Mại Du Lang

Chương 24: Phiên ngoại Người thân qua đời

Mặt trời lộ ra ở phương đông, Hoa Quỳ tỉnh lại, phát giác bên cạnh thiếu mất 1 bóng dáng.

Mắt hơi khép lại, hắn đã quen với việc chuột con dọn dẹp vào buổi sớm. Hắn liền nằm trên giường thêm chút nữa, tham lam hưởng thụ hương vị còn dư lại.

Khoảng nữa canh giờ sau, trong phòng đã bắt đầu có động tĩnh. Hoa Quỳ chậm rãi mở mắt ra. Ánh vào trong đó là hình ảnh chuột con đang ngồi ở mép giường.

“Quỳ, ăn cơm đi.” Mắt của cậu đều đã đỏ lên. Vì thân thể của gia gia ko được tốt lắm, sức khỏe đang ngày một xuống dốc trầm trọng.”Gia gia đang ngủ, gọi mãi ko thấy dậy….”

Hoa Quỳ liền đứng dậy, vương tay ôm lấy cậu vào lòng. “Đừng khóc mà.”

“Làm sao bây giờ….Quỳ, gia gia ngủ hoài hà, ko thức dậy nữa….” Lòng cậu đầy lo lắng, cầu xin sự giúp đỡ. Tay dụi dụi mắt, thoáng chốc, đã rưng rưng nước mắt.

Hoa Quỳ dịu dàng an ủi: “Ta sẽ đi thỉnh đại phu đến chữa bệnh cho gia gia.” Những lời này, hắn đã lập lại vô số lần rồi.

Gác cằm lên tóc của chuột con, nghĩ thầm Hác gia gia bệnh tình nguy kịch, tình hình cũng ko khả quan lắm. Đại phu nào mời về cũng nói giống nhau: Lão gia gia đã dần mất đi ý thức. Chỉ sợ…..ko còn ở nhân gian được mấy ngày nữa.

“Gia gia ko khỏe lắm, người ko có nghe thấy ta gọi người……” Gia gia bệnh lần này ko giống như trước. Người nằm trên giường đã lâu, …. Thật lâu rồi.

“Chuột con….” Mày nhăn chặt lại. Hắn vạn phần bất đắc dĩ, ko biết nên làm thế nào để chuột con cảm thấy dễ chịu 1 chút.

Im lặng hồi lâu, Hoa Quỳ nhẹ nhàng dỗ: “Lão gia gia đã tới 1 nơi thật xa để tìm lão nãi nãi (bà nội), cùng với cha và nương của ngươi rồi.”

“Thật không…..Tại sao gia gia ko ở với ta nữa?”

“Gia gia ở với ngươi nhiều năm lắm rồi. Giờ muốn đi tìm lão nãi nãi.”

Nghĩa là gia gia đã chết mất rồi sao…..

Nước mắt thoáng chốc đã tuôn trào. Dường như mặc kệ tất cả, từng giọt từng giọt rơi xuống bả vai của Hoa Quỳ. Lão gia gia ngày càng bệnh nặng làm đau khổ của cậu cũng theo đó mà tăng lên.

Vừa sợ hãi vửa luống cuống. Dù ko hiểu rõ lắm ý nghĩa thực sự của cái chết, nhưng cậu cũng ko biết tại sao gia gia lại đi tìm nãi nãi đã mất rồi.

Sao gia gia lại ko đi tìm đại thẩm bà ở cạnh bên mà chơi ờ nói chuyện phiếm. Tại sao ko thể xuống giường. Cây gậy kia vẫn còn dựng cạnh giường, lặng yên chờ đợi chủ nhân của nó nữa mà.

Trong phòng bắt đầu tràn ngập tiếng nức nỡ. Đầu chuột con gác lên vai Hoa Quỳ, giờ đã dần biết được nỗi bi ai khi mất đi người thân. Hắn cảm thấy vô cùng bất đắc dĩ.

Người thân duy nhất của hắn đã tạ thế, giờ chỉ còn lại người duy nhất để hắn quan tâm. Bỗng nhiên, hắn nghĩ thầm, chuột con có thể bình an trong lòng mình đến già hay ko. Hắn luôn mong muốn là mình có thể chăm sóc cho cậu suốt đời….

Bất quá sinh mệnh là vô thường, cũng phải rơi vào tự nhiên luân hồi. Giờ phút này, điều hắn sợ hãi nhất là lỡ như….

Nếu chuột con mất đi hắn, thì cuộc sống sẽ ra sao đây……Thoáng chốc rùng mình. Hắn có thể đoán trước chuột con vụn về thật thà chắc chắn sẽ bị người khi dễ, cười cợt. Không biết có ai sẽ giống như hắn, che chở cho cậu bây giờ…..

“Ta nhất định phải sống lâu hơn ngươi….” Lời nói thốt ra như 1 lời thề. Hoa Quỳ khép hờ mắt tuyên thệ, trước khi mình chết cũng sẽ kéo chuột con theo vào quan tài. Hắn tuyệt ko để cho chuột con phải cô độc, lang thang 1 mình.

