“Ngũ hoàng tử rời giường chưa?”

Vội vàng chạy về Diệu Hoa điện, Ly Nhật Diệu hỏi Tử Y hầu ở ngoài điện.

“Hồi bẩm hoàng thượng, ngũ hoàng tử đã dậy, còn thỉnh thần y đi vào.”

Tử Y trả lời.

“Ân!”

Ly Nhật Diệu gật gật đầu, đẩy cửa đi vào Diệu Hoa điện.

“Tiểu tử kia!”

Ly Nhật Diệu có chút kích động, hưng phấn kêu, nhưng giây tiếp theo đã bị hàn ý khôn cùng thay thế, lúc này Diệu Hoa điện không có một bóng người.

“Tử Y!”

Ly Nhật Diệu gầm lên, tức giận khôn cùng tràn ngập trong ngực.

“Hoàng thượng!”

Lập tức đi đến trước mặt Ly Nhật Diệu, khí thế của Ly Nhật Diệu làm cho Tử Y hoảng sợ không thôi.

“Tiểu tử kia đâu?”

Ly Nhật Diệu lớn tiếng chất vấn.

“Ngũ hoàng tử không phải ở…………”

Tử Y ngây ngẩn cả người, nguyên bản nghĩ, nàng muốn trả lời rằng Tiếu Mạch đang ở trong phòng, nhưng nhìn Diệu Hoa điện không có một bóng người.

“Tiểu tử kia đâu? Không phải nói ở trong phòng sao? Người đâu?”

Ly Nhật Diệu phi thường phẫn nộ, không nghĩ tới Tử Y can đảm dám lừa gạt hắn.

“Ảnh La không biết, thuộc hạ vẫn canh giữ ở ngoài điện, không thấy ngũ hoàng tử rời đi.”

Tử Y quỳ gối bên chân Ly Nhật Diệu, thân thể hơi hơi run rẩy.

“Hoàng thượng!”

Tử Y đột nhiên kêu, mắt nhìn phía trước, trên mặt bàn đặt một phong thư.

Ly Nhật Diệu đi hai ba bước đến trước bàn, cầm lấy lá thư, trên đầu phong thư viết ‘Phụ hoàng thân khải’. Ly Nhật Diệu vội vàng mở phong thư ra, tinh tế đọc.

“Ba!”

Tay phải đập một cái thật mạnh trên bàn, thư rời tay rơi xuống mặt đất, Ly Nhật Diệu mắt tràn đầy sát khí.

“Hảo! Tốt lắm!”

Nhìn Ly Nhật Diệu như vậy Tử Y càng thêm hoảng sợ, tùy tay nhặt lá thư rơi xuống bên chân đọc.

‘Phụ hoàng, khi ngươi xem phong thư này, ta đã cùng sư phó ly khai hoàng cung, trải qua tự hỏi cẩn thận, ta quyết định bái thần y làm sư phụ, theo hắn quay về Trì Nhạc Phong chuyên tâm học y.

Ta biết quyết định này sẽ làm phụ hoàng ngươi thương tâm, nhưng là ta đã trưởng thành, không nghĩ sẽ tiếp tục để phụ hoàng che chở, ta nghĩ bằng chính năng lực của mình ta vẫn có thể sinh tồn, mà bái thần y làm sư phụ là tốt nhất.

Còn có, tha thứ cho ta đi mà không cáo biệt, bởi vì ta sợ nhìn thấy phụ hoàng sẽ làm dao động quyết định của chính mình. Thỉnh không cần trách cứ đám người Tử Y, bọn họ cũng không biết ta rời khỏi. Ta sẽ hồi cung nhìn ngươi, bảo trọng!

Tiểu tử kia của phụ hoàng lưu.’

“Tiểu tử kia! Tiểu tử kia!”

Ly Nhật Diệu thanh thanh kêu, gằn từng tiếng thâm lãnh mà tâm đau, phẫn nộ mà thống khổ.

“Hoàng……….thượng.”

Xem xong thư Tiếu Mạch lưu lại, Tử Y liền có dự cảm bất hảo, lại nhìn Ly Nhật Diệu, bộ dáng sau khi xem thư là phẫn nộ mà thống khổ, Tử Y càng thêm khủng hoảng.

Ngũ hoàng tử ngài đến tột cùng là đang làm cái gì? Ngài có biết ngài đã làm tỉnh lại một con cự long đáng sợ không? Ngũ hoàng tử……….. Đối mặt với hơi thở lạnh lẽo phát ra từ Ly Nhật Diệu, Tử Y chỉ muốn tự sát để trốn tránh sợ hãi.

