng rõ ràng vô cùng tức giận...

Tân Tiệp hoàn toàn bất ngờ trước thần thái dị thường của đối phương, bất giác cũng thâu chưởng dừng lại, đanh mắt nhìn xem dối phương hành động thế nào.

Song phương im lặng một hồi, bỗng nhiên “soạt” một tiếng, Câu Lâu Nhất Quái trở tay rút phắt trường kiếm cực nhanh.

Tân Tiệp chừng như không nghe thấy, chàng lặng người trong suy nghĩ :

- “Vì sao Câu Lâu Nhất Quái lại biểu hiện căm hận đến thế? Hừ... ngươi cứ trừng nhìn ta, há ta sợ hay sao?”

Bấy giờ chàng cũng trừng mắt nhìn lại Câu Lâu Nhất Quái không hề chớp.

Kỳ thực thì trong lòng chàng cũng hơi lạnh, thế nhưng chàng thiên bẩm ngoan cường, khi nào bị uy hiếp trước nhãn lực hung ác của đối phương?

Lúc này định thần lại thì nhìn thấy Câu Lâu Nhất Quái đã lăm lăm trường kiếm trong tay, chàng cũng liền đưa tay rút kiếm theo phản xạ...

Nhưng đưa tay lên mới nhận ra thanh Mai Hương kiếm vừa rồi còn cắm ngoài tường chưa thu lại.

- Đón lấy!

Kim lão nhị nhìn thấy chàng không có kiếm, chộp thanh kiếm tung về phía chàng, Tân Tiệp bắt lấy múa lên một đường kiếm phát ra kình phong “vù vù”.

Câu Lâu Nhất Quái Ông Chính nhanh như chớp phát ra một kiếm điểm tới vai trái của chàng, kiếm ảnh loáng lên, kình phong dữ dội, khi đến gần vai thì hốt nhiên kiếm biến chiều thành ba kiếm ảnh điểm thẳng và ba yếu huyệt trên người chàng.

Tân Tiệp nhận ra kiếm của đối phương nhất thức tam biến cực kỳ nguy hiểm, trong lòng không khỏi chấn động, bộ tấn thoái nhanh nửa bước, tay trái bắt quyết, tay phải kiếm khoát nửa vòng rồi phóng ra, chính là chiêu “Mai Thổ Kỳ Hương” trong “Cù Chi kiếm pháp”. Tân Tiệp ra kiếm quán chú nội lực, khiến cho kiếm chàng vốn đã kỳ ảo lại tăng thêm uy lực, Câu Lâu Nhất Quái kiếm ra chiêu mà nhìn thấy một kiếm của đối phương cũng không khỏi kinh ngạc.

“Mai Thổ Kỳ Hương” chiêu ra cực nhanh, chiêu kiếm của Tân Tiệp ra sau mà đến trước, mũi kiếm thực của Câu Lâu Nhất Quái đã đến cách huyệt Hạ Quản ở bụng trên Tân Tiệp chưa đầy ba thốn thì kiếm của Tân Tiệp đã đến ngay Khúc Trì huyệt trên tay kiếm của hắn chưa đầy một thốn...

Chẳng ngờ Câu Lâu Nhất Quái đầy kinh nghiệm giang hồ, thấy nguy không biến sắc, mũi kiếm càng điểm nhanh tới, nhưng thân hình thì lại chuồi nhanh về sau. “Vù” một tiếng kiếm của Tân Tiệp trượt dài, song kiếm của Câu Lâu Nhất Quái thì đã đến trước bụng chàng rồi...

Tân Tiệp thực không ngờ đối phương ra kiếm kỳ diệu mà ứng biến lại càng bạo như thế, nhất thời kinh động. Nói thì chậm chứ lúc ấy mọi chuyện diễn ra cực nhanh, Tân Tiệp thâu nhanh kiếm, đồng thời trở nửa vòng vừa kịp tránh mũi kiếm của đối phương rồi nhảy về phía sau nửa bước.

Qua giây phút nguy hiểm, Tân Tiệp kiếm giương lên ra chiêu thứ hai, nhưng lần này kiếm ra liền ba chiêu lần lượt công vào ba bộ vị trên người đối phương, chủ yếu nhằm vào huyệt Khí Hải của Câu Lâu Nhất Quái, toàn bộ đều là chiêu thức trong “Cù Chi kiếm pháp”.

Nào ngờ, Câu Lâu Nhất Quái cũng rất nhanh ra liền mấy kiếm hóa giải toàn bộ các thế kiếm của Tân Tiệp không chút khó khăn.

Nháy mắt song phương đã đấu nhau mười chiêu, đã thấy Câu Lâu Nhất Quái thế kiếm hoàn toàn chủ động, Tân Tiệp chỉ còn thấy kiếm của đối phương liên miên bất tuyệt, từng chiêu từng thức đều là chiêu sát thủ cực kỳ nguy hiểm đầy tính “bàng môn tả đạo”, khiến người ta phòng cũng không phòng được.

Đương nhiên chàng còn không biết kiếm pháp của Câu Lâu Nhất Quái xuất đấu chính là pho độc môn “Lệnh Di kiếm pháp”. “Cù Chi kiếm pháp” của Thất Diệu Thần Quân khai sáng tuy kỳ ảo tinh diệu, nhưng tính tuyệt sát nguy hiểm của nó thì không sao sánh bằng được với “Lệnh Di kiếm pháp”. Nên biết, trong lúc động đấu quá chiêu, thua về kiếm pháp thì tự nhiên công lực cũng bị suy giảm đi rất nhiều, chẳng thể nào phát huy được uy lực của pho kiếm.

Bấy giờ nói thì chậm chứ lúc ấy mọi chuyện diễn ra cực nhanh, chớp mắt lại mười chiêu nữa qua đi. Câu Lâu Nhất Quái đột nhiên hét lớn một tiếng thị uy, trường kiếm trong tay ra liên hoàn ba chiêu, chiêu thứ nhất “Vạn Chướng Quần Phong” chỉ thấy kiếm ảnh lớp lớp hư hư thực thực bao trùm lấy người Tân Tiệp.

Tân Tiệp bất giác run trong lòng thầm nghĩ :

- “Cù Chi kiếm pháp của Mai thúc thúc trước giờ ta coi là kỳ tuyệt thiên hạ, chẳng lẽ lại thua kiếm pháp của Câu Lâu Nhất Quái?”

Bấy giờ nghiến răng, nghiêng thân lách người nhập nội, bằng bộ pháp kỳ ảo tiếp cận màn kiếm của đối phương, kiếm trong tay lướt tới phát chiêu.

“Vù... vù...” kiếm sáng ngời lên chính là một chiêu “Lãnh Mai Phất Diện”.

Lần này chàng mạo hiểm nhập cửu cung áp sát ra chiêu cực kỳ mạo hiểm, nhưng không ngờ lại phá được một chiêu kiếm của Câu Lâu Nhất Quái, bức lão ta phải thâu kiếm thoái lùi tự bảo.

Tân Tiệp một kiếm lấy lại thế quân bình thì lòng phấn chấn, kiếm trong tay càng phát huy uy thế mà tấn công.

Câu Lâu Nhất Quái “hừ” một tiếng lạnh lùng thét lên :

- Tiểu tử, tiếp lão phu chiêu này!

Miệng nói tay đã ra kiếm, chiêu thứ hai là “Lãnh Vân Phủ Nhật”, chỉ thấy không gian như ám tối lại dưới một chiêu kiếm này...