“Ta nhất định phải sống lâu hơn ngươi.”

“Quỳ….”

Trong phòng, hai linh hồn cô đơn đang dựa sát vào nhau. Cùng cảm nhận nỗi thương tâm với cậu. Lòng khổ sở, ko ngừng lo sợ, 1 ngày nào đó mình sẽ ko có đủ khả năng để làm hết mọi chuyện.

Nửa tháng sau, Hác gia gia vì bệnh qua đời. Hoa Quỳ táng lão bên cạnh mộ của mẫu thân. Cả khu vực đều tràn đầy màu xanh mướt của cỏ non. Thân nhân nằm cạnh nhau cũng ko đơn độc ah.

Hoa Quỳ quỳ trước mộ phần của Hác gia gia, dập đầu bái tế, cầu xin lão gia gia trên trời có linh thiêng phù hộ cho tôn tử bình an. Đồng thời, cũng nói cho lão biết mình sẽ tuân thủ hứa hẹn, chiếu cố con chuột ngốc nghếch này suốt đời.

Nhớ lại lúc lão gia gia đau ốm nằm trên giường, mắt cứ trợn lên nhìn cháu mình rồi rơi vào hôn mê dường như mất đi tri giác. Hắn thật cảm kích ông trời đã ko hành hạ lão nhân gia thêm nữa. Gia gia đã ra đi 1 cách bình an, vẫn chưa lưu lại cho hắn lời trăn trối nào cả.

Hác Cổ Nghị nước mắt lưng tròng nhìn vào đám tiền giấy đang cháy, miệng thì thầm gọi tên thân nhân. Nhớ đến hình dáng của gia gia lúc sinh tiền, nhớ đến ông đã dạy cho cậu rất nhiều chuyện. Trí nhớ từng mãnh rời rạc, được ráp nối lại với nhau. Tuy ko trọn vẹn nhưng vẫn nhớ gia gia trước đây đã từng lừa cậu, đánh cậu, an ủi, vỗ về cậu rất nhiều…..

Một giọng nói vô cùng nhỏ bé truyền vào tai cậu –

“Cổ Nghị, có đại gia…..gia gia rất an tâm…..” Cậu vẫn ko quên lời nói cuối cùng của gia gia khi còn sống.

Nức nở đáp lại: “Gia gia …..con có nghe lời, có thích Quỳ mà…..” Nước cứ rơi mãi ko không dứt. Cậu đưa tay ko ngừng lau, cũng nghẹn ngào mãi ko thôi.

Hoa Quỳ chậm rãi quay đầu lại, ánh vào vào trong mắt hắn là bộ dáng run run của chuột con, hình như cậu vừa nói gì đó….

Giọng nức nỡ cứ lập lại ko ngừng. Cậu quên hết mọi chuyện quanh mình, đau khổ mà đốt vàng mã.

“Gia gia……con sẽ nghe lời….”

Tiền giấy cháy thật mạnh. Hác Cổ Nghị ngây thơ ko biết sau lưng cậu, hai mắt Hoa Quỳ cũng đang tràn đầy nước mắt, đối với lão nhân gia mà cảm kích.

Hắn đã từng khi lão là phế vật, thật kêu ngạo và ương ngạnh trước mặt trưởng bối.

Giờ đây, hắn đang đau lòng như chính thân nhân mình qua đời. Nhìn mộ bia lần thứ hai cúi đầu đầy cảm kích và ray rứt…..

Tiểu Ngân Tử thường ngày vẫn đến, chăm lo việc buôn bán của tiệm vải.

Hác chủ tử cả ngày cứ thất thần, ngẩn ngơ mãi.

“Quỳ về nhà chưa?” Cậu bước ra hỏi, xong lại đi thẳng ra cửa ngồi xuống. Lòng chỉ muốn chờ Quỳ về, hoàn toàn ko muốn nhìn đến khách nhân chút nào.

Thương nhân cạnh bên liếc ngốc tử 1 cái, không khỏi lắc lắc đầu, lòng nói thẳng thừng: “Mất đi thân nhân, hành vi ngốc tử càng ngày càng quá đáng. Thật ko biết Hoa đại gia đến tột cùng là muốn làm gì. Người tốt đẹp vẫn còn ko ít, nhưng chỉ khăng khăng ở chung với thằng ngốc này. Có lạc thú gì ko biết?”

Thoáng chốc, y bước đến ngẩng đầu gọi lớn: “Tiểu Ngân Tử, ngươi mau chọn cho ta 2 tấm gấm hoa. Tháng sau là đại thọ 80 của mẹ ta. Vợ ta muốn may xiêm y cho người.”

Đại lão gia vênh mặt hất hàm sai khiến, sắc mặt đúng y  chang là con buôn chân chính.

Tiểu Ngân Tử cười đến tận mang tai, khách khách khí khí địa trả lời: “Đợi 1 chút, con làm liền.”

“Nhanh chút nha. Ngươi nhớ kỹ, phải lựa kéo 1 chút, lấy loại đắt tiền nhất đi. Về phần ngân lượng, ta đến kỳ ta sẽ thanh toán như cũ.”

