Mặc Thiếu Gia, Anh Đã Bị Bắt

Chương 23: Thăm Dò Ranh Giới Cuối Cùng

Đến mức bây giờ nhìn thấy Mặc Cảnh Thâm thì tự sinh ra cảm giác sợ hãi.

“Khua môi múa mép.”

Đôi mắt người đàn ông nhắm lại, cầm thẻ phòng trong tay: “Sợ anh ta nghi ngờ hay là có ý định quyến rũ?”

Người phụ nữ đáng chết này là đang thử thăm dò ranh giới cuối cùng của anh sao?

“Tôi không có!”

Mộ Thiển lập tức phản bác.

“Không có?” Anh cười lạnh, ánh mắt dừng ở chiếc khăn tắm trên người cô đánh giá: “Vậy cô ăn mặc như thế này cho ai xem?”

Vừa nói Mặc Cảnh Thâm vừa dùng bàn tay nắm lấy cằm của cô, có chút dùng sức, giọng nói lạnh lùng: “Thu hồi mấy cái ý định đó của cô đi, đừng thấy Cận Ngôn đối với cô có chút cảm tình mà muốn làm gì thì làm.

Một người phụ nữ thấp hèn vì tiền mà không tiếc bán thân mình như cô, có tư cách gì ở bên cạnh Cận Ngôn.”

“Mặc Cảnh Thâm, đồ khốn khiếp!”

Mộ Thiển bỗng nhiên dùng sức đẩy Mặc Cảnh Thâm ra: “Anh không biết gì mà còn nói linh tinh, chính là để anh thỏa mãn…”

Đang nói nửa chừng, Mộ Thiển đột nhiên cảm giác thân thể mát lạnh, cúi đầu nhìn thì phát hiện khăn tắm quấn trên người đã tuột ra, rơi xuống nền.

Trong nháy mắt, bầu không khí trong phòng kì lạ và xấu hổ, xen lẫn một chút cảm giác mập mờ, quanh quẩn bốn phía, thật lâu không xua đi được.

“A!”

Mộ Thiển rít lên một tiếng, khuôn mặt trong nháy mắt đỏ lên, giống như quả đào mật chín.

Vội vàng cúi người, muốn nhặt khăn tắm từ dưới đất lên.

Nhưng không ngờ Mặc Cảnh Thâm tiến lên một bước, giày da đen bóng giẫm lên trên khăn tắm, sắc mặt lạnh nhạt nói: “Không phải thích quyến rũ đàn ông à, bây giờ giả vờ ngây thơ làm gì?”

Chỉ cần vừa nghĩ tới Mộ Thiển trăm phương ngàn kế dẫn Tư Cận Ngôn đến phòng của cô, chính là để trình diễn một màn như thế này, sau đó quyến rũ Tư Cận Ngôn, là anh lại thấy cơn giận bừng bừng ập đến.

Chịu đủ mọi nhục nhã, xấu hổ và lúng túng vô cùng, Mộ Thiển dùng hết sức giật lấy khăn tắm, nhưng chân của người đàn ông giẫm quá chặt, căn bản cô không giật được.

Mà cô, thì giống như tôm tép nhãi nhép, mặc cho Mặc Cảnh Thâm tùy ý xỉ nhục.

“Anh bỏ ra!”

Đôi mắt Mộ Thiển sắc bén gắt gao trừng Mặc Cảnh Thâm, dùng hết tất cả sức lực, giật mạnh khăn tắm, nhưng khăn tắm vẫn không nhúc nhích tí nào, ngược lại, Mộ Thiển bị trượt tay, cả người bật ngã ra đằng sau…

Cơ thể nặng nề va vào tường, cô kêu lên một tiếng đau đớn, bởi vì lực quá lớn nên bật ngược ra ngoài, thẳng tắp đụng vào người Mặc Cảnh Thâm.

Đột nhiên xuất hiện một màn như thế này, khiến cho Mặc Cảnh Thâm cũng không kịp chuẩn bị, hai người song song ngã xuống mặt thảm.

“A…”

Theo quán tính, trong nháy mắt khi ngã xuống, trán của Mộ Thiển đụng vào trán của Mặc Cảnh Thâm, bị đau nên kêu lên một tiếng, đầu óc choáng váng quay cuồng.

Bỗng nhiên, phần trắng nõn mềm mại ở phía trước được bao phủ ấm áp, cái loại cảm giác này làm người cô khô nóng nhanh chóng, nhịn không được rên một tiếng: “Ah… Nóng quá…”

Mặc Cảnh Thâm nằm dưới nền sắc mặt tái xanh, không nhúc nhích.

Lúc thấy Mộ Thiển lao tới, anh đưa hai tay lên muốn tạo khoảng cách với cô, nhưng mà ai biết được người phụ nữ kia vậy mà đè lên.

Giờ phút này, tay của anh chính là phủ trên phần mềm mại trắng nõn trước ngực cô, bỏ ra cũng không được, không bỏ ra cũng không xong, xấu hổ không biết giấu mặt vào đâu.

“A… Mặc Cảnh Thâm, đồ khốn khiếp!”

Chỉ khoảng hai giây sau, Mộ Thiển lắc cái đầu bị đụng đến choáng váng, cúi đầu xem xét, thì phát hiện tay của người đàn ông đang đặt trên ngực cô…

Không kiềm chế được sự tức giận, cô vung tay đánh vào mặt anh, một cái tát dùng hết sức lực.

Ba ——

Tiếng vang lanh lảnh quanh quẩn trong phòng, rõ mồn một.

