Mặc Thiếu Gia, Anh Đã Bị Bắt

Chương 1225: Đồng Ý Yêu Cầu Của Bọn Họ

- -----

Chương 1228: Đồng ý yêu cầu của bọn họ.

Mộ Thiển khẽ cười một tiếng, chỉ cảm thấy những lời Thượng Quan Phượng Mẫn nói vô cùng mỉa mai và lố bịch.

“Nghĩ xong chưa?”

Cô ngước mắt lên, nhìn chằm chằm vào Thượng Quan Phượng Mẫn, chất vấn không chút khách khí.

Thái độ hoàn toàn không có sự tôn trọng mà bậc con cháu cần phải có đối với người lớn tuổi.

Có lẽ, Mộ Thiển vô cùng căm hận bọn họ, bây giờ có thể ngồi xuống trò chuyện với bọn họ như thế này đã coi như là lùi một bước, là sự nhẫn nhịn lớn nhất rồi, làm sao còn có thể nói chuyện một cách tôn kính với họ được?

“Bà đã thảo luận với Uyển Nhi và Vân Kính rồi.

Chúng ta đồng ý với cháu.”

Thượng Quan Phượng Mẫn vô cùng bất đắc dĩ, dù đã suy nghĩ đủ mọi cách nhưng cuối cùng vẫn phải đồng ý với yêu cầu của Mộ Thiển.

Nhưng...

“Bà cũng có một điều kiện.” Bà ta nói thêm.

“Bà nói đi.”

Mộ Thiển biết Thượng Quan Phượng Mẫn sẽ không dễ dàng đồng ý với cô như vậy.

“Loại bỏ hoàn toàn chất độc trong cơ thể Mặc Cảnh Thâm cũng không dễ dàng, phải cần đến sự giúp đỡ của cháu.

Chỉ cần cháu đồng ý giúp đỡ thì chúng ta có thể lập tức giúp cậu ấy giải độc.”

Thượng Quan Phượng Mẫn giải thích cho Mộ Thiển một cách dễ hiểu.

Sau khi nghe bà ấy nói, Mộ Thiển không lập tức trả lời, mà là nghiêng đầu nhìn về phía Mặc Cảnh Thâm.

Hai người anh nhìn em, em nhìn anh, ánh mắt họ lấp lánh.

Là vợ chồng, giữa hai người đã có sự thấu hiểu lẫn nhau, cho nên chỉ cần một cái nhìn là đã có thể hiểu ý của đối phương.

“Thế nào, muốn bắt nạt một đứa con cháu cái gì cũng không hiểu là tôi sao?”

Mộ Thiển nhướng mày, cười nhẹ một tiếng, nụ cười đó tràn đầy mỉa mai, giống như một sự chế giễu: “Tôi không muốn vòng vo với mấy người nữa.

Hoặc là chữa bệnh cho Thâm, hoặc là để chúng tôi rời khỏi Ẩn tộc.

Không có cái gì phải thương lượng hết.

Đừng nói với tôi muốn nhờ tôi giúp đỡ.

Tôi không phải là đứa trẻ ba tuổi mà mấy người chỉ cần dùng vài câu nói là có thể lừa gạt được.”

“Thiển.”

Mặc Vân Kính thấy thái độ kiên quyết của Mộ Thiển thì lập tức đứng lên thuyết phục: “Ba biết trong lòng con căm ghét chúng ta.

Nhưng bây giờ chúng ta thực sự là bất đắc dĩ.

Sở dĩ yêu cầu để con đến giúp đỡ là vì tình trạng sức khỏe của bà ngoại con hiện tại đã không còn cách nào có thể chống đỡ được nữa.”

“Vậy thì có liên quan gì đến tôi.”

Mộ Thiển vừa nói vừa cúi đầu nghịch ngón tay, sau đó nhướng mi, lạnh lùng nói: “Còn nữa, Mộ Thiển tôi từ khi còn bé đã không có bà ngoại.

Tôi là cô nhi, được mẹ nuôi của tôi nuôi lớn.” N hảy hố truyện nhanh nhất tại Nhayho.

com"

Cô phủi sạch quan hệ với những người đang đứng trước mặt.

Đột nhiên cô cảm thấy so với mẹ nuôi Điền Quế Phân của mình thì mấy người trước mặt, lòng dạ của người này còn độc ác hơn so với người kia.

