Gần hai tháng trôi qua, chỉ còn vọn vẻn ba hôm nữa là Châu Lạc Thanh chính thức bước vào Mặc gia làm dâu.

Váy cưới, nhẫn cưới...!đều được Mặc Thiệu Viễn chuẩn bị kỹ lưỡng.

Lúc đầu cô không muốn làm rình rang, long trọng, cô chỉ muốn làm tiệc đơn giản mời những người thân thuộc vì cô vẫn cứ tự ti về mình, nhưng Mặc Thiệu Viễn nào đồng ý, đây là lần đầu anh kết hôn còn với người anh yêu và điều quan trọng hơn là anh không muốn làm cô tủi thân, nghĩ là anh mất mặt với mọi người nên mới đồng ý làm vậy.

Châu Lạc Thanh cũng về Châu gia sống được hai ngày, tạm nghĩ đi làm để ở nhà nghỉ ngơi và chuẩn bị.

Mối quan hệ của anh và ông Châu cũng không quá xấu, họ đang dần cố gắng thân thiết.

Hôm nay Lạc Thanh qua nhà Trình Ngữ Lam chơi vì quá buồn chán.

Với lại từ khi Ngữ Lam kết hôn, cô cũng chưa tham quan tổ ấm suýt chút nữa tan vỡ của Ngữ Lam.

- Cậu đúng là làm mất mặt mình mà, có ai như cậu không, đi làm một ngày rồi nghỉ hẳn tới bây giờ.1

Trình Ngữ Lam nghe xong khuôn mặt liền đỏ bừng xấu hổ, quay qua lườm Lạc Thanh.

- Cũng tại chồng mình không cho mình đi làm chứ bộ, không phải tại mình lười biếng đâu!

Châu Lạc Thanh nghe xong liền cười lớn.

Ngữ Lam thay đổi hoàn toàn thì khi có gia đình và khi trải qua biến cố sảy thai.

Không còn là một cô gái bướng bỉnh, cố chấp, đã muốn làm thì không ai ngăn được...!mà trở thành một người phụ nữ nghiện chồng, nghe lời chồng, chồng không cho đi liền ở miết trong biệt thự.1

Ha...

- Cậu cười cái gì? Cậu đó, chuyện nghiêm trọng như vậy cũng không chia sẻ với mình, giận cậu!

- Lúc mình định nói thì lúc cậu xảy ra chuyện, cho mình xin lỗi mà ~~

- Mình rất mừng cho cậu luôn đó Lạc Thanh, mình cứ sợ cậu như vậy suốt đời...!hic

Trình Ngữ Lam hít hít mũi, khuôn mặt vặn vẹo khó coi ôm chằm lấy Lạc Thanh.

Nếu để cho Mộ Duật Hành biết chắc xót dữ lắm!

- Cậu trẻ con quá, có phải chồng cậu đã chiều hư cậu rồi không?1

- Phải đó, chồng mình tuyệt vời lắm!1

Trình Ngữ Lam chúm chím môi cười, khuôn mặt ngập tràn hạnh phúc, sau đó chẳng biết nghĩ gì mà gò má nóng bừng, cố gắng điều chỉnh cảm xúc nói tiếp:

- Ờ Lạc Thanh, sau khi kết hôn cậu dọn ra ngoài sống riêng hay sống ở Mặc gia?1

- Mình không biết nữa, mình chưa hỏi anh ấy!

Hai mắt của Trình Ngữ Lam sáng rỡ lên, khuôn mặt nghiêm túc, lấy kinh nghiệm của người đã kết hôn chỉ dạy cho người chuẩn bị kết hôn.1

- Mình đã nghe chồng mình kể qua Mặc gia rồi, cậu nhất định, nhất định, nhất định phải sống riêng.

Mẹ chồng nàng dâu đã khó hòa thuận, huống hồ gì là dì ghẻ.

Còn nữa nha, trong nhà đông thành viên như vậy thì làm sao thoải mái được.

Ăn cũng không dám ăn nhiều, đi cũng không dám đi nhanh, nói chuyện thì nhẹ nhàng, nhằm khi cậu muốn mắng chồng hay làm nũng cũng không được...Mình không bảo cậu bất hiếu nha, nhưng mà Mặc gia đông như vậy, chồng cậu còn là người con thứ hai.1

Nghe Trình Ngữ Lam phân tích Châu Lạc Thanh cũng thấy có lý, nhưng rồi lắc đầu buồn bã.

