- -----

Chương 1142: Điều tra sự thật.

Mặc dù đã từng nghi ngờ Cố Khinh Nhiễm, nhưng sau khi tất cả sự tình được giải đáp rồi, cô dần dần tha thứ và chấp nhận người anh trai ruột này.

Nửa tiếng sau, biệt thự Ngự Cảnh.

Xe kiệu chậm rãi tiến vào biệt thự, Mộ Thiển liếc mắt là nhìn thấy Mặc Cảnh Thâm đang đứng trong sân yên lặng đợi cô.

Xe dừng lại, Mặc Cảnh Thâm đi đến mở cửa xe, vươn tay hướng về cô, lại không nói gì cả.

Ánh mắt Mộ Thiển rơi trên bàn tay anh, chần chừ mấy giây, sau đó cũng vươn bàn tay trắng nõn tinh tế của mình đặt lên lòng bàn tay anh, khom người xuống xe.

“Có lạnh không?”

Cánh tay trái của Mặc Cảnh Thâm phủ một chiếc áo khoác dày, Mộ Thiển vừa bước xuống xe, anh lập tức khoác áo khoác lên vai cô.

Sự che chở ấm lòng, thực sự khiến Mộ Thiển cảm động.

Nhìn Mặc Cảnh Thâm, so sánh với ba mẹ ruột của mình, Mộ Thiển chỉ cảm thấy mọi thứ thật đáng buồn cười.

Cô khẽ nhướng mi, nhìn người đàn ông đang gần kề mình, nụ cười ấy như đang phủ lên bóng hình anh trong trí nhớ.

Trong thời tiết âm u, mây đen trên đầu, bầu trời tuyết rơi lả tả như lông ngỗng rơi trên người hai người.

Mộ Thiển nhìn bông tuyết trên mái tóc đen của Mặc Cảnh Thâm, vươn tay vẩy vẩy tóc anh, nhưng mới nhẹ nhàng gẩy hai cái đã bị Mặc Cảnh Thâm nắm tay lại: “Tay lạnh như vậy, đừng ở bên ngoài nữa.”

“Không muốn.”

Cô lắc lắc đầu, nhìn tuyết rơi đầy trời, không nhịn được cảm thán: “Năm nay đặc biệt nhiều tuyết, anh đi cùng em một chút được không?”

“Ừm.”

Mặc Cảnh Thâm hơi gật đầu, vươn tay kéo áo khoác của cô lại, rồi nắm tay cô đi về hướng vườn hoa.

Đối với chuyện xảy ra tại nhà Mặc Vân Kính ngày hôm nay, trong lòng anh rất rõ ràng, nhưng lại không hỏi gì cả.

Anh cho Mộ Thiển đủ không gian, biết rằng Mộ Thiển không muốn nói, anh liền giả bộ không biết gì.

“Cảnh Thâm, em nghĩ rồi.”

“Cái gì?”

“Em quyết định quay về Ẩn tộc.”

Mộ Thiển nói một cách hời hợt, vừa đi về phía trước, vừa mở bàn tay đón lấy bông tuyết lạnh lẽo, khóe miệng nhếch lên nụ cười khổ.

Chuyện đã đến nước này, đã không còn bất cứ sự lựa chọn nào khác rồi.

Ẩn tộc, bắt buộc phải đi.

Nhưng chờ đợi cô là nhưng thứ gì, cô đều không biết.

“Được, anh đi cùng em.”

Mặc Cảnh Thâm không hề cảm thấy bất ngờ, ngược lại còn vô cùng bình tĩnh nói muốn đi cùng cô.

Nghe vậy, Mộ Thiển hơi dừng bước, đứng trên con đường đá sỏi, ánh mắt nhìn xa xăm, chìm vào im lặng.

“Sao vậy?” N hảy hố truyện nhanh nhất tại Nhayho.

com"

“Cảnh Thâm, Nghiên Nghiên với Tiểu Bảo còn đang ở nhà, anh là ba của bọn trẻ thì nên ở lại trong nhà chăm sóc bọn trẻ.”

