Gọi một cuộc điện thoại, xác định thái độ của Cẩm Điềm Điềm, Mộ Thiển không nói gì nữa.

Sau đó cũng chỉ nhìn vào màn hình cuộc gọi video, nhìn thấy cô nhóc này.

Thấy cô nàng ngủ say, cô cũng không tiện đánh thức, dứt khoát cúp máy

Cúp máy rồi, Mộ Thiển rời khỏi công ty, đi đến quán bar uống rượu giải sầu.

Cảm thấy lòng nhẹ đi bớt, Mộ Thiển cũng không dám uống thêm, sợ bị đau dạ dày.

Cô xách túi, vừa ra đến cửa quán bar thì thấy ở phía xa có một đám người tụ tập

“Trời ơi, người này trông thảm quá, bị thương chắc không nhẹ đâu.”

“Đúng thế! Ai ra tay mà ác độc thế này?”

“Không biết nữa.”

……

Nghe mấy người đó bàn tán, Mộ Thiển tò mò chen qua đám người đi lên phía trước.

Cô trông thấy ở ven đường là một người đàn ông, mặt mũi toàn là máu.

Nhưng trông anh ta dường như có chút quen thuộc.

Đây là…?

“Anh?”

Cô nhìn thoáng qua người đàn ông đang nằm đấy, chợt phát hiện người nọ là con nuôi của mẹ Mộ Thiển, anh trai của cô, Mộ Ngạn Minh?

“Anh, anh không sao chứ?”

Mộ Thiển tỉnh rượu ngay lập tức, đẩy đám người xung quanh ra, vọt tới: “Anh, anh còn tỉnh không?”

Cô ngồi xổm một bên, ôm lấy Mộ Ngạn Minh, vỗ vỗ vào mặt anh ta, một lúc lâu sau cũng không thấy có dấu hiệu tỉnh lại.

Cô lấy điện thoại ra, muốn gọi 120, nhưng lại phát hiện điện thoại hết pin rồi.

Lòng nóng như lửa đốt, cô cầu cứu những người xung quanh: “Mọi người có ai có thể giúp tôi gọi cấp cứu được không? Điện thoại tôi hết pin rồi.

Làm ơn, mọi người làm ơn…”

“Mỹ nữ, đó là anh trai cô à?”

“Đừng gấp, đừng gấp, chúng tôi đã gọi 120 rồi, sẽ đến nhanh thôi.”

“Đúng vậy, chúng tôi vừa gọi rồi, cô chờ một chút, đừng nóng vội.”

“Ây dà, anh cô có phải đã đắc tội ai rồi không? Bị đánh đến thảm như vậy…”

……

Mọi người xung quanh bàn tán, Mộ Thiển thì hoàn toàn ngơ ngác.

Làm sao cô biết được, Mộ Ngạn Minh đắc tội với ai?

Cô ôm lấy Mộ Ngạn Minh ngồi bên đường.

Không lâu sau, xe cứu thương đến, cô vội vã cùng theo đến bệnh viện.

Nộp viện phí xong, Mộ Thiển đứng trước cửa phòng cấp cứu đợi.

Cô muốn liên lạc với bạn bè và người thân của Mộ Ngạn Minh.

Nhưng điện thoại của Mộ Ngạn Minh cũng rơi vỡ nát, không thể khởi động lại máy.

Thế nên, cô chỉ có thể trông ở ngoài.

Thời gian từng giây từng phút trôi qua, hai giờ sau, cửa phòng cấp cứu cuối cùng cũng mở ra.

“Bác sĩ, anh ấy thế nào rồi?”Mộ Thiển vô cùng lo lắng, lập tức đi nhanh về phía bác sĩ, hỏi thăm.

“Người nhà bệnh nhân đừng quá lo lắng.

Anh ta bị gãy tay trái, tay phải bị nứt xương một chút, trên cơ thể có nhiều chỗ bị thương nặng nhưng rất may không ảnh hưởng nhiều đến não.

Cần nằm viện theo dõi, người nhà bệnh nhân đi nộp viện phí đi.”

Bác sĩ nói sơ qua tình trạng của Mộ Ngạn Minh, rồi giục cô đi nộp tiền.

“Được, được.

Tôi đi đóng tiền.” Mộ Thiển chạy nhanh đi nộp hơn một vạn, sau đó lại đứng trước cửa phòng giải phẫu đợi.

Không biết qua bao lâu, rốt cuộc người bên trong cũng được đẩy ra.

“Chỗ gãy xương đã được nối lại, không được động gân cốt trong vòng một trăm ngày.

Sau này phải tịnh dưỡng cho tốt.” Bác sĩ nói lời thấm thía.

“Được, được, tôi biết rồi, cảm ơn bác sĩ, cực khổ rồi.”

Mộ Thiển nói tiếng cảm ơn, rồi nhanh chóng đi theo y tá và điều dưỡng đến phòng bệnh, đứng trông ở phía ngoài phòng bệnh.

Người anh trai nhiều năm không gặp giờ đã trưởng thành, trong lòng cô có chút cảm giác không quen.

Năm đó, cô vì giúp anh trai bị bệnh ung thư mà dám đi mang thai hộ.

Từ lúc về nước đến giờ, cô cũng không liên hệ gì với bọn họ.

Không ngờ sẽ gặp lại nhau trong tình cảnh thế này.

Hôm sau.

Trông chừng anh trai cả đêm, Mộ Thiển ghé vào giường nặng nề chìm vào giấc ngủ.

Cô bị người khác đánh thức.

“Hửm?”