“Hảo! Lão gia ngài đi thong thả.”

Ông chủ nhà bên đóng cửa ngoài, liếc ngốc tử 1 cái, buông ra 1 câu: “Hừ, chắn đường.”

Đợi khách nhân đi rồi. Tiểu Ngân Tử lập tức ra bên ngoài quầy, đẩy đẩy vai Hác chủ tử nhắc nhở. “Chủ tử, người mau đứng lên đi. Người ngồi cản hết đường rồi.”

Hác Cổ Nghị giật mình quay đầu lại, “Ta đang đợi Quỳ về mà.”

“Ai da – Đừng đợi nữa! Sáng nay trước khi ra ngoài Hoa gia đã dặn rồi. Hôm nay phải thu mua sợi đay. Ngày ấy sẽ về trễ hơn bình  thường nhiều lắm.” Chủ tử khôn khéo có bảo riêng với nó là nên ở lại qua đêm.

“Ta muốn chờ Quỳ, ngươi tránh ra.” Đầu dựa vào cửa, cậu bướng bỉnh nhìn ra phía trước, ko chịu đứng dậy.

Tiểu Ngân Tử nhất thời trợn mắt, nó hỏi: “Hác chủ tử, người cho gà ăn chưa đó?”

“Cho rồi.”

“Tưới hoa chưa?”

“Tưới rồi.”

“Vậy còn nấu cơm thì sao?”

Cậu mấp máy miệng. Gia Gia ko có ở đây, đến cơm cũng ko muốn nấu.

“Quỳ sẽ nấu.”

Tiểu Ngân Tử  khép mắt lại, hơi bất mãn nói: “Để con đi mua bữa tối về.”

Động tác thật nhanh lẹ chọn lấy 2 tấm gấm hoa, đến quầy cầm theo ít bạc vụn, còn ko quên khóa ngăn kéo lại. Vậy mới an tâm mà xuất môn.

Nó chạy như bay ko dám quay đầu lại. Đừng trông mong gì Hác chủ tử coi chừng cửa hàng, chào hỏi khách khứa.

Từ khi lão gia gia qua đời, Hác chủ tử thật quá đau lòng. Hồn phách ko biết đã lạc đi đâu, thường hay quên trước quên sau, mấy chuyện nên làm cũng ko làm. Chủ tử khôn khéo về nhà thường hay ko có cơm ăn.

Hác Cổ Nghị ngốc nghếch nhìn ra bên ngoài đợi Tiểu Ngân Tử mua thức ăn trở về.

Cậu lặng im chờ thân ảnh quen thuộc xuất hiện. Quỳ sẽ hỏi cậu ăn cơm chưa, sẽ dẫn cậu đi vào trù phòng, sẽ hâm nóng lại thức ăn vừa mới mua, sẽ nấu nước nóng, sẽ bảo cậu lấy xiêm y, còn rất nhiều chuyện nữa……. (Càng ngày càng thấy anh Quỳ là thê nô chính tông luôn trời =)) )

Liếc chuột con đang ngồi bên cạnh, Hoa Quỳ tiện tay thêm hai cây củi vào trong bếp. “Chuột con, ngươi đang nhớ đến lão gia gia phải ko?”

Hác Cổ Nghị ôm xiêm y, gật gật đầu.

Hoa Quỳ dỗ dành: “Gia gia đến suối vàng tìm nãi nãi rồi.”

Giấu đầu vào 2 đấu gối, cậu ko hiểu suối vàng là ở chỗ nào. Nhưng vẫn rất tin tưởng lời của Quỳ. ‘Nãi nãi có nhóm bếp nấu nước nóng cho gia gia tắm ko?”

“Có.”

“Có nấu cơm nữa ko?”

“Cũng có.”

“Giống Quỳ hả?”

Dừng lại 1 chút, hắn buồn bã nói. “Giống.”

Hác Cổ Nghị nhẹ nhàng nhắm lại mắt, cắn chặt môi, muốn khóc nhưng ko khóc được.

Hoa Quỳ đến trước mặt cậu, tay vỗ về hai má gầy yếu của chuột con. Mất đi gia gia đã thay đổi hình dáng ko ít. “Ngày may, theo ta đến dệt phường, giúp ta đo vải có được ko?”

“Hảo.” Cậu nhỏ nhẹ đáp lại.

Dung nhan tuấn mỹ cúi xuống, nâng cằm cậu lên, làn môi mỏng bắt đầu hòa quyện vào chiếc miệng mềm mại của cậu, khơi gọi lên một ngọn lửa nhỏ, Hoa Quỳ nhất thời hứng khởi muốn thực hiện ý định trong đầu.

Không khỏi nhớ đến chuột con ban đêm thường rời khỏi giuồng, như bị mộng du mà đến phòng của gia gia. Dường như muốn đợi thân nhân trở về.

Gậy của lão gia gia vẫn còn để dựa vào đầu giường. Trong phòng vẫn bày trí như trước kia. Chuột con luôn lấy khăn lau, dùng chổi quét. Tuy trí nhớ cậu kém thật, nhưng chưa bao giờ quên bất kỳ vật phẩm nào trong căn phòng này. Nếu thay đổi, hôm sau cũng sẽ xắp sếp lại đúng vị trí cũ.