“Ảnh La, truy tìm tung tích của ngũ hoàng tử được không?”

Thu liễm hàn khí tùy ý phát ra, Ly Nhật Diệu nhìn như khôi phục bình thường hỏi.

“Dạ! Không thành vấn đề, thuộc hạ đã hạ ‘luyến ảnh hương’ trên người ngũ hoàng tử, thuộc hạ dùng ‘luyến ảnh điệp’ liền tìm được tung tích của ngũ hoàng tử, vô luận là ở đâu.”

Tử Y cố trấn tĩnh đáp, trước mắt Ly Nhật Diệu không giống như ngày thường, làm cho nàng cảm thấy như bị sợ hãi ăn mòn đến cốt tủy.

“Tốt lắm! Ngươi lập tức chỉ huy ‘ảnh sĩ’ đuổi theo ngũ hoàng tử, nhất định phải đem ngũ hoàng tử về bên cạnh trẫm, cho dù có làm y bị thương cũng được, về phần thần y………….”

Ly Nhật Diệu nheo mắt lại, đáy mắt là hắc ám cùng sát ý.

“Nếu hắn phản kháng, giết chết!”

Ly Nhật Diệu lãnh đạm hạ lệnh giết chết, vọng tưởng đem tiểu tử kia bên người trẫm đi, đáng chết!

“Thuộc hạ tuân lệnh!”

Nhận được mệnh lệnh, Tử Y vội vàng rời Diệu Hoa điện, triệu tập ảnh sĩ đuổi bắt Tiếu Mạch.

Ảnh sĩ là các tử sĩ ảnh môn trải qua huấn luyện đặc thù, nhân số chỉ có một trăm nhưng lại có thể địch với thiên quân vạn mã, một khi có người tử vong lập tức có người thay thế. Quá trình để trở thành ảnh sĩ thập phần khắc nghiệt mà tàn khốc, người bị huấn luyện bỏ mình vô số kể, người không có nghị lực cùng khí lực không thể sống sót qua cuộc huấn luyện.

Ảnh sĩ mặc dù xuất thân từ ảnh môn nhưng không lệ thuộc ảnh môn. Ảnh môn có quyền lựa chọn hoàng đế để đạt lợi ích, nhưng kể từ ngày trở thành ảnh sĩ, vì hoàng đế sinh, vì hoàng đế tử, chết không hối tiếc.

Thời khắc bọn họ quyết định trở thành ảnh sĩ  liền bị hạ ‘cấm chế’, một lòng phục tùng đế vương, không thể phản bội, nếu không sẽ chết không có chỗ chôn, linh hồn bị trói buộc trọn đời, không thể tiến vào luân hồi.

“Tiểu tử kia, tiểu tử kia! Ngươi thế nhưng, thế nhưng lựa chọn rời đi trẫm!”

Ngồi ở trên ghế, Ly Nhật Diệu cúi người, một tay che mặt, thân thể không biết là bởi vì phẫn nộ hay bi thống mà run rẩy, quanh thân tản ra khí âm u bạo ngược.

“Ngươi không thể nhận tình cảm của trẫm sao? Tiểu tử kia, là trẫm quá sủng ái ngươi, dung túng ngươi sao? Thế nhưng ngươi lại vọng tưởng thoát đi từ bên người trẫm!

Trẫm đã nói sẽ không tái buông tay, vô luận chân trời góc bể, trẫm đều phải đem ngươi bắt trở về, giam cầm bên người trẫm.

Từ nay về sao, trừ bỏ bên người trẫm ngươi đâu cũng đi không được, chỉ có bên người trẫm, địa phương ngươi có thể dung thân chỉ có thể là ở bên người trẫm, tiểu tử kia!”

Ngữ điệu run rẩy mà phẫn nộ làm cho kẻ khác sợ hãi, cõi lòng tan nát cùng bi thương, lại điên cuồng.

Sau một lúc lâu bạo ngược, hơi thở dần bình ổn, giống như đã sóng êm biển lặng, Ly Nhật Diệu thả lỏng thân thể dựa vào ghế. Lúc này, biểu tình hắn bình tĩnh mà an bình, giống như biểu tình cơ hồ không thể khống chế lúc trước không phải hắn.

Nhưng nhìn Ly Nhật Diệu như vậy, lại làm cho người ta cảm thấy hắn tuyệt đối là hàn băng, lạnh đến tận xương. Mà đôi mắt đen sẫm tựa như nhật thực của Ly Nhật Diệu, giờ phút này nhiễm thượng một mạt quỷ dị.