Tân Tiệp nhận ra có gì khác thường trong chiêu kiếm này của đối phương, chừng như bên trong ẩn chứa tà khí nghe lạnh thấu xương, đồng thời ẩn chứa một cổ sát khí nồng nặc khiến chàng rùng mình.

- Hừ! Kiếm chiêu hay lắm!

Tân Tiệp thét lên, trong đầu một ý nghĩ lướt qua rất nhanh, tay kiếm đã phát chiêu, kình phong cuồng khởi, lần này chàng ra chiêu “Phương Sinh Bất Tức” trong “Đại Diễn Thần Kiếm”.

Chỉ thấy ánh kiếm hốt trái hốt phải rồi hợp lại trung bộ, nhìn thấy chậm mà lại nhanh, nhìn như hư mà lại thực, mờ ảo như sương khuya lung linh dưới ánh hàn nguyệt.

Nên biết, pho kiếm pháp này của Bình Phàm đại sư xuất phát từ tinh thần chính đạo, trong thế kiếm nhìn bình thường nhưng hàm ẩn uy lực và oai nghi đủ sức phá tan tà khí trong các chiêu kiếm “tà môn ngoại đạo”.

Câu Lâu Nhất Quái ra một kiếm như mây đen che trời, trong lòng còn chưa kịp đắc ý thì bị một kiếm của Tân Tiệp phá giải tiêu tan như sương mù gặp nắng, khiến lão chấn động kinh ngạc vô cùng.

Phút chốc lại qua mấy mươi chiêu nữa, đột nhiên nghe “coong” một tiếng vang dài, hai thân hình vang về sau hai phía, trong tay Câu Lâu Nhất Quái Ông Chính giờ đây chỉ còn lại chuôi kiếm, còn lưỡi kiếm vừa rồi đã bị Tân Tiệp chém gãy mất.

Câu Lâu Nhất Quái Ông Chính mặt xạm như gan gà, cả người chết điếng, cứ đứng trân run lên từng chập, không khóc mà nước mắt trào ra giàn giụa đầy mặt.

Tân Tiệp thấy kỳ quái cũng ngưng mắt chăm chú nhìn mà quên hẳn luôn cả tấn công.

Thốt nhiên, Câu Lâu Nhất Quái Ông Chính nửa tiếng chẳng nói, lao người cực nhanh thoát ra ngoài tháp biến mất.

Tân Tiệp ngớ cả người chẳng hiểu chuyện gì xảy ra, trong đầu thầm nghĩ :

- “Quái! Thua thì thua, làm gì đến nỗi bi thương đến thế chứ!”

Đương nhiên, Tân Tiệp còn không biết Câu Lâu Nhất Quái Ông Chính thua chàng một chiêu này còn đau khổ hơn cả bị chàng giết. Nguyên là ba mươi năm về trước, Câu Lâu Nhất Quái Ông Chính từng giao đấu qua với nhân vật võ lâm đệ nhất Thất Diệu Thần Quân trên Chúc Dung Phong, pho “Lệnh Di kiếm pháp” của lão ta khiến cho “Cù Chi kiếm pháp” của Thất Diệu Thần Quân cũng bó tay chẳng làm gì được. May mà Thất Diệu Thần Quân nhờ vào công lực thâm hậu hơn một bực, nên đến chiêu kiếm thứ ba trăm thì chém gãy kiếm của Câu Lâu Nhất Quái.

Từ sau lần ấy, Câu Lâu Nhất Quái Ông Chính trong lòng ôm mối nhục mà quy ẩn thâm sơn cùng cốc, vừa tu luyện nội lực vừa đem pho “Lệnh Di kiếm pháp” cải biến đạt đến chỗ kỳ ảo tuyệt quái, khiến cho đối phương phòng cũng không phòng được. Lần này lão ta tái xuất giang hồ, định đem pho kiếm pháp mà năm xưa từng bại dưới tay Thất Diệu Thần Quân đấu lại với Thất Diệu Thần Quân để lấy lại thanh danh. Chẳng ngờ khi trở lại Trung Nguyên mới hay tin mười năm trước Thất Diệu Thần Quân đã bị đại cao thủ Ngũ đại kiếm phái vây đánh chết, trong lòng thất vọng biết chừng nào.

Mấy hôm gần đây, khi hay tin Thất Diệu Thần Quân Mai Sơn Dân vẫn còn sống, đồng thời tái hiện võ lâm, khiến cho lão ta phấn chấn hẳn lên, nghĩ rằng lần này rửa được nhục xưa. Khi Tân Tiệp ra chiêu đầu tiên, Câu Lâu Nhất Quái Ông Chính đã xác định chắc chắn kiếm pháp chàng thi triển chính là “Cù Chi kiếm pháp”, thì Ông Chính trong lòng mừng khấp khởi nghĩ chỉ cần thi triển “Lệnh Di kiếm pháp” thì có thể bắt được Tân Tiệp như chơi. Thế nhưng không ngờ kết quả chẳng khác gì ba mươi năm trước, hắn lại bị đánh gãy kiếm. Chỉ có điều là ba mươi năm trước là đích thân Thất Diệu Thần Quân Mai Sơn Dân, nhưng ba mươi năm sau ngày hôm nay thì chỉ là một thanh niên, truyền nhân y bát của họ Mai năm xưa.

Tân Tiệp ngược lại chẳng hề biết ất giáp gì cả, quay người bước nhanh lại bên Bằng nhi bị điểm huyệt nằm trên đất. Chàng giải huyệt nhanh cho Bằng nhi.

Bằng nhi bị điểm huyệt Nhuyễn Cốt khiến cho người mềm như sợi mì chẳng cử động gì được. Tân Tiệp vận khí án ma thêm một lúc trên các mạch huyệt chủ yếu của Bằng nhi. Qua một lúc thì Bằng nhi mới từ từ tỉnh lại.

Chàng lại đi đến bên Kim thị huynh đệ, lúc này thì Kim lão đại thụ thương nặng chẳng chịu nổi mà bất tỉnh nhân sự, Kim lão nhị người cũng thụ thương, vừa gắng gượng mình vừa gắng sức đỡ thân hình lão đại.

Tân Tiệp lấy từ trong áo ra hai viên trị thương đan trao cho lão ta, Kim lão nhị tiếp lấy thuốc trị thương, miệng không hề thốt lên một tiếng cảm ơn, nhưng trong ánh mắt thâm sâu của lão còn hơn trăm nghìn câu như thế.

Kim Nguyên Trọng nhét nhanh một viên thuốc trị thương vào mồm lão đại, tự mình cũng nuốt một viên.

Tân Tiệp nhìn vào thương tích trên bả vai Kim Nguyên Trọng, biết cũng chẳng phải nhẹ chút nào. Qua một lúc thì đã thấy Kim lão đại từ từ hồi tỉnh lại, ánh mắt lão bắt gặp Tân Tiệp thì lắp bắp thốt lên :

- Thiếu hiệp ân nặng như núi, nếu không đến kịp thì Cái bang xem như hủy.

Tân Tiệp lắc đầu nói :

- Kim Hộ pháp xin chớ nói thế, giữa đường thấy chuyện bất bình bạt đao tương trợ là chuyện người trong giang hồ đồng đạo ai cũng làm, giờ nên nghỉ dưỡng thần lực cho khỏe rồi tính!