Mở ra hai hàm răng của chuột con, Hoa Quỳ có ý đồ xâm chiếm muốn biết được suy nghĩ của cậu.

“Ân…” mày nhăn lại, Hác Cổ Nghị muốn đẩy Hoa Quỳ ra, kháng cự lại cái hôn ôn nhu kia.

Không tiến công được, môi lưỡi Hoa Quỳ liền rời khỏi cậu. Hắn hôn nhẹ lên trán, hơi thở thật gấp gắp.

Lặng lẽ mở rộng chân cậu ra. Bàn tay ko an phận mà ma sát nơi riêng tư của chuột con. Mắt tràn đầy *** nhìn cậu khẽ kêu lên 1 tiếng, ngực run run.

Tay tiến vào trong áo, chạm vào những nơi mẫn cảm. Chuột con ko hề chống cự.

“Xiêm y sạch sẽ lại bị Quỳ vứt lung tung nữa rồi….”

“Không sao đâu.”

Dục vọng bắt đầu lộ dần ra ngoài. Non mềm khiến người khác yêu thích ko chịu buông tay. Đầu ngón tay ngả ngớn chơi đùa nơi mẫn cảm phía trước khiến chất lỏng trong suốt chảy ra như cổ vũ hắn càng làm tới.

“Ân ah…..Quỳ……quần áo sẽ bị dơ đó” Nháy nháy đôi mắt ướt nước, Hác Cổ Nghị không ngừng lảm nhảm: “Tắm rửa là để thay xiêm y sạch sẽ……Đồ dơ thì không thể mặc được…….Quỳ vừa tắm xong mà.”

Hoa Quỳ trong chớp mắt đã cướp lấy miệng cậu, ngăn cho nó khỏi nhiều lời.

“Đừng! Ô ô…” Dường như củi khô được châm lửa, Hác Cổ Nghị nắm chặt vai của Hoa Quỳ, hai má ửng hồng, đầu nóng hừng hực.

Cửa trù phòng, vẫn chưa khóa lại.

Ánh nến chiếu vào 1 bóng người nhỏ bé, đang ba chân bốn cẳng chạy như bay ra bên ngoài.

Sắp đến gần trù phòng, Tiểu Ngân Tử bỗng phát hiện có chút ko thích hợp cho lắm. Đột nhiên, trên mặt nóng lên, lập tức quay đầu. Nó đến thật ko đúng lúc mà.

Đang cầm thức ăn trên tay, mà bụng lại réo ầm ỉ. Nó nhíu mày lẩm bẩm: “Đói quá hà….”

Dệt phường mới đã thành lập được hơn nữa năm. Nhưng Hác Cổ Nghị chưa bao giờ tiếp xúc qua.

Ko rõ là Quỳ có bao nhiêu sản nghiệp. Chỉ biết là bất luận Quỳ có nhiều việc đến cỡ nào, cũng luôn về nhà đúng giờ.

Ngẩng đầu nhìn mấy kệ vải trên cao. Sau 1 lúc lâu ngẫm nghĩ, cậu đã quên mất là 43 rồi đến….. 45?

Chậm rãi quay đầu lại, cậu muốn cầu Quỳ giúp đỡ.

Chỉ cần đưa mắt 1 cái, Hoa Quỳ đã biết ngay. Hắn liền dừng lại cuộc nói chuyện với Điền lão bản.

Đi đến bên cạnh chuột con, Hoa Quỳ dịu dàng hỏi: “Sao vậy?”

“Ta không biết là bốn mươi ba… rồi đến bốn mươi lăm…” Cậu cúi đầu, mắt cứ lo lắng nhìn vào bàn tập đếm trên tay. Đếm lâu lắm rồi, trên tầng thứ nhất để vải đỏ, có 50 cuộn, thêm vào 38 cuộn nữa.

Tầng thứ hai để vải màu lam, có 22 cuộn, nhưng lấy ra 15 rồi lại thêm vào 30. Tầng thứ 3 có….

Bên trong dệt phường thật rộng lớn, giá gỗ lại nhiều nữa. Đối với cậu, đếm hết cũng ko phải là chuyện dễ dàng gì.

“Ngươi từ từ đếm cũng ko sao mà. Sau 43 là 44. Chuột con, nếu như quên thì lấy sổ ra ghi lại mấy con số là được rồi.” Hắn muốn tìm việc gì đó cho chuột con làm để dời đi sự chú ý nơi cậu.

“Àh.” Hác Cổ Nghị ngẩng mặt lên, thành thật nhắc nhở: “Ta đếm nhầm rồi. Sau này Quỳ cũng sẽ bị nhầm cho coi.”

“Ngươi đếm thêm hai ba lần thì hết nhầm ngay mà.” Hắn thật kiên nhẫn, thái độ thật cưng chìu  và thương yêu khiến cho những thơ dệt xung quanh mình toàn bộ đều choáng váng.