Nghiêng người với Mặc Cảnh Thâm, nắm lấy hai tay anh, nói: “Em không muốn con em đi theo bước chân em.”

“Cô gái ngốc, chúng ta chỉ là đi Ẩn tộc một chuyến thôi, cũng không phải không về được.

Em không cần nghĩ nhiều quá.”

Gió lạnh mùa đông thôi qua sợi tóc trên trán Mộ Thiển, Mặc Cảnh Thâm vén mái tóc ra đằng sau tai cô, nói rất dịu dàng: “Có anh đây, em không cần nghĩ nhiều.”

“Chính là vì...”

“Sao hai người lại ở đây, làm anh tìm mãi.”

Mộ Thiển đang muốn nói với Mặc Cảnh Thâm, đột nhiên giọng của Cố Khinh Nhiễm ngắt lời hai người.

“Mộ Thiển, rốt cuộc ở trong nhà Mặc Vân Kính bọn họ đã làm gì em, để em tức giận như vậy?”

Cố Khinh Nhiễm không giống Mặc Cảnh Thâm.

Mặc Cảnh Thâm tính cách trầm ổn, chỉ cần là chuyện Mộ Thiển không muốn nói thì sẽ không hỏi.

Nhưng Cố Khinh Nhiễm không giấu được chuyện trong lòng, biết được Mộ Thiển hôm nay phát điên ở nhà Mặc Vân Kính, nên anh lập tức chạy qua đây.

Mộ Thiển kéo Mặc Cảnh Thâm đi đến bên cạnh Cố Khinh Nhiễm: “Không phải không để cho anh đến đây sao, sao vẫn đến vậy?”

“Phí lời, em là em gái của Cố Khinh Nhiễm anh, anh cũng không thể trơ mắt nhìn em bị ức hiếp được.”

Hai tay Cố Khinh Nhiễm đút vào túi áo gió màu đen, khuôn mặt âm trầm: “Nói cho anh nghe, Mặc Vân Kính ức hiếp em như thế nào, bây giờ anh sẽ đi tìm bọn họ tính sổ! Anh nói với em, đối với Thượng Quan Uyển Nhi và Mặc Vân Kính, em không thể khách khí được.

Hai người bọn họ không phải thứ tốt đẹp gì.”

“Không sao, không phải bây giờ em đang rất ổn sao.”

Mộ Thiển miễn cưỡng cười: “Anh đến đây rồi, chị dâu đâu, sao không để chị ấy cùng đến đây ngồi chút?”

“Chị dâu em không phải đang mang thai sao, gần đây rất ham ngủ, cứ ở trong nhà ngủ suốt.”

Nhắc đến vợ nhà mình, khuôn mặt Cố Khinh Nhiễm tràn đầy nụ cười hạnh phúc.

Sắp làm ba rồi, tâm tình Cố Khinh Nhiễm đương nhiên rất tốt.

“Mặc Cảnh Thâm, rốt cuộc là có chuyện gì?”

Không hỏi được tình hình từ Mộ Thiển, Cố Khinh Nhiễm chỉ đành chất vấn Mặc Cảnh Thâm.

“Không biết.”

“Không biết? Anh mà không biết?”

Lời của Mặc Cảnh Thâm khiến Cố Khinh Nhiễm dở khóc dở cười: “Anh coi tôi là thằng ngốc à? Có chuyện gì mà anh không biết sao?”

“Anh cứ làm khó Cảnh Thâm làm gì?”

Mộ Thiển biết mình mà không nói, Mặc Cảnh Thâm nhất định sẽ không nói với Cố Khinh Nhiễm.

Cô chỉ đành thật thà báo cáo lại sự việc trong nhà Mặc Vân Kính cho Cố Khinh Nhiễm nghe.

Kết quả vừa đơn giản kể xong chuyện, Cố Khinh Nhiễm đã nhảy dựng lên: “Quá đáng quá rồi, anh sẽ đi tìm bọn họ.”

“Ấy, Cố Khinh Nhiễm, anh định làm gì?”