Nói đến đó, chàng chợt nhận ra một bàn tay nhỏ nhắn níu lấy vạt áo mình, quay lại nhìn mới nhận ra chính là Bằng nhi vừa đến sau lưng mình. Trên khuôn mặt hắn tuy lấm lem, nhưng đôi mắt tinh anh lay láy thông minh đáng yêu làm sao, chàng chợt nhận ra chỉ một thời gian ngắn mà Bằng nhi chừng như lớn hẳn lên rất nhiều, nét ấu trĩ trẻ con dần dần biến mất. Bằng nhi nhìn chàng thốt lên :

- Tân... thúc thúc...

Thiếu niên này trí nhớ rất tốt, còn nhớ ra được tính danh của Tân Tiệp.

Bằng nhi gọi rồi mắt chuyển nhìn hai vị Hộ pháp. Kim thị huynh đệ đã đứng lên, nhận ra được một cái gật đầu của Kim Nguyên Bá, chừng như lão đồng ý cách gọi như thế là đúng.

Tân Tiệp ngược lại lắc đầu nói :

- Bằng nhi, chuyện gì? Chỉ cần gọi ta một tiếng Tân ca là được rồi!

Bằng nhi nói :

- Bản lĩnh của thúc thúc thật phi thường, điệt nhi vừa rồi tuy không nhúc nhích gì được, nhưng đều nhìn thấy rõ thúc thúc đánh cho lão tặc kia chạy dài. Hừ... lão ta thua thẹn quá đến phát khóc như con nít, chẳng ngờ già đầu thế rồi lại còn khóc...

Kim Nguyên Trọng lúc ấy lẳng lặng bước đến bên cửa sổ lấy ra hai chiếc hỏa tiễn, một chiếc màu hồng một chiếc màu xám, lão chọn lấy chiếc màu xám rồi bắn nhanh ra ngoài. Chỉ nghe một tiếng nổ nhỏ, một vệt khói xám bùng cháy lên trong không gian rồi rơi xuống từ từ. Kim Nguyên Bá giải thích với Tân Tiệp :

- Huynh đệ Cái bang chúng tôi mai phục bên dưới chân tháp, có quy định với nhau từ trước, nếu như thấy pháo hiệu đỏ là chúng ta xông lên tháp gặp trở ngại, còn nếu như bắn pháo hiệu lam là Bang chủ đã cứu được. Gọi chúng lên lo liệu tiếp mọi chuyện.

Tuy kế hoạch là thế, nhưng vừa rồi Kim thị huynh đệ thụ thương nguy kịch mà vẫn không phát pháo hiệu đỏ cầu cứu là vì nghĩ huynh đệ Cái bang mai phục bên dưới bản lĩnh có hạn, nếu như cầu cứu họ lên đây thì chỉ là lên nộp mạng một cách oan uổng vô ích, vì thế cho nên Kim thị huynh đệ trước sau vẫn nương vào nhau trí mạng mà không phát hiệu cầu cứu, đó cũng là một tâm trường đầy nhân nghĩa của huynh đệ bọn họ.

Vừa lúc này, Tân Tiệp nhìn nhanh ra ngoài cửa sổ kịp nhận thấy một bóng đen phóng nhanh xuống. Kim Nguyên Trọng liền nói :

- Mặc xác hắn, hắn chính là Thanh Nhãn Hồng Ma, sư đệ của Câu Lâu Nhất Quái Ông Chính, có lẹ nhìn thấy trên này không ổn nên chuồn mất!

Tân Tiệp bỗng nhớ ra một chuyện, nghĩ nhanh :

“Cái bang và Không Động hiềm thù nhau, nguyên nhân cũng chỉ từ một chiếc vỏ kiếm, vì sao lại có bọn huynh đệ Câu Lâu Sơn chen vào đây, vậy mà bản thân Lệ lão tặc thì chẳng thấy xuất đầu lộ diện!”

Nghĩ thế chàng liền nói :

- Vì sao không thấy Lệ Ngạc xuất hiện, nhị vị hộ pháp thấy có điều khác thường chăng?

Kim thị huynh đệ nghe thì đều gật đầu, Kim Nguyên Bá nói :

- Đúng, chúng ta chính cũng suy nghĩ như thế, thực là kỳ lạ...

Tân Tiệp hốt nhiên nhớ lại thanh Mai Hương kiếm của mình vừa rồi còn cắm ngoài tường tháp mà chưa lấy lại, bèn quay người đi đến bên cửa sổ, miệng nói :

- Tại hạ đi lấy một vật này...

Chàng nhảy ra cửa sổ liền bám người vào tường tháp mà đi.

Kim lão nhị thò đầu ra cửa nhìn, chỉ thấy Tân Tiệp hai tay hai chân bám vào tường di chuyển, chính là thi triển “Bích Hổ công”, tường tháp nhẵn thín như thế, nhưng chàng vẫn bám lần đi được thực chẳng mấy ai đủ bản lĩnh như thế.

Tân Tiệp trở xuống đúng nơi vừa rồi cắm kiếm vào, nhưng chàng gần như nghẹt thở khi thấy thanh kiếm tự nhiên không cánh mà bay! Tân Tiệp trong lòng chấn động vô cùng, tợ hồ như rơi trên trời xanh xuống, chẳng thể nào tin nổi vào mắt mình.

Chàng định thần thầm nghĩ :

- “Người nào có thể bám vào tường tháp lên đây để lấy kiếm của ta chứ? Thanh kiếm của ta cắm sâu vào tường, quyết không khi nào có thể rơi xuống được...”

Trên thực tế, đương thời trong võ lâm, những người có thể thi triển “Bích Hổ công” bám tường ma đi được như chàng thì thực chẳng có được bao nhiêu người.

Thử hỏi nhân vật nào có thể đến đây lấy thanh bảo kiếm của chàng?

Tân Tiệp chăm mắt nhìn lần nữa, nhận ra lỗ kiếm chung quanh rất đều, hoàn toàn không có vết nứt hay đổ vỡ chứng tỏ là bị thân kiếm nặng vỡ tường rơi xuống, ngược lại lỗ kiếm gọn ghẽ như đâm vào món đậu phụ.

Đột nhiên mắt chàng rực lên ngưng nhìn ngay gần đó, suýt chút nữa thì thất thanh la lên. Nguyên là cách lỗ kiếm của chàng chừng ba xích lại có thêm một chiếc lỗ khác, Tân Tiệp quan sát thật kỹ thì nhận ra ngay đúng là dấu vết của một lưỡi kiếm đâm vào. Kỳ lạ một điều là lỗ kiếm bị đâm vào rất gọn, không hề có hiện tượng một dấu nứt rạn nào.

Tân Tiệp thông minh tuyệt đỉnh, suy nghĩ nhanh, trong đầu lập tức đã có nhiều lời lý giải :

“Đúng rồi, thanh Mai Hương kiếm của ta nhất định bị lão tặc họ Lệ trộm mất. Chỉ có hắn mới có bản lĩnh lên đến tận đây, đồng thời cũng chỉ có thanh Ỷ Hồng bảo kiếm của hắn mới đâm một nhát vào tường sắc lẹm thế này, hiển nhiên hắn cũng dựa vào lực thân kiếm để lên đây. Hờ, thảo nào mà hắn không xuất đầu lộ diện!”

Chàng nghĩ đến đó tự nhiên trong lòng cực nộ, đồng thời lại nghĩ :

- “Vừa rồi cũng chỉ vì mình sơ hốt nôn nóng cứu người mà quên thâu kiếm lại. Nhưng đằng nào thì chuyện cũng đã rồi, vả lại cứu người như cứu hỏa, chẳng thể nào chậm trễ một khắc.”