Trong dệt phường này, ai ai cũng biết Hoa gia đã có “Vợ”. Như mặt trời lúc giữa trưa chói chang khiến người ta lóa mắt. Thợ dệt nữ ở nơi này thầm mến Hoa gia có thể nói là nhiều vô số kể.

Bất quá, Lão thiên gia nhất định là bị nhầm rồi! Hoặc Hoa gia tám phần là uống lộn thuốc. Lén nhìn 1 cái – Đó là tình hình gì ah?

Lần đầu tiên “Chuột con” xuất hiện ở dệt phường, nhìn tới nhìn lui chẳng qua chỉ là 1 tiểu tử hơn 20 tuổi. Vẻ mặt khờ khạo, đứng ngây ngô hết mấy canh giờ. Rốt cuộc là hắn có biết làm việc ko?

Vài ả thợ dệt ko thể chấp nhận hiện thực tàn khốc này – Ngốc tử bán dầu, tình nhân trong đồn đãi cũa Hoa gia có phản ứng thật giống như ngốc tử.

Hác Cổ Nghị ngây thơ ko hề biết đến ánh mắt khinh thường của người khác dành cho mình, vẫn là tiếp tục chăm chú đếm xem trong cái kho hàng này có bao nhiêu cuộn vải.

“Hoa gia, chúng ta vừa bàn đến sợi tơ tằm……” Điền đại lão bản lên tiếng nhắc nhở. “Có nên cho người chuyển đến đây ngay ko….”

Hoa Quỳ quay đầu lại trừng lão 1 cái, “Đợi thêm vài tuần nữa cũng ko trễ đâu.” Khoát tay áo, ý bảo Điền đại lão bản nên chuẩn bị ưu tiên cho việc đổi tơ đồng.

Sau này, hắn có bảo vài thợ dệt, luân phiên nhau dệt sợi đay thành vải bông, để hoàn thành và giao hàng đúng hạn. Kiểm tra bên trong dệt phường, xử lý công việc lớn nhỏ, tinh thần cũng hao tổn ko ít.

Ko hề hay biết đã sắp tới chạng vạng.

Hác Cổ Nghị cuối cùng cũng đã đếm xong có bao nhiêu cuộn vải rồi. Cậu ôm 1 quyển sổ thật tự nhiên đến tìm Quỳ, lặng yên ngồi nhìn Quỳ đang xử lý công việc.

Dệt phường mới hình thành nên từ tài sản gán nợ của Chương thị. Máy móc sử dụng vài năm cũng đã cũ, khi vận hành cũng khó tránh khỏi xảy ra chút vấn đề. Bắt tay vào sữa chữa hoặc thay đổi linh kiện đối với Hoa Quỳ ko phải là việc khó khăn gì.

Thật lâu sau, Hác Cổ Nghị phát hiện là thợ dệt trong phường bắt đầu lục đục ra về. Cậu cũng hỏi: “Quỳ phải về nhà hả?”

“Đương nhiên, chờ ta đem sổ sách cất kỹ rồi sẽ dắt ngươi về nhà.” Hoa Quỳ miệng nói, tay làm thật nhanh chóng.

Sau 1 lúc lâu vội vàng, Hoa Quỳ cũng đã cho máy móc chạy thử lại thấy bình thường, rồi mới dắt chuột con ra về.

Hai người đến chợ ngay ngã tư đường. Trên phố huyên náo, các quầy hàng rong đều rao vang, bán thức ăn, kẹo, có cả trái cây nữa. Hác Cổ Nghị hỏi: “Quỳ, muốn mua thức ăn hả?”

Hoa Quỳ tính toán, rồi yêu cầu thật đơn giản. “Tối nay ngươi nấu cơm cho ta ăn được ko?”

Hác Cổ Nghị do dự trong giây lát, nghĩ thầm hôm nay Quỳ đã làm nhiều chuyện lắm rồi, nên về nhà liền muốn nghỉ ngơi. “Hảo. Ta sẽ nấu cơm cho Quỳ ăn.”

“Có muốn ăn kẹo ko, chuột con?”

Cậu lắc đầu. Từ lúc gia gia mất, tự nhiên ko muốn ăn kẹo nữa. Bỗng nhiên, dừng lại bước chân, nháy nháy mắt mấy cái nhìn tiệm thuốc trước mắt. Trước đây Quỳ hay dẫn cậu đến đây mua thuốc cho gia gia.

Nhìn theo ánh mắt của chuột con, Hoa Quỳ lập tức hiểu ngay suy nghĩ của cậu. Là đang nghĩ đến gia gia.

Chậm rãi chờ đợi. Hắn ko muốn miễn cưỡng cậu.

Thật lâu sau, Hác Cổ Nghị mới ngẩng đầu lên nhìn Quỳ, đôi mắt đã tràn đầy lệ nóng.

Hoa Quỳ cúi đầu hôn nhẹ lên tóc cậu, môi buông ra 1 tiếng thở dài.

Hai người trở lại tiệm bán gấm hoa. Tiểu Ngân Tử đang quét dọn. Nó ngẩng đầu lên chào đón: “Gia, Hác chủ tử.”