Mộ Thiển buông tay Mặc Cảnh Thâm ra, chạy đến trước mặt Cố Khinh Nhiễm, giữ anh ta lại: “Vũ lực không thể giải quyết bất cứ chuyện gì, Ẩn tộc chung quy vẫn phải đi một chuyến.”

“Được rồi, đi, đương nhiên phải đi!”

Cố Khinh Nhiễm vung tay Mộ Thiển ra, sắc mặt âm trầm cực độ: “Đi đến Ẩn tộc rồi việc đầu tiên làm sẽ là đi tìm tin tức của Thượng Quan Tuyết, đợi tìm được Thượng Quan Tuyết rồi, anh sẽ giết chết cô ta.

Anh lại muốn xem xem giết chết đứa con gái yêu quý của bọn họ rồi, bọn họ có đau lòng hay không?”

Chuyện đã đến nước này, sự thù hận trong lòng của Cố Khinh Nhiễm với Mặc Vân Kính và Thượng Quan Uyển Nhi càng thêm nghiêm trọng.

Có lẽ trong lòng Cố Khinh Nhiễm yêu thương Mộ Thiển nhất, một khi anh ta biết Mộ Thiển bị ức hiếp, đương nhiên anh ta sẽ nổi trận lôi đình, tâm tình phẫn nộ khó mà áp xuống.

Mộ Thiển mím mím môi, lại không biết nên nói gì, cô nghiêng đầu, ánh mắt cầu cứu nhìn Mặc Cảnh Thâm.

Mặc Cảnh Thâm nhấc tay vỗ vỗ vai cô, nói với Cố Khinh Nhiễm: “Anh không cần quá lo lắng, tôi sẽ đích thân đưa Mộ Thiển đến Ẩn tộc.”

“Không phải để tôi và Dật Phong đi trước sao?”

“Đó là tình huống A Thiển không muốn đi, tôi để anh đi thăm dò tình hình, nhưng nếu A Thiển đã quyết định rồi, tôi sẽ tôn trọng sự lựa chọn của cô ấy.”

“Không được, tôi cũng phải đi.”

“Anh còn có chuyện khác phải làm.”

“Chuyện gì?”

“Đi điều tra Thượng Quan Miểu, Thượng Quan Tuyết của Ẩn tộc, dùng tốc độ nhanh nhất tìm ra Thượng Quan Tuyết, đồng thời điều tra người sau lưng Thượng Quan Uyển Nhi.”

Mặc Cảnh Thâm trực tiếp giao nhiệm vụ cho Cố Khinh Nhiễm.

Trong lòng anh đã coi Cố Khinh Nhiễm là người nhà rồi, dù sao anh ta cũng là anh trai A Thiển.

“Anh có ý gì, sau lưng Thượng Quan Uyển Nhi còn có người?”

“Không rõ lắm, anh đi điều tra xem.”

“Được, tôi đi bây giờ.”

Cố Khinh Nhiễm tính cách vội vàng, vứt lại một câu là quay người rời đi ngay.

Nhìn anh ta chạy ra khỏi vườn hoa, Mộ Thiển bật cười vươn tay chọc chọc Mặc Cảnh Thâm: “Có phải anh quá đáng quá rồi không? Vì không để Cố Khinh Nhiễm đi theo đến Ẩn tộc, anh cũng không thể nói với anh ấy như vậy.”

Nếu là tra người, thực lực của Mặc Cảnh Thâm có thể nói là thứ nhất, nhưng anh lại giao nhiệm vụ này cho Cố Khinh Nhiễm, rất rõ ràng là đang cho Cố Khinh Nhiễm việc để làm, để tránh cho Cố Khinh Nhiễm đến Ẩn tộc.

Mộ Thiển đại dể đoán được tâm tư của Mặc Cảnh Thâm, nếu Mặc Cảnh Thâm và cô cùng nhau rời khỏi Hải Thành, Mặc Cảnh Thâm lo rằng nhà họ Cố cùng nhà họ Mặc sẽ gặp nguy hiểm, để Cố Khinh Nhiễm lại như một "người giữ nhà"!

- -----.