Bấy giờ chàng bám tường quay trở lại tầng đỉnh tháp.

Kim thị huynh đệ hết lời thán phục chàng. Nhưng Kim lão đại chợt nhận ra nét khác thường trên mặt chàng, liền hỏi :

- Tân huynh có chuyện gì chăng? Nếu cần huynh đệ chúng ta, thì xin cứ nói một tiếng!

Tân Tiệp lắc đầu, giữ thần thái bình thường nói :

- Không có gì, vừa rồi tại hạ để lại một thanh kiếm trên tường, định ra lấy lại nhưng chẳng thấy, nghĩ chắc là rơi xuống đất...

Tân Tiệp tính khí cương tiết, xưa nay chỉ muốn giúp người mà chẳng bao giờ mưu cầu bằng hữu giúp lại, cho nên chuyện mất bảo kiếm chàng nghĩ một mình tự tìm lại, chẳng phiền đến họ thì hơn.

Kim thị huynh đệ cũng là hào hiệp, nghe Tân Tiệp nói thế thì cũng ngỡ chẳng có gì quan trọng nên cũng không hỏi nữa.

Tân Tiệp thấy chuyện ở đây đã xong, bấy giờ ôm quyền nói :

- Huynh đệ còn một chuyện cần làm phải lập tức đi ngay, sau này nếu như nhị vị có chuyện gì cần đến huynh đệ thì xin báo một tiếng, huynh đệ nhất định chẳng quản đường xa nghìn dặm mà đến ngay!

Kim thị huynh đệ nhận ra chàng có gì hơi khẩn trương, biết chắc là có chuyện gấp nên chỉ ôm quyền hoàn lễ nói :

- Tân huynh là đại ân nhân của huynh đệ chúng tôi, mà cũng là đại ân nhân của Cái bang, ân này toàn bang chúng Cái bang chung thân chẳng quên!

- Xin các vị chớ nên để lòng, làm thế chỉ khiến cho huynh đệ thấy áy náy!

Rồi chàng quay nhìn Bằng nhi căn dặn :

- Bằng nhi phải ngoan ngoãn theo nhị vị thúc thúc luyện võ nghệ cho thành tựu, Cái bang sau này trùng chấn thiên hạ là đều nhờ vào một tay Bằng nhi đấy!

Một câu đầy chân tình thắm thiết, khiến cho Kim thị huynh đệ và Bằng nhi đều xúc động. Nhưng chàng nói rồi lập tức quay người phóng ra ngoài cửa sổ...

Chỉ mấy cái tung người chàng đã ra ngoài ba mươi trượng, chỉ nghe thấy tiếng Bằng nhi hỏi vọng theo :

- Tân thúc thúc bao giờ quay lại thăm Bằng nhi?

Nhưng nói xong câu thì cả người Tân Tiệp đã biến mất trong màn trời đêm.

* * * * *

Tân Tiệp trong lòng nôn nóng phóng chân chạy rất nhanh, trong đầu suy nghĩ :

“Ta cứ xông thẳng lên núi Không Động đại náo một chuyến, xem Lệ lão tặc có xuất đầu lộ diện hay không cho biết? Hừ... chỉ cần hắn ra mặt, chẳng những ta đòi lại thanh bảo kiếm, đồng thời thanh toán luôn món nợ cũ với hắn!”

Món nợ cũ mà chàng nghĩ đến chính là chuyện Kiếm Thần Lệ Ngạc ám toán Thất Diệu Thần Quân Mai Sơn Dân. Lúc này chàng vốn chẳng còn coi nhân vật “Thiên hạ đệ nhất kiếm” Chưởng môn nhân phái Không Động vào đâu nữa!

Suốt cả một chặng đường này trống vắng hoang vu nên chàng chẳng ngại ngần gì thi triển khinh công lướt đi như một mũi tên, chàng nhận ra sau trận ác đấu với Câu Lâu Nhất Quái Ông Chính, nội lực trong người chàng chừng như gia tăng lên rất nhiều. Lúc này chàng chạy với một tốc độ kinh người...

Thốt nhiên “vù” một tiếng, một con bồ câu lướt nhanh ngang qua trước mặt, Tân Tiệp mắt rất tinh kịp nhận ra dưới chân nó buộc một dải vải hồng, chàng nghĩ ngay đến một con bồ câu đưa thư. Thời bấy giờ, việc dùng bồ câu đưa thư rất phổ biến cho nên chàng vốn chẳng để ý.

Chạy chừng nửa dặm nữa, bỗng nhiên một làn gió thổi lại mang theo không khí mát lạnh, Tân Tiệp thầm nghĩ :

- “Sắp đến con sông nào đây!”

Chạy đến gần, quả nhiên trước mắt hiện ra một con sông nhỏ nhưng nước chảy rất mạnh, Tân Tiệp trong lòng hơi vui cười thầm nghĩ :

- “Qua một thời gian hành tẩu giang hồ, kinh nghiệm của mình cũng có tăng lên rất nhiều.”

Con sông rộng chỉ chừng hơn hai mươi trượng, nhưng nước sông lại chảy cuồn cuộn, hai bên lại có nhiều bãi đá nguy hiểm khiến người ta nhìn không khỏi phát hoảng. Cũng may, lúc chàng vừa đến bên bờ sông thì thấy một chiếc thuyền nan chèo tới, trên thuyền ngoài một gã thuyền phu trung niên ra không có lấy một người khách nào khác.

Thế thuyền thuận con nước lướt đi rất nhanh, nhưng thuyền phu vẫn thong thả như không, khi gần vào bờ vung tay ném mạnh cuộn dây thừng, sợi dây bay lên bờ vừa khéo quấn vào gốc cây trên bờ, con thuyền mới chịu dừng hẳn lại, nhưng đuôi thuyền bị nước đẩy nằm xoay ngang lại. Thuyền phu hai cánh tay cuồn cuộn bắp thịt kéo từng tay đưa con thuyền gần sát vào bờ.

Tân Tiệp bước nhanh tới ôm quyền hỏi :

- Xin hỏi đại ca từ đây đi Không Động Sơn đi như thế nào?

Thuyền phu ngửng đầu lên nhìn chàng nói :

- Thuận theo con sông này đến Thành Gia Trấn, rồi đi về hướng Tây...

Tân Tiệp nói :

- Thuyền của đại ca có đi Thành Gia Trấn không? Có thể đưa giúp tôi đến đó một chuyến chứ?

Thuyền công nheo mắt cười nói :

- Thuyền của tôi đây chính đi Thành Gia Trấn, khách gia xin cứ lên thuyền đi, có thêm một người cùng đi thế này thì đỡ buồn lắm!

- Đa tạ!

Tân Tiệp đáp một tiếng, rồi tung người nhảy phóc lên thuyền rất nhẹ nhàng, thuyền phu giật tay một cái, sợi dây thừng lại vuột khỏi thân cây bay ngược trở lại thuyền, gã giơ tay chộp sợ dây bỏ lên ván thuyền, động tác hết sức thành thục điêu luyện.

Con thuyền không còn bị níu lại nữa, dòng nước lập tức đẩy thuyền đi thuận dòng rất nhanh, thuyền phu chẳng phải chèo mất sức, mái chèo trong tay chỉ là giữ cho thuyền đi đúng hướng. Thuyền ra giữa dòng, thuyền phu đánh tiếng bắt chuyện :

- Khách gia hẳn không phải người địa phương này?

