“Hồi bẩm nương nương, Tử Y là thị nữ bên người ngũ hoàng tử.”
Tử Y trả lời chi tiết.
“Ngươi không phải nói, không được hoàng thượng gọi thì bất luận kẻ nào cũng không được vào sao, ngũ hoàng tử kia sao lại ở đây?”
Trên người Tử Y có cảm giác quái dị, Lam phi đem đầu mâu hướng về thị vệ.
“Lam phi nương nương, hoàng thượng nói là bất luận kẻ nào, cũng không nói là ngũ hoàng tử ở bên trong!”
Tử Y thay thế thị vệ trả lời vấn đề của Lam phi.
“Cái gì?!”
Lam phi kinh ngạc nhìn về phía Tử Y, khi Lam phi tiến cung, có nghe nói qua tin đồn Ly Nhật Diệu đặc biệt sủng ái ngũ hoàng tử, bất quá khi đó Tiếu Mạch đã xuất cung, Lam phi không biết được Ly Nhật Diệu đến tột cùng có bao nhiêu sủng ái đối với Tiếu Mạch, huống chi, Ly Nhật Diệu chưa bao giờ nhắc tới Tiếu Mạch trước mặt nàng, cho nên nàng cũng không rõ sự tình, chỉ cảm thấy, bất quá là tin đồn thổi của cung nhân mà thôi.
“Như thế nào có thể! Ngay cả bản phi còn bị ngăn cản, ngũ hoàng tử dựa vào cái gì?”
“Xem ra Lam phi nương nương thật sự không biết?”
Tử Y trong lòng có chút đồng tình Lam phi, khó trách nàng đem ngũ hoàng tử trở thành thích khách, đổi là người khác, cho dù không xác định, nhưng nhìn đến cặp lam mâu kia cũng không dám hành động thiếu suy nghĩ, nàng đối với ngũ hoàng tử là biết rất ít? Nàng như vậy, hoàng thượng có dễ dàng tha thứ nàng?
“Ngươi nói lời này là có ý tứ gì?”
Lam phi hỏi, nàng không biết là hoàng tử vừa mới hồi cung có cái năng lực gì, có thể gây nên nhiều sóng gió.
“A! Không có gì, nương nương không cần để ý, nô tỳ chính là tự mình độc thoại, nương nương không cần để trong lòng.”
Tử Y nói.
Có một loại người a, chính là nói việc hắn không cần để ý, hắn lại càng để ý, Lam phi chính là thuộc dạng loại người này. Mà loại người này thường không nhớ được một câu ‘lòng hiếu kỳ hại chết miêu’.
“Tử Y, xảy ra cái gì vậy?”
Thanh âm mang theo nồng đậm buồn ngủ từ trong phòng truyền ra.
“Không xong, vẫn là đánh thức ngũ hoàng tử!”
Tử Y sốt ruột, oán giận nói một câu rồi vội vàng vào Diệu Hoa điện, Lam phi cũng muốn theo vào, như trước bị thị vệ ngăn lại.
“Tử Y, cho Lam phi nương nương vào đi!”
Trong phòng truyền đến thanh âm Tiếu Mạch, nghe Tử Y nói, Tiếu Mạch cảm thấy mệnh lệnh của Ly Nhật Diệu rất đường đột, đứng ở góc độ lo lắng của đối phương, y không thể ngay lập tức chấp nhận.
“Ngũ hoàng tử, đây chính là ý chỉ của hoàng thượng!”
Tử Y nói, hy vọng Tiếu Mạch có thể đánh mất ý niệm trong đầu, nói thật, nàng thực sự không thích Lam phi kia.
“Ta sẽ nói với phụ hoàng không trách tội các ngươi, Lam phi ở bên ngoài cũng lâu, nàng là phi tử phụ hoàng, chậm trễ như thế không tốt.”
Kiếp trước, Tiếu Mạch tuy rằng lạnh lùng, nhưng cũng là người biết điều, để người khác đứng ngoài cửa là điều y không làm được.
“Có nghe ngũ hoàng tử nói không?”
Tử Y tức giận hướng thị vệ ngoài cửa nói.
“Dạ! Lam phi nương nương, thỉnh!”
Có Tiếu Mạch cam đoan, bọn thị vệ không ngăn trở Lam phi.
“Hừ!”
Lam phi hừ lạnh một tiếng đi vào Diệu Hoa điện, trên mặt như trước là cao quý, ung dung, nhưng nội tâm lại bị ngọn lửa phẫn nộ giày vò.
Ngũ hoàng tử kia là cái gì chứ, bản phi mới chính là phi tử được hoàng thượng tối sủng ái, thế nhưng, so ra kém cái vị hoàng tử mới hồi cung, chờ gặp được hoàng thượng, ta sẽ không tha cho cẩu nô tài các ngươi.
Lam phi bước vào, thấy Tiếu Mạch an vị ở đầu giường, mặc dù đã thay phục sức hàng ngày, nhưng một đầu tóc dài còn chưa kịp chải, liền như vậy tuỳ ý ở trên vai, một bộ dáng nửa ngủ nửa tỉnh.
Nhìn thấy Lam phi tiến vào, Tiếu Mạch lấy lại tinh thần.
“Thật có lỗi, Lam phi nương nương, để cho người thấy bộ dáng chật vật này của ta, quá thất lễ.”
Tiếu Mạch khiêm tốn nói.
“Ngũ hoàng tử không cần đa lễ.”
Lam phi mang vẻ mặt ôn hoà mỉm cười đáp lại, trong lòng mang hận, vì cái gì y có thể ngủ trên giường hoàng thượng, tột cùng y có chỗ nào xuất chúng, có thể làm cho hoàng thượng sủng ái như thế. Lam phi âm thầm đánh giá Tiếu Mạch.
Diện mạo, Lam phi gặp qua nhiều hoàng tử, công chúa, bề ngoài Tiếu Mạch chỉ là bình thường, trong lời nói Lam phi, con phượng hoàng cũng bị nàng nói thành ma tước.
ma tước: chim sẻ.Năng lực, nghe trong cung đồn nên biết được, năng lực Tiếu Mạch vẫn chưa thức tỉnh.
Tài cán, trước mắt, mọi người chỉ thấy Ly Nhật Diệu bảo hộ Tiếu Mạch, nhìn không ra có tài cán gì.
Càng nghĩ, Lam phi càng bất bình, một hoàng tử như vậy, có tư cách gì được hoàng thượng sủng ái. Nghĩ như vậy, Lam phi từ từ khống chế không được cảm xúc của chính mình, đố kị, bất mãn, oán giận, đủ loại cảm xúc xuất hiện trong đôi mắt phượng xinh đẹp, tuy rằng Lam phi liều mạng dùng tươi cười che giấu, nhưng Tiếu Mạch không phải tiểu hài tử, làm sao không thể nhận ra.
A! Xem ra ta lại bất tri bất giác đắc tội người khác!
Tiếu Mạch trong lòng cười khổ, bởi vì Ly Nhật Diệu sủng ái quá độ, nên mới dẫn đến loại sự tình này, Tiếu Mạch cũng không cảm thấy khó chịu như lúc ban đầu, nhiều nhất cũng chỉ là có chút bất đắc dĩ.