Mặc Thiệu Viễn có hiếu với bà nội Mặc như vậy, cô thấy phần trăm sống riêng cực kỳ rất thấp.

- Không đơn giản như cậu nghĩ đâu, bên trong rối lắm!

- Rối gì chứ? Chồng cậu yêu cậu như vậy, cậu nói gì mà chồng cậu không đồng ý.

- Nhưng mình không muốn làm khó anh ấy, mình và anh ấy khó khăn lắm mới bên nhau.

Lỡ như anh ấy muốn sống chung thì sao?

- Cậu không hỏi thì sao cậu biết.

Vợ chồng phải bình đẳng, có gì mà không dám chứ?

Haha...

- Cậu nói hay quá, ai đó sợ mất chồng đến nổi nghỉ việc luôn ta...!haha.1

Châu Lạc Thanh véo vào khuôn mặt đang nghiêm túc của Trình Ngữ Lam, mặt cô liền biến sắc, cắn môi trừng mắt.

- Chuyện đó không tính!

- Ừ thì không tính, nhưng mà hôm trước không phải cậu hẹn mình đi shopping sao? Sao lại hủy hẹn nhỉ?1

Trình Ngữ Lam thẹn thùng, xấu hổ chẳng biết đem mặt giấu đi đâu.

Không phải Mộ Duật Hành không cho cô đi, mà là đêm đó anh đi quán bar, cô ở nhà giận dỗi liền rủ Lạc Thanh đi chơi trả thù.

Ai mà ngờ khi anh về, anh hành cô đến liệt giường thì sức đâu mà đi shopping.

- Cậu thôi đi, mình giận cậu bây giờ.1

- Haha...

- Mình nhắc nhở cậu nha, sau này dù có cãi nhau như thế nào cũng đừng bỏ đi, lúc hết giận nhớ chồng thì mất mặt chẳng dám quay về...!Hừ...!nhắc tới là mình ấm ức.

Trình Ngữ Lam bậm môi khó chịu, nhắc đến chuyện đó là cô ấm ức.

Một lát phải tìm Mộ Duật Hành cắn trút giận mới được.1

- Chuyện đó cậu sai thật mà!

Càng ngày, Châu Lạc Thanh cảm nhận Trình Ngữ Lam không giống như lúc trước, chắc có lẽ đã yêu đúng người.

Với cô, Mộ Duật Hành là một người chồng rất tốt, ấm áp, bao dung, bảo bọc Ngữ Lam trong vòng tay anh khiến Ngữ Lam ngày càng trẻ con, vô âu vô lo vì mọi thứ đã có anh gánh vác.1

- Ngữ Lam, đêm tân hôn của cậu thế nào?1

Lạc Thanh nói nhỏ vào tai của Ngữ Lam, sợ người làm trong nhà của cô nghe thấy.

Ngữ Lam híp mắt nhớ lại đêm đó...!ừ...cô và Mộ Duật Hành có làm gì đâu!

- Lạt nhách, đêm đó anh ấy về rất khuya...!ừ...anh ấy có đòi nhưng lúc đó mình ghét anh ấy muốn chết, lại gần mình là mình đạp ra, dễ gì cho chạm vào người.1

Trình Ngữ Lam vương mặt lấy lại chút uy tín cho mình.

Lạc Thanh luôn cho rằng cô sợ chồng, không nha, không sợ chút nào!

Nhưng mà...nhưng mà đêm đó cô sợ anh muốn chết đi được, co rúm ôm chặt chiếc chăn vào lòng khi anh chuẩn bị hành sự.

Chuyện đó cũng chỉ trời biết đất biết, cô và anh biết, nói dối lấy chút uy tín cũng có sao đâu, chẳng lẽ Lạc Thanh lại chạy đi hỏi Duật Hành.1

- Rồi sau đó bao lâu?

Lạc Thanh có chút tò mò, nghiên đầu hỏi cô cho bằng được.

Nội tâm của Trình Ngữ Lam gào thét, trời ơi, Lạc Thanh hết chuyện hỏi rồi sao?1

- Mình quên rồi, cậu đừng hỏi chuyện tế nhị của vợ chồng người ta nữa được không?1.