Tân Tiệp gật nhẹ đầu, lại hỏi ngược lại :

- Đại ca hình như cũng không phải người ở đây nhỉ?

Thuyền phu gật đầu đáp :

- Nhà tôi ở Sơn Đông...

Nói rồi hắn buông tiếng thở dài im lặng. Qua một lúc, bỗng lên tiếng nói tiếp :

- Nhà tôi vốn làm nghề nông, cuộc sống chẳng sung túc gì nhưng cũng tạm ổn định, nào ngờ năm ấy lão tặc Huyện thái gia muốn lấy muội muội của tôi làm thiếp, muội muội tôi không chịu, thế là hắn tìm cách hãm hại bắt bớ cha mẹ và muội muội tôi giam vào nha môn. Nhà tôi xem như trắng tay, tôi đành phải lưu lạc tha phương cầu thực...

Tân Tiệp nghe thuyền phu kể chuyện, trong lòng tự nhiên đồng cảm, chàng ngồi đầu thuyền lòng nhớ về cố hương nơi đất Bắc, trong lòng thầm nghĩ :

- “Cùng là người lưu lạc chân trời góc bể như nhau, tương phùng hà tất tương thức. Xem ra trên đời này chẳng có mấy người sống thật sự sung sướng...”

Càng nghĩ, chàng càng trở về với quá khứ, nhớ lại thân thế của mình long đong từ nhỏ, song thân thì bị kẻ thù sát hại, tiếp đến bao nhiêu người mà chàng quen biết cũng lần lượt gặp chuyện không hay, cơn phẫn uất trong lòng khiến chàng mấy lần định gào lên cho thư sướng nỗi uất kết trong lòng...

Hốt nhiên chàng nhớ lại Độc Quân Kim Nhất Bằng thì nghĩ :

“Giống như lão ta suốt ngày hát nghêu ngao, nói năng nhảm nhí, thích gì nghĩ nấy, thế mà lại không bị sầu não dằn vặt!”

Trong đầu óc chàng lập tức hình ảnh điên điên cuồng cuồng của Kim Nhất Bằng hiện rõ mồn một, bên tai thì nghe tiếng cười điên loạn của lão ta vang lớn...

Chẳng biết cứ thế qua bao nhiêu lâu, đột nhiên tiếng cười cuồng điên ấy lại biến thành tiếng cười nham hiểm tàn độc, chàng đã nghe ra chính là tiếng cười của kẻ thù sát hại song thân - Hải Thiên song sát!

Chàng giật mình bừng tỉnh lại, ánh mắt quắc lên lạnh lùng quét nhìn quanh, nhưng chỉ có dòng nước, hai bên bờ cây cỏ xanh um, nào có hình bóng của bọn Hải Thiên song sát. Chàng hiểu ra vừa rồi mình đã ảo tưởng, thế nhưng vì vậy mà chuyện xưa cứ tái hiện nhanh trong đầu chàng...

Thời gian gần đây chàng đã không nghĩ đến chuyện này, nhưng thực tình không phải không nghĩ mà là không dám nghĩ, kỳ thực sâu trong đáy lòng chàng, chẳng giờ khắc nào quên được. Chàng nhớ lại cảnh cha mẹ chàng quỳ xuống cầu khẩn bọn Hải Thiên song sát mà sống cũng không được, chết cũng chẳng xong, những chi tiết ấy từng ly từng tí ăn sâu vào trong tâm khảm chàng. Chàng há có thể quên được những chuyện ấy, chừng như sợ quên một tình tiết nhỏ thì cũng đã là có tội với song thân...

Bao nỗi uất hận cứ dần dần nổi lên trong lòng chàng càng lúc càng lớn, đột nhiên chàng đang ngồi liền đứng vụt dậy, hít sâu một hơi rồi hét dài một tiếng...

Tiếng hét của chàng làm rung chuyển không gian, âm hưởng cứ vọng dài một hồi lâu mới hết.

Thuyền phu bị tiếng hét làm chấn động cả người, may mà ngồi sau đuôi thuyền nhìn thấy chàng đứng lên nên không bị bất ngờ lắm, bấy giờ lắc đầu nói lẩm bẩm một mình :

- Vị khách gia này tiếng thét kinh hồn!

Tân Tiệp thét xong, cứ đứng đầu thuyền nhìn cảnh trời nước đến bất thần...

Chẳng biết qua bao nhiêu lâu nữa bỗng nghe thuyền phu thốt lên :

- Khách gia, đến Thành Gia Trấn rồi!

* * * * *

Trời đã hửng sáng. Tân Tiệp đã rời Thành Gia Trấn, trời mới sáng mà khách bộ hành đã thấy rất đông, chàng tuy trong lòng rất nôn nóng nhưng chỉ thả bước đi, chẳng dám thi triển khinh công sợ làm kinh động người khác.

Vì thế mà hành trình từ Thành Gia Trấn đến Tập Khánh huyện chỉ chừng hai trăm dặm mà chàng phải đi mất ba ngày rưỡi mới đến nơi.

Vừa bước chân vào Tập Khánh huyện, chàng nhận ra ngay tình hình khác thường, trong huyện thành không mấy lớn này lại xuất hiện rất nhiều khách giang hồ đi đi lại lại, mãi đến khi chàng vào tới đại lộ chính môn thì mới hiểu ra vấn đề.

Nguyên là đầu Tây con đường lớn trước cửa thành chính có một trang viện rất lớn, trên đầu đại môn một tấm biển lớn đề bốn chữ: “Trình Tường Tiêu Cục”.

Thì ra đám khách giang hồ kia đều có liên quan đến tiêu cục này.

Tân Tiệp tìm đến một tửu lâu, chọn một chiếc bàn gần cửa sổ ngồi xuống, định gọi một phần cơm và một bầu rượu.

Hốt nhiên phía cầu thang bước chân người vang lên rầm rập, bốn năm người vận kình trang như bọn tiêu sư thường thấy đi lên, vừa khéo bọn họ ngồi xuống ngay bàn đối diện với Tân Tiệp. Kẻ hô món này người gọi món kia khiến cho cả quán phút chốc ầm ĩ cả lên. Một tên ngồi bên trái râu ria xồm xoàm vừa nốc xong một chén rượu, cất tiếng như chuông vỡ nói :

- Lần này chúng ta xem như xui tận mạng, may mà Tổng tiêu đầu của ta nhìn xa trông rộng mà lường trước, nếu không thì hàng kín cũng bị lục mất thì chúng ta chỉ có nước húp cháo cám!

Ngồi bên phải là một gã hán tử mặt choắt, cằm nhọn, nhai vội miếng thịt trong miệng chen vào góp chuyện :

- Ai kêu chúng ta chạm mặt với bọn Sơn Tả song hào chứ? Chúng danh đầu đỉnh đỉnh, huynh đệ chúng ta hợp lực mà lên một lần cũng chỉ có nước sứt đầu mẻ trán, nghe đâu bọn chúng thời gian gần đây đã gia nhập vào Quang Trung cửu hào!

Tân Tiệp vừa nghe đến danh hiệu Sơn Tả song hào thì lập tức dỏng tai lắng nghe, chàng im lặng ăn uống nhưng chẳng để sót mộ câu nói nào của đám tiêu sư này.