Khuôn mặt người đàn ông bị đánh mạnh lệch sang một bên, mấy sợi tóc xốc xếch rủ xuống trán, che đi hơi thở hung ác nham hiểm trên trán.

Sau một giây, tay anh đặt trên cổ cô: “Mộ Thiển, cô muốn chết phải không?”

Đáng chết, từ khi nào mà một người phụ nữ cũng dám đối với anh muốn làm gì thì làm vậy.

“Đau…”

Bị anh bóp chặt cổ, Mộ Thiển không thở được, không nhịn được ho khan, theo bản năng ngồi thẳng người, đột nhiên cảm giác được có cái gì đó thô cứng cấn vào cô rất khó chịu.

Bàn tay trắng nõn cứ như vậy vô ý cầm vào, kéo vật nóng cứng như sắt kia.

Mặc dù cô là một người phụ nữ đơn thuần, nhưng dù sao cũng trải qua sự đời, có một số việc sao có thể không rõ ràng.

Ngay lập tức, sắc mặt đỏ lên, cũng không kịp nghĩ đến cái cổ đang bị bóp rất khó chịu, liên tục buông tay xin lỗi: “Tôi… Tôi… Thật xin lỗi, tôi không cố ý.”

Sắc mặt Mặc Cảnh Thâm đen như mực, đôi mắt thâm thúy chăm chú khóa lại trên người phụ nữ trước mặt, cảm thấy lửa giận bốc lên ngùn ngụt.

“Đã vội vã muốn ôm ấp yêu thương như vậy, tôi không ngại giúp cô đạt được mục đích.”

Dứt lời, anh đứng dậy, kéo tay cô, ném lên trên giường, nghiêng người đến: “Mẹ nó, cô đúng là hèn hạ, thiếu đàn ông như vậy sao.”

“Không… Không phải, anh cút đi, tôi nóng quá… Cút ngay…”

Lúc nãy khi tắm rửa Mộ Thiển dùng nước lạnh nhưng vẫn cảm thấy rất nóng.

Bây giờ trong phòng bật điều hoà, mặc dù nhiệt độ rất thấp, nhưng căn bản không làm cô thấy dịu đi chút nào.

Gò má cô càng ngày càng đỏ, giống như quả táo chín.

“Cô tìm đủ mọi cách dẫn đàn ông tới hóa ra là thiếu thốn, hiện tại lại giở trò gì, lạt mềm buộc chặt à?”

Có trời mới biết, Mặc Cảnh Thâm luôn không gần gũi với phụ nữ đối mặt với Mộ Thiển trêu chọc nhiều lần, làm anh có chút không khống chế được.

Trong cơ thể không kiềm chế được dâng lên một cảm giác khô nóng, làm anh muốn phát điên.

“Không phải, anh thả tôi ra, a…, khó chịu…, khó chịu…”

Lúc này tác dụng của thuốc phát tác làm cho Mộ Thiển cảm thấy đầu óc mê man, cổ họng khô khốc khó chịu, giống như con cá bị vứt lên bờ.

“Cô tự chuốc lấy!”

Đôi mắt Mặc Cảnh Thâm trầm xuống, cúi người, hôn lên môi cô, một nụ hôn thô bạo và điên cuồng.

“Ừm…”

Chẳng biết tại sao, khi anh tới gần Mộ Thiển chỉ cảm thấy vô cùng dễ chịu, khô nóng khó nhịn trên người cũng được làm dịu.

Hai tay kìm lòng không được ôm lấy cổ anh, chủ động đáp lại nụ hôn của anh.

Trong mê đắm, cô mở mắt ra, khi nhìn thấy trước mắt là khuôn mặt vừa xa lạ vừa quen thuộc, không khỏi giật mình, sau một giây liền đẩy anh ra: “Mặc Cảnh Thâm?!”

Một tiếng thét kinh hãi cũng làm cho Mặc Cảnh Thâm tỉnh táo lại.

Anh dừng động tác lại, ngạc nhiên nhìn Mộ Thiển, cũng không biết nên phản ứng như thế nào.

“Tại sao có thể như vậy?”

Mộ Thiển tự lẩm bẩm, nhưng lại nóng đến khó chịu: “Nóng…, nóng quá…” Cô làu bàu rồi đẩy Mặc Cảnh Thâm ra, lảo đảo xuống giường, chạy vụt vào phòng tắm.

Ào ào ——

Trong phòng tắm, Mộ Thiển ngồi trong bồn tắm, mở nước lạnh ngâm mình bên trong: “Vẫn nóng quá… ưm… Tại sao lại như vậy… hức hức…”

Mặc Cảnh Thâm ngồi trên giường, nghĩ trước nghĩ sau nhớ tới một màn vừa xảy ra kia, cảm thấy vô cùng hoang đường.

Đi lên tìm Mộ Thiển rõ ràng là muốn cảnh cáo người phụ nữ này tránh xa Tư Cận Ngôn một chút, trời xui đất khiến thế nào lại xảy ra chuyện hoang đường như vậy.

Anh đưa tay ấn huyệt thái dương, cảm thấy hối hận vô cùng.

Bỗng nhiên, trong phòng tắm vang lên tiếng nức nở, xen lẫn âm thanh kêu rên khô nóng không ngừng.

Mặc Cảnh Thâm đột nhiên cảm giác được vừa Mộ Thiển đỏ mặt cùng những phản ứng đó hình như có chút không bình thường.

.

Đọc thêm nhiều truyện ở * TRÙMTR UYỆN.N E T *

Một ý nghĩ chợt lóe lên trong đầu anh.

Cô… Bị bỏ thuốc?’.