“Tiểu Ngân Tử, ngươi dọn dẹp xong thì nên về sớm 1 chút đi” Hoa Quỳ lấy trong ống tay áo ra mấy thỏi bạc thưởng cho sự vất vả của nó. “Máy ngày nay ngươi cũng đã chăm sóc chuột con rất nhiều, còn cực nhọc trông coi cửa hàng nữa.”

“A, gia, đây là việc con phải làm mà” Tiểu Ngân Tử nhận lấy ngân lượng được hào phóng ban tặng, mặt mày thật hớn hở.

Hoa Quỳ dặn dò: “Ngày mai, ngươi đến sớm 1 chút nha.”

“Hảo.”

Tiểu Ngân Tử thấy chủ tử khôn ngoan dẫn Hác chủ tử ra sân sau. Nó quét xong, nhìn trước nhìn sau 1 lần, rồi đóng cửa lớn mang tâm tình thật khoái trá ra về.

Trong nhà sau, Hoa Quỳ dặn dò chuột con. “Ngươi đi cất sổ rồi sau đó nhóm bếp nấu cơm. Ta đi cho gà ăn.”

“Ah.” Đến đến phải nấu cơm nhanh nhanh cho Quỳ ăn,  Hác Cổ Nghị nhìn nhìn lên bàn. Quỳ mua đồ ăn ít hơn lúc trước hẳn đi, vì gia gia mất rồi.

Cậu cũng dần dần hình thành thói quen thiếu đi 1 người thân ở cạnh bên mình. Chỉ còn lại có Quỳ….. Mắt nhìn ngoài cửa, có thể thấy được Quỳ đang cho gà ăn.

Gom lại mớ thức ăn cho gà, Hoa Quỳ ko hề  oán hận việc chăm sóc ngôi nhà này cùng với chuột con.

Nuôi cái lũ này với tên ngốc kia. Hắn mệt chết cũng ko sao!

Chuột con nếu có sơ suất gì, hắn sẽ chung vai gánh vác.

Không khỏi suy nghĩ nuôi đám gà mập lù này, tất cả cũng vì con chuột ngốc kia.

Đóng cửa chuồng gà lại, hắn nhàn tản tưới hoa. Sau đó lại sửa lại xiêm y, để chút nữa vào phòng đốt nhang cho tổ tiên của chuột con.

Mấy việc lặt vặt trong nhà cũng ko phải ít. Hắn ko phải là ko nghĩ đến chuyện thuê thêm người làm. Nhưng lại lo lắng, chuột con ngốc nghếch, lỡ như thuê nhầm bọn ác nhân, đồ ngốc kia dù bị chà đạp cũng ko biết nói gì đâu.

Đi đến trù phòng, Hoa Quỳ ngồi bên cạnh bàn, tay chống má, mắt ko rời khỏi thân ảnh của chuột con.

Chuột con cũng làm rất nhiều chuyện cho hắn. Trên mặt hãy còn dính lọ do vừa mới nhóm bếp. Sau đó lại vội vàng nhặt rau. Động tác hãy còn ngu ngơ, nấu 1 bữa cơm ko biết tốn bao nhiêu thời gian. Hắn sẽ kiên nhẫn chờ.

Lật xem cuốn sổ trên bàn, thấy 1 dãy số dài, chốc lát liền đóng lại. Hoa Quỳ tự nhiên mỉm cười. Thật ra trong phường mới này có bao nhiêu cuộn vãi, hắn rõ như lòng bàn tay.

Đợi 1 lút sau, Hoa Quỳ cảm thấy mỏi mệt, mắt khép lại. Buồn ngủ.

Chừng nửa canh giờ sau, chuột con đã nấu xong 3 món, còn bới 1 chén cơm cho hắn. Nhân liền chạy lại sau người.

Quỳ mệt mỏi lắm sao…..

Hác Cổ Nghị nhẹ nhàng lay lay vai của Quỳ, nhỏ giọng gọi: “Ăn cơm.”

Hoa Quỳ miễn cưỡng hé ra 2 mắt, lẩm bẩm: “Đừng ồn….”

Trước giờ Quỳ chưa bao giờ ngủ lúc ăn cơm cả…..Ah! Hác Cổ Nghị thật sự hoảng sợ — Nếu Quỳ sinh bệnh giống như gia gia lúc trước thì nguy rồi!

Cậu thật khẩn trương, ồn ào: “Quỳ ko được ngủ, ko được ngủ –”

“Ngươi đừng tru tréo lên như quỷ vậy.” Hoa Quỳ nhướng mày, phiền vì cậu quá ồn.

“Quỳ ăn cơm.” Hác Cổ Nghị vội vàng cầm lấy chén nhét ngay vào tay hắn. Cậu cũng gắp thật nhiều thức ăn để vào đó. “Quỳ ko được sinh bệnh, mau ăn cơm.”

Nghĩ đến Quỳ bị bệnh, cậu thật khẩn trương nói: “Sau này, ta sẽ nấu cơm. Quỳ về nhà ko cần nấu nữa. Ta sẽ cho gà ăn, sẽ nấu nước nóng chờ Quỳ về tắm rửa.”