Bấy giờ đã nghe gã đầu tiên lên tiếng nói tiếp :

- Chúng ta họa may có được một nửa bản lĩnh như nhân vật Mai Hương Thần Kiếm Tân Tiệp thì may ra mới đánh lại chúng!

Tân Tiệp nghe mấy tiếng Mai Hương Thần Kiếm thì bất giác chấn động, chàng nghĩ :

- “Mình lấy đâu ra ngoại hiệu Mai Hương Thần Kiếm? Chẳng lẽ trong giang hồ còn có một người Tân Tiệp thứ hai chăng?”

Chỉ nghe gã râu xồm cất tiếng cười ha hả nói :

- Lão Lý ngươi nói không biết thẹn, thứ như ngươi dù có luyện thêm một trăm năm nữa cũng chẳng được một nửa của Tân đại hiệp nhé. Ngươi cứ nghĩ xem Câu Lâu Nhất Quái là nhân vật như thế nào, vậy mà trên Thiên Đình tháp đấu nhau với Tân đại hiệp, hắn không chịu nổi mười chưởng...

Gã ta nói một cách hùng hổ, còn vung tay múa may, chẳng hiểu thế nào mà biến Tân Tiệp trở thành một vị “Tân đại hiệp” đầy hào khí đến thế!

Tân Tiệp cả kinh thầm nghĩ :

- “Rõ ràng bọn họ nói đến ta, làm sao chuyện ta đánh nhau với Câu Lâu Nhất Quái Ông Chính trên Thiên Đình tháp lại truyền đến tận đây một cách nhanh như thế nhỉ? Đáng cười là bọn họ thêm mắm thêm muối để ta trở thành một nhân vật ghê gớm! Hắc... Đúng là trà dư tửu hậu!”

Chỉ nghe gã hán tử đầy râu nói tiếp :

- Hắc hắc... đến trận thứ hai đấu kiếm, pho “Lệnh Di kiếm pháp” của Câu Lâu Nhất Quái được coi là võ lâm nhất tuyệt, thế mà kết quả... Ha ha... Tân đại hiệp thi triển một pho kiếm pháp... chỉ ba chiêu đánh bay kiếm của hắn, thân thủ bất phàm này quả là xưa nay hiếm thấy nhé!

Tân Tiệp trong lòng rủa thầm bọn người nói phét này, nhưng sâu trong lòng cũng thấy vui vui.

Một gã khác lên tiếng chen vào nói :

- Tiền lão huynh, ngươi cho rằng vị Mai Hương Thần Kiếm Tân Tiệp với vị Võ Lâm Tú Sĩ ai cao cường hơn ai?

Gã râu rậm họ Tiền nghe thế cười lớn nói :

- Ngươi muốn nói đến Võ Lâm Tú Sĩ Tôn Y Trung ấy sao?

Gã mặt choắt gật đầu nói :

- Không phải người này thì còn ai?

Lão Tiền trầm ngâm một chút rồi nói :

- Hai vị đại hiệp này tuổi đều còn rất trẻ mà thân thủ người nào cũng cao thâm mạc trắc, theo ta thấy Tân đại hiệp tuy lợi hại thật, nhưng chỉ e cũng không qua được Tôn đại hiệp!

Một gã khác thân hình to béo gác đũa lên chén, quệt tay áo chùi mỡ quanh miệng nói :

- Làm sao biết được?

Lão Tiền giải thích :

- Ta chỉ nói một người thì ngươi biết ngay, các ngươi hẳn nghe đến một người là Thiên Ma Kim Kỳ, cao đồ của vị Độc Quân Kim lão gia chứ? Thân thủ tuyệt học của vị Thiên Ma Kim Kỳ hấp thu chân truyền từ Kim lão gia, thế mà nửa năm trước Kim Kỳ từng bị Tôn đại hiệp một chưởng đánh bại, ngươi nghĩ xem công lực này thế nào chứ?

Gã mặt choắt chừng như không phục lắm, xua tay nói :

- Đúng cũng vậy không đúng cũng vậy, nhanh uống rượu đi thôi!

Cả bọn cười phá lên rồi cúi đầu ăn uống tiếp.

Tân Tiệp nghe đến danh Võ Lâm Tú Sĩ Tôn Y Trung trong lòng hơi thấy kỳ, nghĩ :

- “Sao trong giang hồ xuất hiện một nhân vật trẻ tuổi thành danh thế này mà ta chẳng hay biết nhỉ? A... đúng rồi, hay chính là thời gian ta ở ngoài Tiểu Trấp đảo, nên ta không biết. Ừm... nếu quả thực hắn một chưởng đánh bại Kim Kỳ thì công lực bất phàm!”

Nghĩ đến Kim Kỳ lập tức chàng lại nhớ đến khuôn mặt đầy vết rạch của hắn, lại nhớ đến đại ca Ngô Lăng Phong bị hắn ôm lao xuống vực, bất giác thở dài :

“Chẳng lẽ Kim Kỳ cũng bị điên loạn giống như sư phụ của hắn Kim Nhất Bằng?”

Ăn uống no nê xong, chàng rời tửu lâu, việc đầu tiên là phải đi ngay đến núi Không Động. Chàng tìm đến một tiệm bán binh khí, chọn mua một thanh kiếm, lại thay thêm một đôi ủng da rồi lên đường Khi rời khỏi Tập Khách Thành thì trời đã chiều. Mặt trời xuống núi tây, những ráng đỏ trùm cả không gian sáng rực lên, để rồi chốc nữa sẽ tắt ngấm nhường lại cho màn đêm.

Vì trời còn chưa tối, cho nên chàng vẫn cứ thong thả bước đi, trong đầu thầm nghĩ :

- “Chờ trời tối xuống ta thi triển khinh công mà chạy, thế mới rút ngắn hành trình được, đằng nào thì ban đêm chạy vẫn đỡ mệt hơn nhiều!

Thốt nhiên, trong đuôi mắt chàng lại nhận ra một cánh bồ câu bay ngang, chàng nhanh mắt nhận ra chân nó lại có buộc sợi dây hồng, dưới ánh tà dương rất nổi bật dễ dàng nhận ra. Đây là lần thứ hai chàng nhìn thấy bồ câu đưa thư, trong lòng thoáng động nghĩ :

- “Chẳng lẽ cũng là con chim nhìn thấy hôm trước?”

Thốt nhiên chàng nhận ra bụi cây sau lưng lay động nhẹ, bằng một phản xạ tự nhiên chàng quay ngoắt người lại, nhưng chẳng nhìn thấy gì cả. Chàng nhún vai cười, thầm lẩm nhẩm một mình :

- Ta thực là nghi thần nghi quỷ, lá cây lay động cũng giật mình!

Tuy là thế, nhưng chàng vẫn rất cảnh giác, đến lần thứ hai chàng nghe rộng rãi phía sau lưng có tiếng gió, song cũng như lần trước hễ quay lưng lại thì chẳng thấy gì. Lần này chàng thầm tin có người theo dõi mình chứ chẳng nghi, bèn thi triển khinh công phóng chạy như bay, chỉ nhún mấy cái đã xa mười trượng.

Lần này thì chàng đã nghe rất rõ tiếng áo lướt gió, chỉ có điều người này có thể bám theo chàng nhanh như thế, cũng đủ thấy thân thủ chẳng tầm thường rồi.

Chàng cười nhạt trong lòng, rồi gia tăng tốc độ nhanh hơn, bóng chàng chỉ như làn khói lướt đi...