Ngược lại, mặc dù bên ngoài Điền Quế Phân luôn tỏ ra hung dữ độc ác, nhưng dù có xấu xa đến đâu cũng không nỡ lòng giết chết cô.

Truyện Thám Hiểm

“Mẹ biết con hận mẹ và bà ngoại con.”

Thượng Quan Uyển Nhi đưa tay che ngực, dáng vẻ vô cùng buồn bã nói với Mộ Thiển: “Chúng ta biết những năm này con đã phải chịu đựng rất nhiều cực khổ, mẹ và bà ngoại con đều nhìn ở trong mắt, đau ở trong lòng.

Chúng ta thực sự rất có lỗi với con, nhưng con cũng phải hiểu cho chúng ta.

Đôi khi đều là do thân bất do kỷ mà thôi.

Nếu không, làm sao Thượng Quan Uyển Nhi mẹ lại có thể chịu đựng để hai đứa con bị chia cắt hai nơi, làm sao mẹ có thể nhẫn tâm khi thấy con bị tổn thương như vậy.”

Kiểu nào cũng là bất đắc dĩ, Thượng Quan Uyển Nhi muốn dùng tình cảm để lay động Mộ Thiển, hy vọng thuyết phục được Mộ Thiển.

Nhưng dù bà ta có nói nhiều như thế nào đi chăng nữa thì cũng không thể lay chuyển được Mộ Thiển.

“Muốn tỏ ra đáng thương với tôi sao?”

Mộ Thiển dựa vào ghế sô pha, hai tay ôm ngực, tạo ra tư thế lạnh lùng: “Tôi có giống một người sẽ đồng cảm vì người khác không.”

Cô xua xua tay: “Đừng lãng phí thời gian nữa, muốn đồng ý thì đồng ý, không đồng ý thì mời các người lập tức rời khỏi đây.”

“Con...”

Thượng Quan Uyển Nhi hoàn toàn không ngờ Mộ Thiển lại là một người kiên quyết như vậy.

Bà ta nhíu mày, nhìn thẳng về phía cô trong sự bất lực, cứ ngây người nhìn cô mấy giây sau đó mới nhìn sang phía Thượng Quan Phượng Mẫn, lắc đầu với bà ta mấy cái, như để ra hiệu điều gì đó.

N hảy hố truyện nhanh nhất tại Nhayho.

com"

“Được rồi, mẹ đồng ý với con.

Nhưng các con cũng phải trở về Trại Trung Tâm mới được.”

Cuối cùng, bọn họ cũng thua trận, không thể không lùi một bước.

“Hy vọng các người sẽ không giở trò gì với tôi nữa.”

Mộ Thiển nhàn nhạt cảnh cáo, sau đó lại nói: “Các người đi xuống dưới chờ một lát, tôi và Thâm phải thu dọn đồ đạc một chút.”

“Các người thu dọn ngay bây giờ không được sao, tại sao nhất định phải để chúng ta đi xuống dưới chờ các người nữa, chúng ta đã chờ ròng rã hơn nửa ngày rồi.”

Thượng Quan Tuyết bất mãn lẩm bẩm.

“Không muốn đợi thì lập tức lăn đi, tôi ngăn cản chị sao?”

Mộ Thiển càng ngày càng không thích dáng vẻ chanh chua của Thượng Quan Tuyết, càng nhìn càng khiến người khác khó chịu.

“Mẹ à, mẹ xem em nói chuyện với con như thế nào kìa.”

Cô ta tức giận giậm chân một cái, hừ lạnh một tiếng, dáng vẻ cực kì giống một con nhóc khi đang tức giận.

“Tính cách của con quá nóng nảy, nếu con chờ không được thì có thể về Trại Trung Tâm trước.”

Thượng Quan Uyển Nhi cũng không thiên vị Thượng Quan Tuyết, nói một câu khiển trách cô ta.

“Hừ, thế mà mẹ lại thiên vị nó.”

Cô ta đột ngột đứng dậy, quay người bỏ đi.

Mấy người cũng đi theo sau ra khỏi phòng riêng, đứng ở dưới sảnh đợi hai người bọn họ đi xuống.

Mộ Thiển tiễn bọn họ ra ngoài sau đó đóng cửa lại.

Đến lúc này cô mới thở phào nhẹ nhõm: “Quá căng thẳng rồi.”

