Mặc Tử Hàng đã dậy từ sáng sớm.

Đêm hôm qua anh đã lên mạng, điều tra tin tức về bản thân.

Không những vậy tin tức anh về nước đã lan rộng, không ít những thông báo công việc từ email gửi về điện thoại, Mặc Tử Hàng nhận ra mình còn có rất nhiều công việc cần giải quyết.

Hơn nữa sáng nay anh cũng muốn đến công ty một chuyến, để khảo sát năng lực tất cả các nhân viên ở Mặc thị, tiến hành thanh trừng các nhân viên không đủ chỉ tiêu, gọi là tổng quy hoạch Mặc thị.

Sau khi nhận được thông báo từ cấp trên gửi xuống, tất cả các nhân viên đang làm việc tại đây vô cùng hoang mang.

Mặc dù trước đây ai cũng có trình độ học vấn cao và không phải dễ dàng mới bước chân vào được Mặc thị nhưng vẫn khiến cho bọn họ tràn trề lo lắng.

Đây là công việc bọn họ phải nỗ lực lắm mới được nhận vào làm, nhiều người có nằm mơ cũng chưa chắc có được.

Nếu có người bị đuổi, chắc hẳn sẽ đau buồn đến mức muốn tự tử cho coi.

Anh mang áo vest đen lên người, thắt cả vạt cùng màu chỉnh chu.

Giờ này vẫn còn sớm, bên ngoài biệt thự chỉ có người hầu đi qua đi lại, Mặc Tử Hàng đi thẳng xuống dưới, vừa hay gặp được quản gia, anh nói cho ông ta mình sẽ đến công ty để ông ta tiện thông báo cho mọi người một tiếng.

Quản gia thấy anh còn chưa hồi phục hẳn đã muốn lao vào công việc thì ra sức khuyên ngăn:"Thiếu gia, dù công việc có bận đến đâu nhưng sức khoẻ của cậu vẫn là trên hết, mong cậu đừng quá lao lực"

Mặc Tử Hàng chỉ gật nhẹ đầu nhưng vẫn bước đi, nhẹ giọng để lại một câu:"Tôi biết rồi"

Ông biết không thể giữ nổi Mặc Tử Hàng, liền lắc đầu nói:"Dù gì cậu cũng nên ăn chút gì đã rồi hãy đi.

Sáng nay tôi thấy thiếu phu nhân đã cất công dậy sớm nấu bữa sáng, hay là..."

Quản gia đột nhiên cảm thấy lạnh sống lưng nên biết điều không nói tiếp.

Ánh mắt Mặc Tử Hàng thâm sâu, anh khựng lại hướng mắt về phía cửa bếp, đầu lông mày vô thức nhíu lại.

"Cô ta bị điên à? Không ngủ hay sao?"

Quản gia nghiêng người hỏi lại vì thấy Mặc Tử Hàng lẩm bẩm gì đó:"Dạ?"

Hình như Giang Yên Nhiên ở trong bếp nghe thấy động tĩnh ở bên ngoài nên chạy vội ra.

Mới sáng sớm anh đã nhìn thấy cô trong bộ dạng người không ra người, quỷ không ra quỷ.

Giang Yên Nhiên đưa mu bàn tay lau vội giọt mồ hôi đang chảy dọc xuống thái dương, dù trông có vẻ mệt mỏi nhưng vẫn nở một nụ cười rạng rỡ:"Tử Hàng, anh dậy rồi à? Anh dùng bữa sáng nhé?"

Mặc Tử Hàng có chút khó chịu trong lòng, rõ ràng đêm qua anh đã làm những chuyện quá đáng với cô ta như vậy nhưng cô không những không bực tức mà còn nỗ lực hơn khiến cho anh không tài nào hiểu được.

Anh rốt cuộc không biết cô gái này cố chấp như thế nào.

Thế nhưng Mặc Tử Hàng cũng chỉ nhìn lướt qua cô một cái rồi lạnh mặt quay phắt đi, đẩy cửa bước thẳng ra ngoài.

Giang Yên Nhiên từ đầu đến cuối đều hướng theo nhất cử nhất động của anh cho đến khi bóng lưng cao ngạo ấy khuất hẳn sau cánh cửa, cả cơ thể cô dần trở nên cứng đờ.

Quản gia thở dài lắc đầu, trông thấy Giang Yên Nhiên trong bộ dạng vô cùng đáng thương.

Ông bước nhẹ về phía cô cất giọng trấn an:"Thiếu phu nhân, chắc là thiếu gia bận công việc quá nên mới vội đi như thế, mong cô thông cảm cho thiếu gia"

Giang Yên Nhiên cười nhạt trong lòng, là anh ấy bận hay là không muốn nhìn thấy vẻ mặt của cô? Thế nhưng cô lại sốc lại tinh thần, vươn vai một cái nói:"Tôi hiểu mà, trưa nay tôi lại đem đồ ăn đến cho anh ấy là được"

Thấy Giang Yên Nhiên định rời đi, quản gia thấy vậy liền nói thêm:"À còn chuyện này, thiếu phu nhân, ngày hôm nay tất cả người hầu trong biệt thự đều sẽ nghỉ việc.

Ông Mặc nói.."

Giang Yên Nhiên không những không tỏ thái độ bất mãn mà còn cười nói:"Tôi biết rồi, mọi việc trong Mặc gia từ bây giờ tôi sẽ lo hết.

Có lẽ tôi sẽ cần ông chỉ dạy thêm nhiều đấy.

Tôi cảm ơn ông trước nhé, Hoàng quản gia".