Nào ngờ, chàng đã có chủ ý trước, nên khi phóng đi chừng hai mươi trượng, chân vừa chạm đất đột ngột chàng đột ngột đảo thân quay người lại cực nhanh.

Lần này thì người bám theo phía sau chàng trở tay chẳng kịp, thân hình phóng nhanh bám theo chàng nên ngừng lại thì cũng đã đến cách Tân Tiệp bảy tám xích, chẳng còn né tránh vào đâu được nữa.

Tân Tiệp cười phá lên một tiếng, nhìn đối phương từ đầu đến chân, thấy đối phương tuổi chừng trên hai mươi lăm, dáng vóc như một nho sinh, trong đầu thoáng nghĩ nhanh đến người mà bọn tiêu sư trong quán rượu nhắc đến, liền hỏi :

- Các hạ phải chăng là Võ Lâm Tú Sĩ?

Người kia bị chàng hỏi một câu, lắp bắp đáp :

- Tại hạ họ Tôn, tên Y Trung, danh hiệu Võ Lâm Tú Sĩ chẳng qua được giang hồ đồng đạo ưu ái mà gọi cho mà thôi!

Tân Tiệp gật đầu nói :

- Tôn bằng hữu suốt cả chặng đường theo ta, có gì chỉ giáo?

Võ Lâm Tú Sĩ Tôn Y Trung hơi ngớ người, qua một lúc mới đáp được :

- Nếu như tiểu sinh nhìn không nhầm thì các hạ là Mai Hương Thần Kiếm Tân Tiệp?

Tân Tiệp nói :

- Tại hạ đúng là Tân Tiệp, nhưng hiệu Mai Hương Thần Kiếm thì xưa nay chưa từng có!

Võ Lâm Tú Sĩ Tôn Y Trung hơi ngập ngừng một chút rồi mạnh dạn nói :

- Tiểu sinh chỉ là... muốn thỉnh giáo tôn giá...

Tân Tiệp từ khi mất thanh Mai Hương kiếm đến nay thì trong lòng buồn bực không vui, lại thêm lòng hiếu thắng sẵn có nên vừa nghe đối phương nói câu này chừng như chẳng xem mình vào đâu, lập tức phát nộ, lạnh giọng nói :

- Thì ra các hạ theo ta chỉ là để tỷ thí, điều này chính hợp ý ta...

Võ Lâm Tú Sĩ chẳng ngờ chỉ một câu thỉnh giáo mà thành ra căng thẳng giữa song phương, nhưng cũng không thanh minh giải thích. Thực tế thì một câu cuối cùng của Tân Tiệp chừng như có lòng tranh thắng khiến Võ Lâm Tú Sĩ cũng khởi lên hào khí, bèn nói :

- Tân huynh như đã nói thế, tiểu đệ xin lãnh giáo!

Nói rồi từ từ rút trường kiếm ra nắm chắc trong tay.

Tân Tiệp lãnh nhiên chẳng nói thêm tiếng nào, thấy đối phương đã rút kiếm, chàng cũng không chậm trễ trở tay ra kiếm. Chỉ thấy ánh thép loáng lên, thanh trường kiếm nằm trong tay chàng tuy chỉ là thanh kiếm bình thường nhưng uy lực xem ra chẳng nhỏ.

Tân Tiệp từ khi xuất đạo giang hồ cho đến nay, lớn nhỏ đánh cả trăm trận, nhất là thời gian gần đây chàng bát đấu trí mệnh với những tay đại cao thủ mà chẳng thua kém gì chàng, cho nên giờ kinh nghiệm chiến đấu phong phú hơn nhiều. Trước mắt chàng thầm hiểu Võ Lâm Tú Sĩ Tôn Y Trung chẳng phải là nhân vật tầm thường, hắn có thể một chưởng đánh bại Kim Kỳ thì không đơn giản chút nào, cho nên chàng không dám sơ hốt khinh thị.

- Tiếp kiếm!

Võ Lâm Tú Sĩ Tôn Y Trung thét lên một tiếng, kiếm trong tay phát nhanh ra một chiêu “Thanh Long Thám Huyệt” đâm tới tiền hung bộ Tân Tiệp.

Tân Tiệp thầm hiểu đây chỉ là chiêu mở đầu có tính thăm dò, vì thế kiếm chưa vội ra chiêu, đợi đến khi kiếm đối phương đến gần trước ngực mới khoát nửa vòng phá kiếm đối phương bằng một chiêu “Thu Phong Tảo Diệp”.

Nhưng nào ngờ, Võ Lâm Tú Sĩ như đã nghĩ đến điều này nên Tân Tiệp kiếm vừa giơ lên ra chiêu thì kiếm trong tay cũng biến hóa, thâu nhanh về rồi lại đâm ra chênh chếch vào vai phải của Tân Tiệp...

Tân Tiệp ra kiếm định giải phá kiếm đối phương, nào ngơ thất cơ kiếm hụt ra ngoài, lúc này chính vai phải bị hở, thoạt nhìn đã thấy kiếm đối phương đến nơi.

Chàng giật mình, chẳng ngờ Võ Lâm Tú Sĩ chỉ ra một chiêu tầm thường mà lại chứa ẩn biến hóa tinh vi đến thế.

Trong cơn nguy cấp chàng vẫn bình tĩnh, thuận đà vừa ra kiếm lách nửa người sang trái vừa khéo lưỡi kiếm của đối phương sượt ngang vai, đồng thời kiếm hồi chiêu “Thanh Long Bãi Vĩ” lấy công phản công chiếm lại thế quân bình.

Võ Lâm Tú Sĩ Tôn Y Trung đành thâu kiếm nhảy lùi nửa bước, trong lòng cũng thầm phục ứng biến mau lẹ của Tân Tiệp, nghĩ nhân vật này đúng là danh bất hư truyền.

Bấy giờ hai người xuất kiếm đấu với nhau quyết liệt, chẳng ai nhượng ai nửa chiêu, ngoài năm mươi chiêu vẫn bất phân thắng bại.

Tân Tiệp vừa đánh vừa nhìn xem sơ hở trong kiếm đối phương nhưng vẫn không sao nhận ra chỗ sơ hở nào, nhưng chàng giờ thì đã xác định được kiếm pháp của Võ Lâm Tú Sĩ Tôn Y Trung thi triển chính là “Đạt Ma kiếm pháp” đích truyền của Thiếu Lâm, trong lòng giật mình vừa đánh vừa thủ rất kỹ.

Qua mấy lần bị Tôn Y Trung tấn công ồ ạt, Tân Tiệp nghĩ phải vận công lực vào kiếm trực tiếp nghênh hắn vài chiêu thì may ra lấy lại được thế chủ động.

Nghĩ vậy chàng ngưng tụ chân lực vào kiếm, thét dài một tiếng xuất kiếm phóng ra...

Sau tiếng kiếm thép chạm nhau cả hai cùng bật lùi một bước, Tân Tiệp mới nhận ra công lực của Tôn Y Trung cũng đạt đến hỏa hầu thượng thừa, xem ra chẳng hề kém chàng chút nào.

Tuy thế sau một chiêu vừa rồi thì chàng cũng đã lấy lại thế thượng phong, trong lòng nghĩ :

- “Cần thắng nhanh hắn mới được, nếu không sẽ thua hắn về binh khí.”

Nghĩ thế thét dài một tiếng :

- Tiếp thêm một chiêu này!

Miệng thét, kiếm trong tay vận lực ra một chiêu tuyệt kiếm chính là “Phương Sinh Bất Tức” trong “Đại Diễn Thần Kiếm”.