Cô bước đến bên cạnh Mặc Cảnh Thâm, nhỏ giọng thì thầm với Mặc Cảnh Thâm.

“Em thể hiện còn tốt hơn so với tưởng tượng của anh.”

Mặc Cảnh Thâm ôm cô, cằm dựa vào trên đầu cô, an ủi: “Hiện tại chúng ta đang nắm quyền chủ động, người nên căng thẳng phải là bọn họ.”

“Tuy nói thì nói như vậy, nhưng mà em vẫn sợ.”

Mộ Thiển rúc vào trong ngực anh, từ từ nhắm mắt lại, cảm nhận nhiệt độ của anh, trong đầu đều là hình dáng của Mặc Cảnh Thâm.

Cô sợ...

Điều cô sợ chính lỡ chẳng may phát sinh bất kỳ vấn đề gì thì Mặc Cảnh Thâm sẽ là người chịu nguy hiểm nhất.

Cô đã làm hại Mặc Cảnh Thâm thảm như vậy, cô không muốn nhìn anh bị tổn thương thêm một chút xíu nào nữa.

“Người của chúng ta ở thôn trung tâm đã lẻn vào mật thất, đang tìm kiếm tung tích của Bạc Dạ.

Chỉ cần đợi thêm một lúc nữa là được.”

Sau khi biết tin Bạc Dạ đã bị đưa vào mật thất ở thôn trung tâm, Mặc Cảnh Thâm đã điều động người của mình qua đây bằng tốc độ nhanh nhất có thể.

Chỉ là kết cấu của mật thất ở thôn trung tâm quá phức tạp, muốn vào đó cứu người cũng không phải là chuyện dễ dàng gì.

“Vậy là tốt rồi.”

Mộ Thiển gật đầu.

Ban đầu cô rất lo lắng cho sự an toàn của Bạc Dạ, muốn đến thôn trung tâm cũng là vì cứu Bạc Dạ, nếu không thì cô cũng sẽ không đồng ý đi đến Trại Trung Tâm với bọn họ.

“Thu dọn một chút rồi chúng ta lên đường thôi.”

Mặc Cảnh Thâm cúi người nhẹ nhàng hôn vào trán cô một cái, cưng chiều cười nói: “Bất cứ lúc nào anh cũng sẽ ở bên cạnh em, cho nên em không cần quá lo lắng.”

Mộ Thiển ngẩng đầu nhìn Mặc Cảnh Thâm, mím môi cười một tiếng.

Có lẽ...

Trong cuộc sống tồi tệ này, sự xuất hiện của Mặc Cảnh Thâm chính là ánh sáng bình minh của cô, là tất cả hy vọng của cô.

N hảy hố truyện nhanh nhất tại Nhayho.

com"

Hai người chỉ thu dọn một cách đơn giản, sau khi rời khỏi phòng ở khách sạn thì lập tức cùng bọn họ đi đến Trại Trung Tâm.

Hàn Đống cũng đi theo sau.

Trên đường đi, mọi người im lặng không nói chuyện.

Thượng Quan Uyển Nhi và Mặc Vân Kính nhiều lần muốn nói chuyện với Mộ Thiển, nhưng Mộ Thiển không cho bọn họ cơ hội.

Cô từ từ nhắm hai mắt lại, dựa vào người Mặc Cảnh Thâm ngủ mất.

Thật ra chỉ là do cô không muốn nói chuyện với bọn họ mà thôi.

Sau khi lên núi, chiếc xe một đường thẳng tiến vào Trại Trung Tâm, cuối cùng dừng lại trước một cái sân.

“Đã đến rồi.”

Tài xế lái xe lên tiếng.

Mọi người lần lượt ra khỏi xe.

Đứng bên ngoài xe, Mộ Thiển nhìn phong cảnh ở Trại Trung Tâm, xung quanh đều là những gian nhà cổ điển, những tảng đá giả núi, khắp nơi mang đến một bầu không khí cổ kính, tạo cho người ta cảm giác như đang nhìn xuyên về thời cổ đại.

Nhìn khung cảnh đẹp như tranh vẽ ở đây, bên cạnh có vài chú chim màu đỏ chưa từng nhìn thấy đang ríu rít trên ngọn cây cao chót vót, thậm chí còn có những chú khỉ nhỏ trên cây nhảy tung tăng, giống như thực sự hòa mình vào thiên nhiên..