Chớp mắt 1 cái, Hác Cổ Nghị liền nhảy ra khỏi ghế, chạy đến bên ấm xem thử coi nước đã sôi chưa?

Hoa Quỳ giật mình, mất 1 lúc đầu mới có thể tiêu hóa hết những gì chuột con vừa nói. Lòng bỗng dâng lên tư vị thật ngọt ngào.

“Àh….” Hai tháng nay hắn vất vả thật xứng đáng. Chuột con cuối cùng cũng ý thức được là hắn rất mệt mỏi.

Bất quá… Hiện tại tinh thần đang rất phơi phới đây!

Hoa Quỳ lòng đầy gian xảo nói: “Ngươi phải giúp ta tắm rửa đó nha!”

“Ta sẽ giúp Quỳ tắm rửa.” Hác Cổ Nghị từ bếp quay đầu lại chắc chắn. Sau đó lại dặn dò: “Quỳ đừng sinh bệnh nha.”

“Haiz, ngươi đừng nguyền rủa ta” Hoa Quỳ hừ 1 cái. Cầm chén lên, lùa vài ngụm cơm. Vô cùng nhớ nhung trù nghệ của chuột con. Rau xào ko ngon cũng ko dỡ. Hắn là cố tình coi thường mình như vậy, ngày nào cũng ăn nhưng ko bao giờ ngán cả.

Mắt thấy chuột con đang nấu nước nóng, là chăm sóc cho hắn.”Chậc chậc…” Đầu óc khôn ngoan liền xoay chuyển – Tính toán, sau này có thể dùng khổ nhục kế lừa con chuột ngốc kia.

Thoáng chốc, đôi mắt yêu mị hơi cười cười. Hắn đang chờ chuột con đem chính mình hầu hạ. Tận tình phục vụ ah.

“Để đó đi, đến ăn cơm nè.” Hoa Quỳ gọi.

“Ah.” Hác Cổ Nghị đem ấm nước sôi đổ vào bồn tắm, sau đó mới ngoan ngoãn trở lại bên cạnh Quỳ. Thật giống như mồi ngon dâng đến miệng, ko hề biết là Quỳ — Thân thể cường tráng, làm gì có chuyện bị bệnh. Chẳng qua là …. Mệt quá mà thôi.

“Lại đây ah.” Hoa Quỳ nằm ở trong thùng gỗ lơn, ngoắc ngoắc đầu ngón út, thong thả chờ chuột con cởi ra xiêm y của mình.

Hác Cổ Nghị cởi ra xiêm y, ngồi trên ghế đẩu, giúp Quỳ gội đầu.

Ngẫng mặt lên, Hoa Quỳ vạn phần hưởng thụ ngón tay chuột con nhẹ nhàng gãi gãi da đầu của mình, tạo nên cảm giác tê tê thật thích. Hừ! Này mới đúng là tháng ngày của hai người bọn họ.

Hác Cổ Nghị dừng lại 1 chút, thăm dò: “Có đau ko, cần dùng sức chút nữa ko?”

“Ko đâu.” Quả thật cực kỳ thoải mái. “Đợi chút nữa ta sẽ dùng sức.”

Hác Cổ Nghị nghe không hiểu mấy lời ý tại ngôn ngoại này, liền cứ sáp lại gần mà dặn đi dặn lại: “Quỳ ko được sinh bệnh nha.”

Hoa Quỳ nhất thời trợn trắng mắt: “Ngươi lại nguyền rủa ta nữa?”

“Ta không có rủa Quỳ mà.” Cậu ngoan lắm nha.

“…” Hoa Quỳ không nói gì cả.

Hác Cổ Nghị cầm gào nước, cẩn thận đổ xuống tóc Quỳ. Thật thận trọng gội đầu cho Quỳ giống như đang gội cho mình vậy.

Chỉ chốc lát sau, cậu cầm khăn lau đi nước ẩm. “Xong rồi.”

Hoa Quỳ đứng thẳng dậy, tay nắm lấy thành bể. Ánh mắt mê đắm nhìn chằm chằm vào chuột con. Môi cong lên, ko chút hảo ý nào, mệnh lệnh. “Mau cởi xiêm y ra.”

“Quần áo ướt chút cũng ko sao mà.” Hác Cổ Nghị quyết định sau này mình cũng sẽ giặt quần áo, còn đem phơi nắng nữa nữa

Cúi đầu tìm “bánh xà bông”〈xem chú thích〉(Này là của tác giả, ko phải của Hữu), xoa xoa lên người của Quỳ. Vừa  chà sát vừa sờ sờ, thật ngây thơ ko biết người Hoa Quỳ đang bốc lửa hừn hựt.

Trong phòng tràn ngập hơi nước. Gương mặt tuấn mỹ từ từ đến gần con mồi. Đôi mắt mê đắm chợt lóe lên. Hận ko thể nhanh nhanh thật nhanh đem chuột con nuốt vào bụng.

Tay bỗng chạm vào vật cứng rắn nơi khố hạ của Quỳ. “Ah ──” Hác Cổ Nghị hoảng hồn mới kêu được nhiêu đó thì môi đã bị chặn lại.