Mộ Thiển choáng váng đáp một tiếng, mở mắt, nhận ra Mộ Ngạn Minh đã tỉnh.

Sự lo lắng trong lòng lập tức bình ổn.

“Anh, anh tỉnh rồi! Có cảm thấy khỏe hơn chút nào không? Làm em sợ muốn chết!” Cô hỏi đầy vẻ quan tâm.

“Thiển Thiển, là em thật sao?” Mộ Ngạn Minh nằm trên giường, trông thấy Mộ Thiển thì rất kích động: “Mấy năm nay em đã đi đâu? Em có biết anh tìm em bao nhiêu năm nay rồi không?”

Có trời biết, năm ấy giải phẫu xong, anh ta đã cố gắng hết sức đi tìm Mộ Thiển, nhưng vẫn mãi không tìm được cô.

“Em…”

Mộ Thiển lắc đầu, vấn đề này để sau: “Anh, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”

“Em trả lời anh trước đi đã.” Thái độ của Mộ Ngạn Minh vô cùng kiên quyết.

Mộ Thiển không nói gì được.

Cô kể chuyện xảy ra mấy năm nay, tất nhiên là giấu một ít, kể đầu đuôi cho Mộ Ngạn Minh nghe.

Mộ Ngạn Minh cũng nói sơ qua về chuyện của anh ta.

Mộ Thiển giờ mới biết, Mộ Ngạn Minh làm công cho người khác bao nhiêu năm nay, muốn tích chút vốn mở văn phòng luật sư cho mình.

Mà trước đây, đúng là do Mộ Ngạn Minh muốn học luật nên cô mới bị ảnh hưởng, khiến cô cảm thấy hứng thú với ngành này, cuối cùng bản thân cũng thi luật.

“Không được rồi, anh phải về văn phòng luật sư để xử lý công chuyện.

Văn phòng mới mở, công việc bề bộn, vất vả lắm mới nhận được một đơn ủy thác, anh phải mau chóng hoàn thành.

Lần này nhất định phải thắng, không thể thua được!”

Mộ Ngạn Minh từ trên giường vùng dậy, động vào chỗ tay bị gãy xương, đau đến co quắp khóe miệng, cơ bắp run lẩy bẩy, sắc mặt cũng cứng lại, đôi mắt trợn trừng.

“Anh, anh muốn làm gì? Bị thương thế này rồi còn muốn đi xem hồ sơ vụ án, anh điên rồi à?”

Cô trừng mắt nhìn Mộ Ngạn Minh, bị anh ta làm cho tức đến nghẹn.

“Thiển Thiển, không giấu gì em, đây là đơn ủy thác đầu tiên của văn phòng.

Đối phương chi tận mười vạn thuê luật sư, anh phải đánh tốt trận này.”

Mộ Thiển hơi nhíu mày, đôi mắt thâm thúy nhìn Mộ Ngạn Minh.

Khuôn mặt thanh tú kia đã trưởng thành, đeo thêm cặp kính, khiến cả người anh toát ra vẻ thư sinh văn nhã.

Hoàn toàn trái với bộ dạng cả người bầm dập khiến người khác tức cười hôm qua.

Mộ Thiển cũng từng lập nghiệp, tất nhiên là cô biết, đơn đầu tiên vô cùng quan trọng.

Cô nghĩ một chút, rồi nói: “Thế này đi.

Anh cứ nghỉ ngơi cho khỏe, vụ này, em giúp anh.”

Cô vô cùng bất đắc dĩ, phải giúp Mộ Ngạn Minh xử lý đơn kiện.

“Nhưng mà, rốt cuộc anh xảy ra chuyện gì? Đắc tội người nào mà để bị đánh đến vậy?” Mộ Thiển khó hiểu, hỏi.

Mộ Ngạn Minh lắc đầu: “Không biết nữa.

Có thể là người bên phía đối nghịch với đương sự.

Trước đó anh cũng đã nhận được điện thoại uy hiếp, chỉ là khi ấy không quan tâm lắm.”

Nghe anh ấy nói vậy, Mộ Thiển cảm thấy sự việc này không chỉ đơn giản như thế.

Anh ấy mới mở văn phòng, đơn ủy thác đầu tiên sao có thể lên đến mười vạn? Nhất định là có ẩn tình

“Tình huống thế nào?” Cô hỏi.

Em gái hỏi, Mộ Ngạn Minh cũng không định giấu, nói thẳng: “Thật ra, vụ này có chút khó giải quyết.

Đương sự của anh đi khắp nơi nhưng không ai nhận.

Anh thấy phí luật sự cũng được nên nhận.”

“Hồ sơ vụ án đâu? Cho em xem được không?” Người khác có thể không rõ, nhưng Mộ Thiển lại rõ những vấn đề này.

Thân là luật sư, nhận bao nhiêu vụ, có mấy vụ bị cáo là người có thân phận, có hậu trường, bọn cô dù có thực lực nhưng cũng không thể thắng nổi.

“Bản án để ở văn phòng.”

“Đưa chìa khóa cho em, em đi xem.”

Thấy thái độ kiên quyết của Mộ Thiển, Mộ Ngạn Minh đành chỉ chìa khóa ở chỗ túi ngoài của bộ âu phục.

Mộ Thiển cầm chìa khóa rời khỏi bệnh viện.

Cô lái xe đến thẳng văn phòng luật sư của Mộ Ngạn Minh.

Ở bàn làm việc tìm được một tập văn kiện, cô vừa mở ra nhìn, lại phát hiện bị cáo là….