Tôn Y Trung một kiếm vừa rồi đã thấy chấn động trong lòng, khó khắn lắm mới giữ nổi, giờ thấy Tân Tiệp ra thêm một chiêu nữa mà chiêu thức hết sức kỳ ảo. Tôn Y Trung có ra kiếm hóa chiêu Tân Tiệp, nhưng đến khi chàng xuất chiêu thứ tư “Vật Hoán Di Tinh” trong “Đại Diễn Thần Kiếm” thì Tôn Y Trung chẳng chịu nổi, tung người nhảy thoát nhanh ra ngoài thét lớn :

- Ngừng tay!

Tân Tiệp ngớ người, chưa kịp hỏi gì thì đã nghe Tôn Y Trung nói tiếp :

- Thứ cho đã quấy nhiễu các hạ, hẹn ngày sau gặp lại!

Nói rồi, chẳng thêm một lời giải thích nào, Tôn Y Trung phóng người lao nhanh vào trong màn hoàng hôn.

Tân Tiệp đứng ngẩn ngơ còn chưa hết ngạc nhiên trước cử chỉ của Tôn Y Trung, hắn xuất hiện chẳng lẽ chỉ để tỷ thí vài chiêu rồi bỏ đi một cách đột ngột vậy sao?

Thực ra thì Tân Tiệp còn chưa biết hết Võ Lâm Tú Sĩ Tôn Y Trung lần này xuất hiện giang hồ mang trong người một sứ mệnh rất trọng đại, cơ hồ ảnh hưởng đến toàn cục diện võ lâm Trung Nguyên.

Tân Tiệp chẳng hiểu gì, nhún vai lắc đầu lẩm bẩm :

- Mặc xác hắn! Ta cần nhất là lên đường đi nhanh!

Trở tay giắt kiếm lên vai, rồi nhún mình lướt đi nhanh như một mũi tên. Ban ngày thì chàng còn sợ bị người nhìn thấy kinh động, còn ban đêm thì chẳng cần ngần ngại gì mà thi triển khinh công phóng chạy.

Đột nhiên “vù” một tiếng, chàng nhìn nhanh thì nhận ra lại một con bồ câu khác bay ngang, lần này chàng chẳng còn kiên nhẫn được, thầm nghĩ :

- “Hẳn có chuyện không ổn rồi đây!”

Trong đầu nghĩ thế, đề tụ chân khí vút đi, tay giơ ra chộp một cái đã nắm được con bồ câu trong tay.

Đáp xuống đất, chàng gỡ nhanh mảnh giấy cột trên chân của nó. Vừa xem mảnh giấy, bất giác giật thót cả người, kêu lên :

- Hải Thiên song sát!

Thì ra trên mảnh giấy vẽ hai chiếc đầu lâu, rõ ràng là ký hiệu của bọn Hải Thiên song sát. Trong lòng liền nghĩ :

- “Chẳng lẽ bọn Song sát chiêu tập lâu la làm chuyện gì tày trời chăng?”

Đột nhiên, bên đường lại thấy bóng người xuất hiện, chàng quay nhìn thì thấy một hòa thượng trẻ cất giọng hỏi lớn :

- Người kia có phải Tân Tiệp, Tân đại hiệp không?

Tân Tiệp hơi bất ngờ, nơi hoang sơn này lại có một vị xuất gia tìm mình, trong lòng thấy kỳ dừng người lại gật đầu đáp :

- Chính tại hạ là Tân Tiệp, hòa thượng có gì chăng?

Nhìn vị hòa thượng này tuổi chưa tới ba mươi, tay nắm trường kiếm ôm quyền nói :

- Xin Tân thí chủ chỉ giáo...

Nói chưa hết câu đã ra kiếm phóng đâm tới.

Tân Tiệp thấy thế trong lòng vừa giận vừa buồn cười.

- “Tự nhiên đâu xuất hiện một gã hòa thượng đòi tỷ kiếm vời mình thế này?”

Nhưng nghe khẩu khí của hòa thượng này thì chừng như nghe tiếng Tân Tiệp thành danh mà tìm đến tỷ kiếm, bấy giờ chàng cũng không cần suy nghĩ nhiều thét lớn :

- Xin tiếp chiêu!

“Soạt” một tiếng, tay ra kiếm cực nhanh, kiếm huơ lên ra chiêu “Nhàn Vân Đàm Ảnh” chính là một chiêu trong “Đại Diễn Thần Kiếm”.

Hòa thượng trẻ này thân thủ chẳng phải tầm thường, trường kiếm ra chiêu hóa giải ngay một chiêu của chàng, nháy mắt đã đấu với nhau mười chiêu.

Tân Tiệp trong lòng giật mình kinh ngạc khi nhận ra kiếm pháp của hòa thượng này cũng hoàn toàn giống như Võ Lâm Tú Sĩ Tôn Y Trung, thi triển kiếm pháp chính tông Thiếu Lâm - “Đạt Ma kiếm pháp”!

Hòa thượng trẻ rất chú ý quan sát đến từng chiêu kiếm của Tân Tiệp, có thể nói chừng như mắt không hề chớp. Tân Tiệp cũng nhận ra điều này, trong dầu nghĩ nhanh một ý rồi tay kiếm đột ngột biến hóa thay đổi dùng “Cù Chi kiếm pháp” thay “Đại Diễn Thần Kiếm”, liền một hơi ra năm kiếm tấn công.

Hòa thượng trẻ ban đầu vừa chống đỡ vừa chú ý theo dõi ba chiêu, nhưng rồi mặt hiện nét thất vọng, đột nhiên thâu kiếm lại nói :

- Ngừng tay!

Tân Tiệp thấy đối phương bỗng nhiên thâu kiếm không đánh nữa, may mà chàng lúc này cũng có chuyện gấp cần đi nên cũng thâu kiếm nói :

- Hòa thượng sao thế?

Chẳng biết hòa thượng trẻ trong đầu nghĩ gì, chỉ thấy gật gù nói :

- Đúng rồi, đúng rồi!

Nói xong, quay người phóng đi ngay, để cho Tân Tiệp một mình đứng bên đường còn đầy ngạc nhiên trước thái độ thất thường của hắn.

Một hồi chàng cất tiếng cười phá lên, nghĩ :

- “Người của Thiếu Lâm chú ý đến pho kiếm “Đại Diễn Thần Kiếm” thì cũng không phải là vô cớ, xem ra có liên quan gì đến họ chăng?”

Chàng nghĩ ngợi một hồi rồi quay người đi tiếp, trong đầu nghĩ đến thanh Mai Hương kiếm bất giác nôn nóng vô cùng, bằng mọi giá phải tìm lại được nó càng sớm càng tốt.

Đường đi phía trước núi rừng hoang vu vắng vẻ, sắc trời nhờ nhợ tối, hoàng hôn xuống rất nhanh...

Chẳng biết chàng đi qua bao lâu, trên đầu vầng trăng non chênh chếch ngã về tây, ánh trăng mờ ảo hòa vào màn sương khuya lành lạnh.

Phía trước là một con dốc không cao lắm, Tân Tiệp cứ tung người theo từng bước xa cả mấy trượng, chính lúc chàng vừa chạy lên dốc núi, đột nhiên nghe tiếng áo lướt gió ngay bên đường cách chàng không xa, Tân Tiệp hơi giật mình nghĩ :

- “Có kẻ nào bám theo chăng?”