Hoa Quỳ nhanh chóng cởi ra quần áo của cậu, vội vội vàng vàng kéo người vào trong bồn tắm.

Rào! Nước trong chớp mắt chảy từ bồn tắm ra ngoài.

Thật vất vả mới có thể hít thở được, Hác Cổ Nghị cả người trơn tuột ngồi trên người Quỳ. Đùi cọ sát vào vật cứng kia. Cậu biết rõ Quỳ muốn dùng thứ đó đó.

“Chuột con, đổi lại ta giúp ngươi tắm” Hắn cong môi ko có chút tốt lành nào hết. Hoa Quỳ cầm xà bông xoa xoa lên người cậu. Hắn lại nắm điểm nổi lên trước ngực, ghẹo cho cậu phải thở gấp gáp.

Đầu óc thật lộn xộn, ko biết sao Quỳ lại thay đổi như vậy…. Có chút hư hỏng, có chút gian trá. Tay trượt đến thắt lưng của chuột con, chỉ cần hơi chút dùng sức, dục vọng trong nháy mắt đã cứng lên.

“Ôh –“ Cảm nhận sâu sắc dục vọng đang bị chơi đùa . Hác Cổ Nghị nhanh chóng nhăn chặt mày. Tay để ở ngực Hoa Quỳ. Buồn bực kêu lên. “Đau quá….”

Hoa Quỳ nâng mông của cậu lên, đưa đẩy. Hắn nhỏ giọng dụ dỗ: “Đợi lát nữa sẽ ko đau đâu.”

Chớp chớp hai mắt đẫm lệ, cậu hờn dỗi thật dễ thương. “Quỳ lại dùng thứ đó làm loạn.”

Toàn bộ dây thần kinh nhanh chóng bị kích thích. Hoa Quỳ dùng sức đỉnh vào, nghe chuột con kêu lên một tiếng.

“Ah!”

Hừ, Hoa Quỳ gia tăng tốc độ và tiết tấu. Ôm chặt cậu cùng ra sức đưa đẩy. Hắn cắn răng giải thích: “Ta ko có dùng thứ đó đó làm loạn àh. Ngươi đừng đổ oan nha!”

“Ô…” Quỳ giống như con chó vàng cắn người…….. Hác Cổ Nghị đầu cháng mắt hoa mà nghĩ.

Đóng cửa sổ trù phòng lại, kiểm tra sơ qua chuồng gà trong sân, khóa cửa sau lại. Hoa Quỳ cúi đầu, ôn nhu nói: “Mệt lắm sao? Ta bế ngươi về phòng ngủ.”

“Ân.” Hác Cổ Nghị ngáp một cái, để mặc cho Quỳ bế về phòng.

Vừa mới lên giường đã nhào ngay lại ống trúc. Rất thích đếm tiền đồng mà Quỳ cho, có tới 27 đồng lận. Trước khi ngủ, còn nài nỉ “Quỳ, ngày mai mua kẹo cho ta nha.”

“Hảo.” Hoa Quỳ nằm xuống giường, vẻ mặt thật sung sướng và cưng chìu.

Hác Cổ Nghị đặt ống trúc về chỗ cũ. Đó thật là bảo bối – Quỳ trước sau vẫn thương mình, ko hề thay đổi. Cậu trở lại nằm kế bên Quỳ, vị trí an toàn, ko hề lo lắng nhất, rồi từ từ đi vào giấc ngủ.

Cuộc sống của 2 người, ko hề để cho ngoại nhân chen vào. Trải qua quá trình thật bình thường, bình thảng nhưng lại rất hạnh phúc.

———

(Đây là phần viết thêm của tác giả, ko phải của Hữu. Hữu chỉ viết thêm những phần  trong dấu ngoặc và chú thích thui ^.^)

Chú thích: xà bông (phì tạo – 肥皂) chính là từ nguyên gốc chỉ sản phẩm làm từ bồ kết (tạo giáp -皂荚)

Lúc mới hình thành nhà Đường trong《Tân tu bản thảo》[1] có chép lại: Bồ kết (tạo giáp) có hình dáng mỏng, lại cong cong. Tính ẩm ướt, dùng để tẩy bẩn khi tắm. Chọn ra trái vỏ mỏng da nhiều lại có mùi nồng đậm để làm nên. Nên sau này “Phì tạo” hoặc “Tạo giáp” là từ dùng để gọi những sản phẩm chiết xuất từ trái bồ kết.

Những năm cuối triều Nam Tống, Chu Mật trong cuốn《Võ lâm cựu sự》[2] phần ‘Lục tiểu kinh kỷ’ cũng có đề cập đến 1 vật là “Phì tạo”. Còn chỉ đích danh nên chọn dùng trái bồ kết có dày thịt để hoàn thành công đoạn tái chế.

[1] Đây là 1 bộ sách viết về công dụng của các loại cây cỏ thời Trung Hoa cổ đại, chủ yếu dùng trong việc chữa bệnh bằng thảo dược.

[2] Là bộ sách nổi tiếng viết về ẩm thực của Trung Hoa cổ đại.

– Toàn văn hoàn –